Chương 10: Quan Sai, Đây Chính Là Quyền Lực Thế Gia

Edit: Samie

Bản thân bị người quản chế, Vân Hoa lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Sở Cửu Ca, không muốn khiến gia tộc mất mặt, Tiêu Cảnh An chỉ có một lựa chọn...

“Ngươi thắng!” Tiêu Cảnh An kìm nén bực bội, từ từ nhắm mắt, từng chữ từng chữ, giống như thốt ra từ trong kẽ răng, “Sở cô nương, thật có lỗi, hôm nay là ta thất lễ, việc lúc trước cũng là sai sót của ta, xin Sở cô nương ngươi đại nhân đại lượng, chớ cùng ta tính toán.”

Đối với Tiêu Cảnh An mà nói, muốn hắn nói xin lỗi, so với gϊếŧ hắn còn khó chịu đựng hơn, nhưng mà...

Việc Sở Cửu Ca uy hϊếp hắn còn đáng sợ hơn so với việc muốn hắn nói xin lỗi, giữa hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn, hắn chỉ có thể nói xin lỗi.

“Sớm làm như vậy, có phải tốt rồi không.” Tuy Sở Cửu Ca không hề kính sợ thế gia từ trong xương cốt, nhưng biết được quyền lực to lớn của thế gia, nàng cũng không muốn đối địch cùng những gia tộc này, nàng chỉ muốn bảo vệ bản thân thôi.

Tiêu Cảnh An nói xin lỗi xong, Sở Cửu Ca nới lỏng tay: “Tiêu tiểu công tử, phải...”

“Bắt nàng ta lại!” Tiêu Cảnh An vừa được thả tự do, Viên Vân Hoa lập tức hạ lệnh cho đám quan sai bên cạnh. Quan sai hơi sửng sốt, lập tức cầm thương xông về phía trước bắt lấy Sở Cửu Ca.

“Tiêu Cảnh An, ngươi nói không giữ lời.” Sở Cửu Ca biến sắc, cuống quít né tránh.

Nàng biết rằng người trong thế gia rất ngông nghênh, nếu đã hứa hẹn thì cho dù chuyện bên trong như thế nào, ít nhất mặt ngoài đều sẽ giữ vững phong thái quân tử, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện vừa đáp ứng lại lập tức đổi ý.

Quả thật không đáng để nàng đặt cược một phen.

“Sở cô nương yên tâm, Tiêu gia ta sẽ không tìm ngươi gây sự, những gia tộc khác, ta quản không được.” Tiêu Cảnh An sờ lên cổ, lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Đấu với hắn?

Sở Cửu Ca còn non lắm.

Hôm nay không cho Sở Cửu Ca một bài học, người bên ngoài còn tưởng Tiêu gia bọn hắn dễ ức hϊếp.

“Được, coi như ta nhận thua.” Rõ ràng, nàng bị người ta gài bẫy, bất quá việc này cũng không thể trách ai, chỉ trách nàng quá ngu ngốc.

Sở Cửu Ca không nói thêm gì, quan sai ngày càng nhiều, nàng nhờ vào thân hình linh hoạt, miễn cưỡng tránh thoát, lại không xông ra được sự bao vây của bọn hắn.

Sở Cửu Ca mấy lần muốn xuất thủ, hết nhịn rồi lại nhịn, đây là người của triều đình, Sở Cửu Ca không dám làm loạn.

Quan sai càng tấn công mãnh liệt hơn, Sở Cửu Ca né tránh vô cùng chật vật, không khỏi tức giận: “Vừa rồi ta suýt chút nữa bị Viên Vân Hoa rút roi quật ngã, các ngươi ở đâu? Bây giờ lại nghe theo mệnh lệnh của nàng ta mà bắt người? Rốt cuộc các ngươi là quan binh triều đình, hay vẫn là chó săn của thế gia?”

“Ngươi mạo phạm Viên tiểu thư cùng Tiêu tiểu công tử, tội đáng chết vạn lần.” Vẻ mặt mấy tên quan sai tràn đầy ác ý, trường thương trên tay quét qua cánh tay Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca chỉ cảm thấy cánh tay đau xót, quay đầu nhìn lại, phát hiện cánh tay của mình đã mất đi một mảng da thịt.

“Sở cô nương, buông tay chịu trói đi, nếu không chúng ta nhất thời lỡ tay gϊếŧ ngươi, ngươi liền chết vô ích.” Quan sai mở miệng uy hϊếp, trường thương trong tay không ngừng quật về phía Sở Cửu Ca, hơn nữa ra chiêu toàn vào những chỗ yếu hại.

Sở Cửu Ca càng tránh càng chật vật, trên thân đã có nhiều chỗ trầy da.

Bách tính đứng ở một bên vây xem, thậm chí không ai đi ra, Sở Cửu Ca nói bọn hắn chặn đường, bọn hắn thành thành thật thật đứng ở một bên, dáng vẻ cái gì cũng không có thấy.

Nói đùa, vị Sở gia đại tiểu thư này, trước mặt mọi người bắt Tiêu gia tiểu công tử làm con tin, Tiêu gia chưa lột da nàng là may, còn muốn như thế nào?

Bạch y công tử vừa bước xuống từ trà lâu, liếc mắt nhìn Sở Cửu Ca đang bị quan sai vây công, chật vật né tránh, lại ngẩng đầu nhìn về trà lâu cách đó không xa, khẽ cười, sau đó…

Bắt cóc một lão đầu tóc bạc rồi rời đi.

Về việc sinh tử của Sở Cửu Ca?

Buồn cười, hôn phu tương lai của người ta còn không quản, một người qua đường như hắn bận tâm cái gì...