Chương 6: Áp giải

Sau khi trở lại khách điếm, Tương Thanh lập tức rời đi, thay đổi một nơi ở mới. Chắc chắn trong lúc y bắt giữ Dã Lũng Kì, thủ hạ của hắn đã nhận được tin, tất sẽ nhanh chóng xông đến đây đòi người.

Song việc thay đổi nơi ở mới cũng không giúp tình hình khả quan hơn. Trong vài ngày ngắn ngủi, không biết y đã đánh đuổi đi bao nhiêu kẻ. Chuyện phiền phức hơn chính là đám người này cũng không nghĩ ra được phương thức nào thông minh hơn ngoài cách hạ dược vào thức ăn, hại y trong thời gian này luôn gắng gượng ăn bánh lão bà qua ngày. Tương Thanh hiện tại có chút hoài nghi, Ngao Thịnh đưa bánh đến cho y, có phải vì hắn đã sớm đoán ra y sẽ chịu đựng việc không có cơm mà ăn trong nhiều ngày hay chăng? Mặt khác, trong mỗi một cái bánh đều bỏ kèm một cuộn giấy nhỏ, viết linh tinh lảm nhảm mấy thứ vớ vẩn gì đó, có đôi khi y còn “may mắn” vớ được vài bức đông cung đồ, khiến y đỏ mặt tai hồng. Đúng là tên ranh đáng chết mà!

Rốt cuộc, chẳng còn cách nào khác, y chỉ còn biết đến quân doanh của Vương Hi, Vương Hi vừa mừng vừa sợ, nhưng Tương Thanh chỉ nói: “Cho ta mượn quân doanh của cậu làm chỗ ngủ tạm.”

Mấy ngày nay, Vương Hi đều nghiên cứu nên như thế nào an toàn áp giải Dã Lũng Kì về kinh. Tên Dã Lũng Kì này rất chi là rắc rối, có hắn thì có thể khống chế Dã Lũng tộc, nhưng hắn lại cứ như củ khoai lang nóng bỏng tay, gϊếŧ không được mà để hắn bị thương cũng không xong. Ngươi muốn đem một con Hồ lang từ tây bắc trở về kinh xa xôi hơn ngàn dặm, phía sau lại có một đám dã lang khác rình rập muốn cứu nó, chuyện này đúng là nói dễ hơn làm!

Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Hi đành đi tìm Tương Thanh: “Thanh phu tử, có chuyện cần huynh giúp đỡ.”

Tương Thanh giương mắt nhìn hắn: “Cậu muốn ta áp giải Dã Lũng Kì về kinh sao?”

Vương Hi gật đầu: “Ta sẽ phái một đội nhân mã đưa Tề Mật nhập kinh, dời đi một phần chú ý của bọn chúng, mặt khác lại phái nhóm khác mang Dã Lũng Kì giả mạo trở về. Về phần Dã Lũng Kì thật, đành phiền toái Thanh phu tử….Ta nghĩ, ngoài huynh ra, không thể tìm được người nào tốt hơn.”

Tương Thanh khẽ nhíu mày, thật ra không phải y không muốn hỗ trợ, chỉ đơn giản là không muốn hồi kinh mà thôi.

Vương Hi nhìn ra tâm tư Tương Thanh, liền thay y bày tính: “Chỉ cần vào kinh, ta sẽ an bài người đến đem Dã Lũng Kì về cung, và sẽ không nói với bất cứ ai rằng người là do Thanh phu tử mang về.”

Tương Thanh có chút do dự.

“Thanh phu tử, người này đối với Hoàng Thượng rất quan trọng.” Vương Hi nhỏ giọng nói thầm: “Bệ hạ dù sao cũng là đồ đệ của huynh, huynh không chịu hỗ trợ thì tội cho người lắm.”

Tương Thanh khó xử nhìn Vương Hi, thấy Vương Hi như còn định nói, nhanh xua tay ngăn lại: “Được rồi, được rồi, ta đi, cậu đừng nói nữa.”

Vương Hi lập tức vui vẻ ra mặt, hỏi Tương Thanh: “Phu tử chuẩn bị khi nào thì khởi hành?”

Tương Thanh nghĩ nghĩ: “Trước mắt, cậu hãy đưa Tề Mật đi trước, phải quy dụng binh lực thật lớn, tốt nhất nên huy động mấy ngàn người, dùng xe ngựa to, luân phiên nghỉ ngơi và khởi hành, trên đường phải không ngừng thay đổi nơi nghỉ chân.”

“Được.” Vương Hi gật đầu.

“Đợi đến khi đội nhân mã này rời khỏi, lại phân công thêm mười người áp giải Dã Lũng Kì giả đi, sau đó ta mới lên đường.” Tương Thanh nói tiếp: “Dã Lũng Kì bị thương, cậu chuẩn bị một chiếc xe ngựa, trong xe lắp thêm xiềng xích, xích hắn lại, sau đó đưa ta công văn thông quan, mọi sự tạm thời là như thế.”

“Ta sẽ lập tức làm theo.” Vương Hi lại hỏi: “Thanh phu tử, có cần phái thêm vài người đi cùng?”

Tương Thanh lắc đầu: “Không nên, bất quá cậu tạm xem chừng hắn vài ngày, ta phải đến Tu La Bảo một chuyến.”

“Đi Tu La Bảo để làm gì?” Vương Hi khó hiểu.

“Lấy một chút dược cho Dã Lũng Kì.” Tương Thanh nói xong liền rời đi.

Ba ngày sau, Tương Thanh trở lại, cõng theo trên lưng một túi thổ sản to đùng nhà Tu La Bảo đến quân doanh của Vương Hi, vừa ngồi xuống, chỉ thấy Vương Hi đăm chiêu âu sầu.

“Có chuyện gì?” Tương Thanh chợt bồn chồn.

Vương Hi thở dài: “Tề Mật đã tự sát.”

Tương Thanh nhíu mày: “Bằng cách nào?”

“Cắn lưỡi tự sát.” Vương Hi thở dài, đưa một bức huyết thư cho Tương Thanh xem: “Hắn để lại trước khi chết.”

Tương Thanh tiếp nhận huyết thư, bên trong viết rất rõ ràng: nguyên danh của Tề Mật là Dã Lũng Ca, tổ tiên hắn vốn là vương tộc của Dã Lũng tộc, sau Dã Lũng tộc suy tàn, hắn liền một mình tới Trung Nguyên, tòng quân đánh giặc, một đường thăng tiến, cuối cùng thành thống lĩnh tây bắc quân. Nhưng đệ đệ của hắn, Dã Lũng Kì, lại cố ý gây dựng lại Dã Lũng tộc, thề phải thâu tóm trọn Trung Nguyên, có được thiên hạ. Dã Lũng Kì sau khi dịch dung, mang theo rất nhiều thủ hạ tìm hắn nương tựa, Tề Mật không còn cách nào khác, để đệ đệ lại bên cạnh, cả ngày đều bất an. Ngày ấy Vương Hi bảo phải điều tra này nọ, hắn chỉ biết ngày tận thế đã gần đến, cho nên cũng ngoan ngoãn ở lại chờ chết. Trong thư, Tề Mật chỉ cầu Ngao Thịnh cho Dã Lũng Kì một con đường sống, lưu lại huyết mạch cho Dã Lũng tộc, ngoài ra, hắn không còn cầu mong gì.

Tương Thanh buông thư, lắc đầu nói một câu: “Mù quáng!”

“Aiiii…” Vương Hi cũng rất cảm khái, “Tề Mật biết cách dụng binh, thân mang chiến công lớn lao, cứ như vậy mà chết thì đúng là thê lương.”

Tương Thanh thấy hắn còn bi sầu thương cảm bèn vụng về an ủi: “Hắn từ nhỏ đã sinh trưởng ở Dã Lũng tộc, quanh năm suốt tháng chiến loạn liên miên. Hắn chẳng qua tựa như một chú ngựa chiến đổi từ chiến trường này qua chiến trường khác. Nếu có thể thống khoái ra đi, đấy chính là một sự giải thoát cho hắn, có gì lại gọi là thê lương!”

Vương Hi thấu tường nhìn Tương Thanh: “Thanh phu tử….Bệ hạ hoàn toàn nói không sai…”

Tương Thanh cau mày nhìn Vương Hi: “Hắn nói gì?”

Vương Hi nhăn răng ra cười: “Bệ hạ nói, Thanh phu tử vốn là một người mặt lãnh tâm nhiệt, đã rất vất vả vì người, lại còn bị người cô phụ, cho nên hiện tại mặt lại càng lãnh hơn, còn tâm thì chỉ giả vờ lạnh lẽo.”

Tương Thanh xấu hổ, trừng mắt nhìn Vương Hi, đứng dậy muốn ly khai.

“Aii, phu tử, bệ hạ vẫn còn chưa nói xong mà!”

Tương Thanh trừng hắn một cái rồi hỏi thêm: “Cậu có loan tin Tề Mật tự sát?”

“Không hề.” Vương Hi lúc lắc đầu: “Ta không nói cho bất kỳ kẻ nào biết cả.”

“Mọi chuyện vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu.” Tương Thanh lấy từ trong ngực áo một lọ thuốc nhỏ ra đưa cho hắn: “Cho Dã Lũng Kì uống thứ này.”

“Đây là gì?” Vương Hi đón lấy, quan sát một chút, lại đưa lên mũi ngửi thử.

“Thuốc độc.” Tương Thanh nhẹ nhàng đáp.

Vương Hi giật mình, suýt chút nữa đã đánh rơi lọ thuốc, lại nhác thấy Tương Thanh có ý bỡn cợt, liền vô lực trách cứ: “Phu tử, huynh đừng làm ta sợ a!”

“Võ công Dã Lũng Kì không tồi, phong bế huyệt đạo của hắn cũng không phải biện pháp tốt.” Tương Thanh nói: “Thuốc này có thể khắc chế nội lực của hắn, tạm thời khiến hắn mất đi võ công, áp giải trên đường sẽ tiện hơn.”

Vương Hi gật gật đầu, lại nhìn Tương Thanh lấy một bao phấn dược ra: “Bắt an ăn luôn cái này.”

Vương Hi giương mắt nhìn Tương Thanh, y thành thật đáp: “Cái này là thuốc độc thật.”

“Đầu độc Dã Lũng Kì?” Vương Hi có chút kinh ngạc.

“Đường lên kinh thành mất ít nhất là một tháng. Thuốc này sau một tháng sẽ phát tác, tới kinh thành rồi thì ta sẽ cho hắn giải dược. Nếu nửa đường xảy ra bất trắc gì, hắn đào tẩu cũng vẫn sẽ chết. Cho hắn uống xong, nhớ nói với hắn, ít giở trò đi.” Tương Thanh nhẹ nhàng giải thích, lưu lại một câu, “Hết thảy y theo kế hoạch tiến hành.” rồi bước đi.

.











Vương Hi chiếu theo phân phó của Tương Thanh mà làm, nhất nhất làm thỏa đáng, cũng đúng hạn phái nhân mã chia đường hành động. Năm ngày sau, Tương Thanh đánh một chiếc xe ngựa, bên trong áp giải Dã Lũng Kì, cũng lên đường hồi kinh.

Bên trong hoàng thành, Ngao Thịnh nhận được một bảng sớ từ biên quan, người dâng sớ là một binh tướng có chức vị cũng khá quan trọng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn trình tấu Ngao Thịnh: “Hoàng Thượng, Dã Lũng Kì đã bị Vương Hi tướng quân bắt sống, đang trên đường áp giải hồi kinh!”

Ngao Thịnh nhíu mày, từ tốn nói: “Umm, tiểu tử Vương Hi rất có bản lĩnh.” Vừa nói, vừa mở chiết tử ra nhìn, vừa liếc thoáng qua liền choáng váng. Vương Hi đem toàn bộ sự việc Tương Thanh đã bắt Dã Lũng Kì thế nào, an bài kế hoạch áp giải ra sao đều viết hết ra trên giấy, cuối cùng còn bảo Ngao Thịnh nhanh nghĩ biện pháp giữ lấy Thanh phu tử, bất quá ngàn vạn lần đừng nói là do chính Vương Hi hắn tiết lộ.

Vị tướng kia thấy Ngao Thịnh đột nhiên sững sờ rồi lại chợt sảng khoái cười, liền hỏi:”Hoàng Thượng?”

Ngao Thịnh thật lâu sau mới buông tờ sớ xuống, bảo trì bình tĩnh: “Còn có chuyện gì sao?”

“Muôn tâu…Không có.” Người nọ lắc đầu, “Vậy, còn chuyện chuẩn bị đón tiếp người…”

“Khanh cứ dàn xếp, tận lực lo ổn thỏa.” Ngao Thịnh phân phó một tiếng, liền ra lệnh cho thái giám bên cạnh: “Khi lui hết ra ngoài, nhớ đứng ở cửa trông giữ cho ta.”

Vị tướng nọ cùng bọn thái giám đều đầy bụng hồ nghi mà lui ra ngoài, đóng cửa lại rời đi.

Thấy mọi người đều đi hết cả, Ngao Thịnh đột nhiên lấy tay ra sức vò đầu, sau khi làm tóc tai rối bù lên mới đứng bật dậy mà lẩm bà lẩm bẩm: “Rốt cuộc ngươi cũng chịu trở về, chịu trở về. Lần này bất luận là gì ta cũng sẽ không cho ngươi rời đi!”

Lúc ra khỏi Duyên thành, Tương Thanh đều chọn quan đạo mà đi, sau lại chỉ đi trên những tiểu đạo thưa vắng bóng người, trải qua thời gian màn trời chiếu đất.

Một ngày kia, hai người cuối cùng cũng băng qua sa mạc, tiến trên quan đạo của Lạc quận. Hai bên đường đã không còn bóng nắng vàng cát cháy, thay vào đó là màu xanh mướt của rừng cây rợp mát.

Tương Thanh đánh ngựa, tựa vào cửa xe, không nhanh không chậm quất roi vào mông ngựa, lại quan sát cây cối xung quanh.

Dã Lũng Kì vén mành xe lên, vẫn như bình thường ngồi nhìn Tương Thanh: “Hôm nay đã tới đâu rồi?”

Tương Thanh cũng không để ý đến hắn.

Dã Lũng Kì lại cười: “Ta lần đầu tiên vào Trung Nguyên sâu đến như vậy, quả nhiên non sông tươi đẹp, người Dã Lũng tộc chúng ta đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều cây xanh như thế.”

Tương Thanh liếc nhìn hắn: “Nếu thích chẳng ai cấm người đến ngắm nhìn, không cần phải đánh nhau.”

“Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Dã Lũng Kì lắc đầu: “Thích thứ gì hay ai đó, đương nhiên là muốn cướp về cho riêng mình.”

Tương Thanh bật cười: “Biển rộng núi cao ngươi đều thích cả, làm sao có thể dời đi?”

“Không phải chỉ cần biến ngàn dặm giang sơn này thành của ta thì không phải được rồi sao!” Dã Lũng Kì nói: “Có giang sơn xã tắc đi đến đâu cũng đều thuộc về mình, ngươi nói xem như thế có tốt không?”

Tương Thanh lắc đầu nhìn Dã Lũng Kì, không muốn nhiều lời, chỉ im lặng đánh xe.

Dã Lũng Kì lại nheo mắt nhìn Tương Thanh: “Khi ta còn giữ chức vị trong doanh trại, từng nhìn qua bức họa của ngươi. Ngao Thịnh hạ lệnh, bất luận kẻ nào nhìn thấy ngươi, đều phải như nhìn thấy hắn…Ngươi và hắn có quan hệ gì?”

Tương Thanh chợt kéo chiếc khăn choàng cổ lên cao một tí, xem như không nghe thấy mấy lời đó của Dã Lũng Kì.

“Bọn họ nói ngươi là phu tử của Ngao Thịnh… cũng là tình nhân của hắn.” Dã Lũng Kì hỏi: “Có thật vậy không?”

Tương Thanh vẫn như trước không nói, trong lòng lại cố nén giận, tên tiểu tử Ngao Thịnh này thật hết thuốc chữa.

Dã Lũng Kì thấy Tương Thanh không để ý tới hắn, lại nhiều chuyện hỏi tiếp: “Ngươi đã từng lên giường với hắn ta chưa?” Nói còn chưa hết ý, Tương Thanh đã lạnh lùng liếc hắn, Dã Lũng Kì cười xấu xa: “Ta cũng rất muốn với lên giường với ngươi!”

Vừa dứt lời, Dã Lũng Kì chợt nghe “ba” một tiếng giòn tan, sau đó, quai hàm truyền đến một cơn đau rát. Tương Thanh ra tay quá nhanh, hắn chưa thấy y xuất chiêu thì đã trúng ngay một cái bạt tai, chỉ là có điều, lần này đánh hắn đau đến choáng váng.

Đưa lưỡi liếʍ răng, hương vị tanh tưởi truyền đến, Dã Lũng Kì lại không giận, tựa vào cửa xe, lười nhác nói: “Người Hán các ngươi không phải luôn thích nói lý lẽ sao, người Hồ chúng ta mới là kẻ thích động thủ đánh người, sao ngươi lại hung hăng như vậy?”

Tương Thanh không để ý tới hắn, tiếp tục đánh xe.

“Dọc đường đi ngươi mỗi ngày nói nhiều lắm cũng chỉ có ba câu, mỗi câu lại chỉ có vài từ.” Dã Lũng Kì than phiền: “Buồn chết được!”

Tương Thanh đẩy Dã Lũng Kì vào trong, đưa tay kéo mành xe xuống, cắt đứt cuộc làm phiền của hắn.

Dã Lũng Kì vẫn không bỏ qua, vén mành lên, chui đầu ra nói: “Ngươi có biết ngươi càng tỏ vẻ lạnh lùng như vậy ta càng muốn nhìn thấy khi ngươi nằm trên giường cầu xin tha thứ là bộ dáng gì…” lời còn chưa dứt thì đã Tương Thanh nâng roi lên dọa, báo hại hắn nhanh rụt đầu trốn vào trong, thả mành ra ngăn lại.

Tương Thanh lại phải tốn hơi thừa lời mắng mỏ Ngao Thịnh kia trăm ngàn lần. Nếu không phải vì giang sơn xã tắc của tên tử tiểu tử ấy thì y đã sớm gϊếŧ gọn tên mọi rợ không biết xấu hổ này. Giờ khắc này y chỉ còn biết khoanh tay chịu trận.

Dã Lũng Kì trốn ở bên trong, nhìn xuyên qua khe hở của mành xe, vừa lúc thấy được một bên mặt của Tương Thanh, lổ tai đã đỏ ửng…. Thật thú vị!