Chương 35: Khí Thế, Tả Hữu Không Sống Tới Bắc Vực

Edit: Samie

Khí thế của Bắc Vương quá mạnh mẽ!

Bắc Vương cũng không có động tác đặc biệt, cũng không tận lực phóng thích uy áp, hắn chỉ tùy ý ngồi ở nơi đó, thuận tay cầm lên một quyển sách, thờ ơ nhìn xem...

Nhưng sao ngay cả một động tác cũng như thể là tâm điểm của thế gian, khiến người ta không dám coi nhẹ.

Tô Mộ Bạch vừa tiến vào, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy Bắc Vương. Đan Thanh Đại sư ở trong mật thất cùng với Bắc Vương, mặc dù đang một mực bận bịu luyện chế đan dược, động tác trên tay không ngừng, nhưng thật sự rất không có cảm giác tồn tại.

Ở trong đó, có một phần nguyên nhân là do khí thế của Bắc Vương quá mạnh, một phần là do Đan Thanh đại sư tận lực thu liễm, không dám càn rỡ.

Không có cách nào, cho dù là ai đi chăng nữa, bị Bắc Vương thu thập một trận, đều khó có khả năng không chút kiêng kỵ bày ra dáng vẻ không phục. Bây giờ Đan Thanh đại sư không có ý khác, ông ta chỉ muốn mau chóng luyện xong đan dược cho Bắc Vương, chờ sau khi Bắc Vương khỏi hẳn, nhanh chóng rời đi.

Tô Mộ Bạch đi vào, Đan Thanh đại sư nhìn thấy, nhưng ông ta chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua, không để ý tới Tô Mộ Bạch.

Tại Đông Lâm, người mà ông ta không muốn giao thiệp nhất, ngoại trừ Bắc Vương, chính là Tô Mộ Bạch. Nếu như nói Bắc Vương là sư vương, uy nghiêm không dung khıêυ khí©h bên ngoài. Tô Mộ Bạch chính là hồ ly mặt cười, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, nhưng khi ra tay, tuyệt đối là nhanh, chuẩn, đủ ác độc.

Rơi vào trong tay hai người này, Đan Thanh đại sư chỉ có thể chấp nhận số mệnh.

“Vương gia...” Tô Mộ Bạch ngừng thở, thả nhẹ cước bộ đi đến trước mặt Bắc Vương, nhẹ giọng kêu một tiếng.

“Ừm.” Bắc Vương lên tiếng, ánh mắt cũng không rời khỏi quyển sách.

Trầm ổn, chuyên chú; Tỉnh táo, lý trí; Uy nghiêm, cường thế. Đây chính là Bắc Vương, trên người hắn có hết thảy đặc chất cần thiết của một thượng vị giả, để cho người ta không tự chủ được muốn đuổi theo, thần phục.

“Sở Cửu Ca ở ngoài cửa, nói… Người của vương phủ chúng ta, không phái người đến rước dâu.” Thanh âm của Tô Mộ Bạch rất thấp, cũng không vui đùa ầm ĩ như thường ngày, mà hắn hơi khom người, nét mặt lộ ra cung kính.

“Không chết?” Ánh mắt Bắc Vương dừng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Mộ Bạch, rõ ràng mười phần kinh ngạc.

Tối hôm qua hắn thực sự giúp nàng một chút, nhưng mà…

Theo hắn phán đoán, tỉ lệ Sở Cửu Ca có thể còn sống là cực kỳ thấp, cũng bởi vì nàng không có khả năng sống sót, lúc này hắn mới giúp nàng một tay.

“Không chết, hơn nữa rất thông minh rời khỏi Sở gia trước. Phía sau nàng có mười mấy quan gia tử đệ đi theo, những người trong chỗ tối cũng không dễ dàng động thủ với nàng.” Vị hôn thê của Bắc Vương có thể chết, nhưng không thể chết vì bị “mưu sát”, nàng nhất định phải chết ngoài ý muốn, hoặc là ngoài ý muốn bị ngộ hại.

Chỉ có như vậy, mới có thể chứng tỏ Bắc Vương khắc vợ.

“Ba” một tiếng, Bắc Vương khép sách lại, cười lạnh: “Sở Cửu Ca? Không biết nàng có thể làm Bắc Vương Phi được mấy ngày.”

Tô Mộ Bạch ngơ ngác một chút, ngẩng đầu nhìn Bắc Vương, xác định Bắc Vương là đang nói thật, giật mình hỏi: “Vương gia, chúng ta thật sự sẽ nghênh đón nàng tiến vào Bắc Vương Phủ sao?”

“Tạ Tam gửi một lời nhắn cho bản vương.” Câu nói kế tiếp, Bắc Vương không nói, Tô Mộ Bạch lại hiểu rõ, “Tạ Huyền đây là muốn báo đáp ân cứu mạng? Tạ Huyền cũng quá hiền lành rồi? Ta nhớ được hạ nhân của Tạ gia còn đến Sở gia giúp Sở Cửu Ca chống lưng, đòi một khoản hồi môn rất lớn.”

Còn tiện thể nhắc nhở Sở Cửu Ca một câu, nếu không thì tối hôm qua, Sở Cửu Ca căn bản chạy không thoát.

“Ngươi quá coi thường Sở Cửu Ca.” Nữ nhân kia, tối hôm qua, có thể ở dưới tình huống đó sống sót, hơn nữa còn nhanh chóng rời khỏi Sở gia, có thể thấy được không phải ngu xuẩn.

Tô Mộ Bạch lớn gan suy đoán: “Nàng bắt được nhược điểm của Tạ Huyền? Cho nên Tạ Huyền muốn bảo vệ nàng? Bắc Vương Phủ chúng ta sẽ không thật sự có một vị Vương phi đi?”

“Ngươi quá đề cao Sở Cửu Ca.” Bất quá chỉ là không ngốc mà thôi, nếu thật sự thông minh cũng sẽ không đùa nghịch tâm cơ cùng Tạ Huyền.

Tạ Huyền là người như thế nào?

Là người kế thừa mà môn phiệt Tạ gia chú tâm bồi dưỡng, đầu óc càng tựa như cái sàng, bình thường chỉ là khinh thường suy nghĩ, cũng không phải hắn không có dã tâm.

“Một nữ nhân có thể ở dưới tình thế trọng trọng vây gϊếŧ, sống tới bây giờ, bản thân sẽ không đơn giản. Vương gia, không phải ngươi nói ta xem nhẹ nàng chứ? Ta nơi nào dám xem thường nàng.” Tô Mộ Bạch là thật sự bội phục Sở Cửu Ca, đương nhiên càng bội phục phụ mẫu của Sở Cửu Ca.

Nếu như không có phụ mẫu của nàng vì nàng lưu lại Thái Hành Thạch, nếu không có sự trợ giúp của vương gia tối hôm qua, Sở Cửu Ca chắc chắn sẽ sống không quá tối hôm qua.

“Bảo đảm mạng sống của nàng trong vòng 5 ngày, đây là chuyện ngươi cần làm.” 5 ngày, đường đi từ kinh thành đến Bắc Vực còn rất xa, Sở Cửu Ca muốn bước vào đại môn của Bắc Vương Phủ, trở thành Bắc Vương Phi danh chính ngôn thuận, còn hơi khó.

“5 ngày? Rốt cuộc Tạ Huyền muốn làm gì?” Tô Mộ Bạch không muốn biết Tạ Huyền đã phải trả giá như thế nào, ngược lại hắn có thể chắc chắn, Vương gia nhà bọn hắn sẽ không lỗ, hắn chỉ là muốn biết mục đích của Tạ Huyền.

“Sở Cửu Ca thủ đoạn hơn so với trong tưởng tượng của ngươi.” Vương gia không trực tiếp trả lời, mặc dù Tô Mộ Bạch vẫn như cũ không hiểu rõ, nhưng hắn biết rằng chuyện Tạ Huyền ra tay, chắc chắn có liên quan đến Sở Cửu Ca.

“Thực sự là một nữ nhân lợi hại, vương gia ngươi phải cẩn thận. Nàng sắp gả vào Bắc Vương Phủ, không chắc ngươi còn có địa vị trong vương phủ đâu.” Tô Mộ Bạch thuận miệng trêu chọc một câu, Bắc Vương không nói lời nào, căn bản không để ở trong lòng.

Bắc Thiên Kiêu hắn sẽ bị một nữ nhân áp bức?

Nói đùa cái gì!

Có lời nhắn của vương gia, mặc dù Tô Mộ Bạch không vui khi để Sở Cửu Ca vào cửa, nhưng vẫn chấp nhận mệnh lệnh, sai người nghênh đón Sở Cửu Ca tiến vào.

Ai kêu Tạ Huyền bỏ ra cái giá thật lớn, muốn bảo đảm nàng 5 ngày không chết chứ.

Người đang ngăn đón ở cửa Bắc Vương Phủ nhận được mệnh lệnh, mặc dù trong lòng có chút biệt khuất, nhưng vẫn lui lại, nhường đường cho Sở Cửu Ca, mời nàng đi vào, nhưng mà…

“Ai nói ta muốn đi vào?” Sở Cửu Ca vẫn không tiến vào, như cũ đứng ở bên ngoài, hoàn toàn không để ý lời mời của Bắc Vương Phủ.

“Sở cô nương, ngươi… Đừng tùy hứng.” Quan gia tử đệ đi theo sau lưng nàng, từng người trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Sở Cửu Ca.

Người của Bắc Vương Phủ đã nhượng bộ, thế mà Sở Cửu Ca lại cự tuyệt, nàng không phải là điên rồi? Nàng có biết mình đang nói cái gì hay không?

Người của Bắc Vương Phủ, chính là một đám binh lính thô lỗ, căn bản sẽ không hiểu được cái gì gọi là đạo đãi khách, bọn hắn từ trước tới giờ không quan tâm lễ nghi, cũng không nói đạo lý, bọn hắn chỉ nói chuyện bằng nắm đấm.

Người của Bắc Vương Phủ luôn bị thế gia trong kinh chỉ trích, nói bọn họ là một đám người man rợ, tuy nhiên bọn hắn chưa bao giờ để ý, mặc cho người bên ngoài nói như thế nào, vẫn như cũ làm theo ý mình.

Đám người bên ngoài vốn cho rằng Sở Cửu Ca sẽ bị người của Bắc Vương Phủ nhục nhã một trận, đuổi đi về. Hiện tại người của Bắc Vương phủ đã nhượng bộ, Sở Cửu Ca thế mà vẫn cứng cầu, đây không phải là muốn tìm nhục nhã sao?

Quả nhiên, người của Bắc Vương Phủ nghe được lời nói của Sở Cửu Ca, không khách khí giễu cợt nói: “Không vào? Vậy ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ là đập cửa Bắc Vương Phủ ta để chơi? Sở cô nương, ta cho ngươi biết… Ngươi còn chưa bái đường cùng Vương gia nhà chúng ta, ngươi vẫn chưa phải là Bắc Vương Phi, ngươi còn chưa có tư cách ra oai trước mặt chúng ta đâu. Hôm nay, đại môn này, ngươi muốn vào thì tự mình đến, nếu không muốn vào thì cứ việc đi, chúng ta chắc chắn không giữ lại.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta tuyệt đối không giữ người, ngươi muốn đi đâu thì đi. Muốn đến hoàng cung đập đầu tự sát cũng tùy tiện, ngươi cảm thấy người của Bắc Vương Phủ chúng ta sẽ sợ ngươi sao?”

...

Một đám binh lính thô lỗ, căn bản sẽ không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, bọn hắn nhường đường cho Sở Cửu Ca vào cửa đã là ném đi mặt mũi của bọn hắn, muốn bọn hắn cung kính hoan nghênh Sở Cửu Ca vào cửa?

Có thể, chờ vương gia của bọn hắn lên tiếng, thừa nhận Sở Cửu Ca là Bắc Vương Phi lại nói.

Bọn họ nói, là muốn vương gia của bọn hắn thừa nhận, mà không phải là thánh chỉ ban hôn chó má gì đó, bọn hắn, những người này chỉ tuân theo mệnh lệnh của vương gia, không quan tâm cái gì gọi là thánh chỉ...