“Bộp” một tiếng, nguyên cả cán quạt hương bồ[1]
giáng xuống ngay giữa ót Ngao Thịnh. Ấy thế mà kẻ vừa bị đánh lúc này mới giật mình mà xoa xoa chỗ đau, mặt đầy hằn hộc nhìn Tước Vĩ lão nhân, “Lão già kia, sao lại đánh ta?”
“Ranh con, những gì ta nói ngươi có nghe thấy không hả?” Tước Vĩ bất mãn nói, “Mỗi lời mỗi chữ của ta đều là châu là ngọc, ngàn vàng cũng khó lòng đổi được. Ấy vậy mà tên nhãi con nhà ngươi lại dám lo ra. Lão đánh chết ngươi a!” Nói xong, lão liền chộp ngay lấy cây chổi gần đấy.
Ngao Thịnh kinh hãi, vội xua tay ngăn lại, “Ta không có..... Ông đừng đánh nữa mà. Nếu không ta sẽ đánh trả đấy.”
Lão nhân nhìn hắn đầy xem thường, “Nhãi con, ngươi đang mơ mộng gì hả? Nghĩ đến mức cả hồn cũng bay luôn?”
“Việc ấy mà cũng phải hỏi sao?” Ngao Thịnh thở dài, “Thanh đi lâu rồi mà vẫn chưa quay lại nữa. Đã hơn một canh giờ rồi còn gì.”
“Đúng là chẳng có tiền đồ gì cả.” Lão nhân trừng mắt liếc Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh ngượng ngùng đáp, “Ta biết, nhưng lại cứ thấy lo lắng mãi, chẳng tài nào xua đi được......”
“Này nhãi con, ta hỏi ngươi.” Tước Vĩ đột nhiên nghiêm mặt nói, “Tại sao ngươi lại thích tiểu ngốc tử kia?”
Ngao Thịnh trợn trừng mắt liếc lão nhân một cái dài thượt, “Ông đừng có mà nói bậy. Ai bảo là Thanh ngốc hả? Y rất thông minh, võ công còn rất giỏi nữa.”
Lão nhân cười gượng, phất tay, “Ta không hề nói bậy. Người thông minh, giỏi võ thì vẫn có thể là ngốc tử được như thường.”
Ngao Thịnh mặt thoáng chút tức giận, lão nhân thấy vậy bèn phân bua, “Được rồi, ta nói y ngốc, không phải là không có nguyên do. Nếu như ngay cả tâm ý của chính mình mà còn không hiểu rõ nữa, thế chẳng phải tên ngốc chứ là gì hả?”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, thật lâu sau mới lên tiếng ủ ê, “Y có nỗi khổ riêng chứ chẳng phải là đồ ngốc. Chẳng qua có những chuyện y không bỏ xuống được.”
Lão nhân lớn tiếng cười, “Không tồi nha, tiểu tử, ngươi cũng thông hiểu chuyện tình cảm quá nhỉ.”
Ngao Thịnh đảo mắt liếc lão nhân gia, “Ông chỉ biết mỗi chuyện dạy người ta đánh trận. Nếu ông còn chuyên thêm cả lĩnh vực dụ dỗ ai đó lên giường cùng mình, thì dẫu có bắt ta gọi ông là cha cũng chẳng thành vấn đề.”
Tước Vĩ nhướng mày, “Ngươi là thằng nhãi chết bầm, ta từng này tuổi thì đã là người lực bất tòng tâm rồi. Ngươi lại còn dám hạ lưu nói mấy chuyện này trước mặt ta hả?”
Ngao Thịnh nhìn lão đầy châm chọc, “Khi còn trẻ ông có từng thích ai không?”
Lão nhân phe phẩy phiến quạt, trầm tư đáp, “Ai u...... Chuyện cũ nghĩ lại mà bỗng thấy đau lòng.”
Ngao Thịnh đột nhiên vô cùng hứng thú với quá khứ của lão nhân gia, “Lão gia gia, nhìn ông khôn khéo như thế mà chẳng lẽ lại không giành được trái tim của người ông yêu sao?”
“Ha ha.” Tước Vĩ bỗng cười to, “Nhãi con, ta nói cho ngươi biết, trên đời này, chuyện khó nhất chính là nắm bắt lòng người, nhất là tâm tư của người mà ngươi yêu…. Cho dù ngươi thật sự rất muốn nhưng lại chẳng đành lòng dùng mưu kế với người ấy.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn chằm chằm tấm địa đồ trên bàn đến xuất thần. Một chốc sau bỗng nói, “Không biết tại sao ta đột nhiên lại cảm thấy mọi chuyện chẳng có chút ý nghĩa gì nữa cả.”
“A?” Tước Vĩ khó hiểu hỏi Ngao Thịnh, “Tại sao lại không còn ý nghĩa?”
Ngao Thịnh suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên đáp, “Năm đó, ta hao tổn tâm tư tranh đoạt đế vị, là vì mạng sống và cũng để báo thù cho mẫu thân......Đoạn thời gian ấy, ta đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tuy rằng nguy cơ bủa vây trùng trùng nhưng Thanh luôn ở bên cạnh ta, và ta cũng biết chắc một điều rằng, y sẽ chẳng bỏ ta mà đi. Nhưng sau khi lên làm hoàng đế được ba năm, ta lại thấy ba năm đó sống còn gian nan hơn cả khi ở lãnh cung. Ngày ngày nhớ nhung còn đau khổ hơn gấp trăm lần việc phải oán hận. Bây giờ, khó khăn lắm Thanh mới quay trở lại, còn ta thì mỗi ngày đều nom nớp lo sợ y rồi lại sẽ bỏ đi….Tóm lại, cứ thấy mọi chuyện dẫu có cố gắng thế nào cũng chẳng thể biến nó trở nên hoàn mỹ được. Thật sự rất mệt mỏi.”
Lão nhân khẽ cau mày nhìn Ngao Thịnh, lúc sau lại lắc lắc đầu mà nói, “Thiếu chút nữa ta đã quên, chung quy ngươi cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.”
“Ông nói ai hả?” Ngao Thịnh lòng đầy bất mãn mà liếc lão nhân.
“Ngươi như thế thì được gọi là lo được lo mất, biết không hả?” Lão nhân trừng mắt nhìn Ngao Thịnh, “Khi ngươi vừa lớn được một chút thì vẫn chưa biết cái gì gọi là vị sầu tư. Lúc tranh đoạt ngôi vị thì chẳng còn tâm trí đâu mà lo nghĩ chuyện gì khác nữa. Nhưng đến khi lên làm hoàng đế rồi lại phải trải qua ba năm tương tư sầu khổ. Bây giờ lại lo lắng được mất….Ai trong đời cũng phải trải qua cảm giác như ngươi lúc này, vậy có gì lại phải ngạc nhiên hử?”
Ngao Thịnh sửng sốt một lúc lâu, rồi lại như còn thắc mắc điều gì, vội hỏi lại, “Còn Thanh? Thanh thì thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Lão nhân khẽ cười, “Trước đây thì ta không biết. Bất quá hiện tại thì bộ dáng của y lại giống như một con thú nhỏ bị vây nhốt trong l*иg và đang không ngừng giãy giụa.”
Ngao Thịnh nhíu mày, “Sao ông lại nói thế?”
“Y bị rơi vào trong thế khó xử, dám yêu nhưng không dám nói.” Lão nhân lắc đầu, “Ta biết y còn nhiều điều vướng bận. Con người thật ra vốn rất đơn giản. Một khi không thể tìm ra cách giải thoát, tâm tư ắt sẽ bị rối loạn, nhưng lại chỉ muốn tự mình gỡ rối. Song, càng cố gỡ lại càng khiến chiếc lưới ấy bủa vây chặt hơn.”
Ngao Thịnh mặt đầy xót xa, “Vậy ta phải làm gì mới tốt?”
Lão nhân thâm trầm buông lời, “Ngươi cứ làm theo những gì mà trái tim mình mách bảo là được.”
“Không hiểu.” Ngao Thịnh thành thật lắc đầu.
Lão nhân thở dài, “Tiểu tử à, nếu muốn cứu vớt người đang tuyệt vọng vùng vẫy trong đau khổ thì cách tốt nhất chính là khiến bản thân mình thêm dũng cảm…Ngươi và Tương Thanh đều cần phải tỉnh táo lại. Nhất là ngươi!”
Ngao Thịnh cúi đầu im lặng, chờ lão nhân nói tiếp.
“Biểu hiện bây giờ của ngươi không tồi nhưng lại chưa đủ thành thục.” Lão nhân lại phe phẩy phiến quạt, sâu kín nói, “Khó lòng mà xác định được thứ có thể khiến Tương Thanh dao động, song, lại có hai thứ khiến y bận tâm. Một là quá khứ của người và một còn lại là tương lai của ngươi.”
Ngao Thịnh cẩn thận suy ngẫm rồi sau đó lại vội truy vấn, “Quá khứ thế nào?
Tương lai lại sẽ thế nào?”
“Hai người các người phỏng chừng thi thoảng nhớ lại quá khứ hẳn vẫn còn cảm thấy có chút đau lòng. Những gì đã qua chứa đựng quá nhiều tai ương.” Lão nhân lắc đầu, “Cho nên Tương Thanh phải hao tổn tâm tư để tránh không giẫm lên vết xe đổ ngày xưa.”
Ngao Thịnh gật gật đầu.
“Còn về tương lai......” Lão nhân thở dài, “Tương lai của y cũng là tương lai của ngươi. Mà tương lai của ngươi lại là tương lai của vạn vạn con dân Thịnh Thanh. Trong đám con dân ấy có cả thân nhân và bằng hữu của Tương Thanh. Ngươi nói thử xem, trong ba loại tương lai này, nếu phải chọn buông bỏ một cái, bản thân y, ngươi và con dân trăm họ, thì y sẽ chọn bên nào?”
Trong nháy mắt, Ngao Thịnh chợt cảm thấy lòng mình như lạnh đi vài phần. Điều đã rõ ràng như thế mà còn cần phải hỏi sao? Thanh có thể vì hắn và mọi người mà dấn thân vào chỗ chết.
“Ý của ông là muốn nói......” Sau một lúc trầm tư, Ngao Thịnh mới cẩn thận đáp, “Ta phải nghĩ cách bảo hộ cho tương lai của ta và Thanh. Chỉ có như thế thì Thanh mới có thể loại cởi bỏ được khúc mắc kia mà thuận theo tâm nguyện của chính mình?”
“Phải. Ngươi cũng chưa đến nỗi bị cho là ngu nhỉ.” Lão nhân gật gật đầu, “Thiên hạ ai mới là người có thể chiếu cố ngàn vạn con dân? Hoàng đế! Nếu ngươi là hoàng đế, đồng thời lại còn là một con người bình thường. Trong khi đó ngươi còn coi trọng Thanh phu tử của mình như thế thì nên lấy tính mạng của mình ra mà bảo hộ cho y. Đây chính là phòng bệnh hơn chữa bệnh đấy.”[2]
Trong thoáng chốc, lòng Ngao Thịnh lại bỗng trỗi lên chút lo sợ.
“Ngược lại, nếu ngươi càng bám chặt lấy y, càng biểu hiện thái độ vì y mà có thể hy sinh hết thảy người trong thiên hạ thì y lại càng bất an hơn.” Lão nhân buồn bã thở dài, “Từ xưa, đế vương đều là những kẻ cô đơn. Ngao Thịnh, ngươi có hiểu là tại vì sao không?”
Ngao Thịnh trầm ngâm một lúc rồi lại lắc đầu mà nhìn lão nhân gia.
“Ái của đế vương là thiên ái, là hàng vạn hàng ngàn sủng ái….Nhưng không phải ai cũng may mắn mà có được.” Lão nhân khe khẽ thở dài, trong mắt phủ đầy chua xót, nhưng thoáng chốc nó lại trở nên trống rỗng như chưa từng có gì ánh lên trong đấy, tựa như lão nhân đang nhìn một ai đó khác qua hình bóng của Ngao Thịnh. Một đỗi rất lâu sau, lão mới trầm ngâm cất giọng nói tiếp, “Tương Thanh không cần ngươi dùng tình yêu của đế vương mà đi yêu y. Ngao Thịnh, nếu ngươi thật lòng muốn Thanh là của mình thì hãy mang tình yêu của đế vương lưu lại cho con dân thiên hạ và để tình yêu của riêng ngươi dành trọn cho Tương Thanh. Tương Thanh y chẳng cần hàng ngàn hàng vạn sủng ái, mà chỉ cần một mình ngươi là đủ rồi.”
Ngao Thịnh lại rơi vào trầm mặc, hồi lâu sau mới rụt rè mà hỏi lại, “Lão gia gia à..... Sao ông lại có thể thấu triệt như thế hả?”
Tước Vĩ cười gượng đôi ba tiếng, rồi cầm lấy hồ lô rượu bên cạnh mà ngửa đầu uống hai ngụm, sau đấy bình thản đáp, “Lớn tuổi rồi nên cũng nhìn thấu suốt nhiều chuyện hơn…..Ta không muốn bọn trẻ các ngươi lại đi theo vết xe đổ của ta. Phải đợi đến khi sắp gần đất xa trời rồi thì mới hối hận mà hiểu ra. Nhưng lại muộn mất rồi.”
Ngao Thịnh gật đầu như đã thông suốt mọi chuyện, “Lão gia gia, ta hiểu rồi. Ta muốn thống nhất thiên hạ chẳng phải vì bản thân mình hoặc vì người ta yêu. Mà là bởi vì vạn vạn con dân. Khi ta ở bên Thanh, cũng không cần dùng cương vị của hoàng đế, kẻ có thế mang hết thảy ra cho y, mà đối đãi với y. Ta chỉ cần cho y chính bản thân mình mà thôi……Còn về những khúc mắc trong lòng Thanh, ta sẽ cho y thêm thời gian, để y có thể từ từ mà cởi bỏ chúng.”
“Ha hả.” Lão nhân vừa lòng gật đầu, “Trẻ nhỏ dễ dạy nha.”
Sau đấy, Ngao Thịnh bỗng phấn chấn tinh thần, chẳng có lấy một lần nghĩ ngợi lo ra, mà chỉ chuyên tâm nghe lão nhân gia truyền thụ binh pháp.
......
Lạc Hà khẩu, bên trong khoang chiến thuyền của Tề Tán.
Tương Thanh nhìn thứ đang quẫy đạp bên trong ao gỗ mà cau chặt đôi mày, “Đây là gì thế?”
“Nhìn kỹ xem.” Tề Tán lấy một miếng thịt bò còn tươi máu ở trong thùng gỗ gần đấy mà ném vào trong ao. Chỉ một thoáng, mặt nước bỗng dậy sóng cuồn cuộn, thứ quái dị màu trắng ngoi lên trên mặt nước, một vài chiếc đầu hợm hĩnh còn ló ra khỏi mặt ao.
Tương Thanh liền nhìn thấy một cách rõ ràng thứ bên trong ấy là gì, chấn động mà nói, “Giao ngư?”
(cá mập)Tề Tán gật gật đầu, “Đúng vậy. Trong đấy có đúng ba nghìn giao ngư.”
“Huynh...... Ở đâu mà huynh lại tìm ra nhiều giao ngư đến thế?” Tương Thanh khó hiểu hỏi.
“Ta thích giao ngư.” Tề Tán cười khẽ, “Nên tự mình nuôi dưỡng một ít, số còn lại là đi thâu gom đây đó. Thành ra bây giờ mới có nhiều đến vậy.”
“Ý của huynh là muốn dùng giao ngư đối phó giao nhân?” Tương Thanh hỏi.
“Thông minh lắm!” Tề Tán gật đầu tán thưởng, “Giao ngư cực kỳ thích máu, một khi ngửi thấy mùi máu thì tính công kích của chúng lại càng thêm mạnh..... Cho nên nếu chúng ta thả vào lòng sông khoảng mấy trăm giao ngư thì đám giao nhân đó sẽ trở nên vô dụng.”
Tương Thanh gật gật đầu, lại hỏi, “Hay lắm...... Vậy huynh muốn ta làm gì?”
“Thật ra thì, muốn sử dụng giao ngư vẫn còn có chút ít phiền toái.” Tề Tán ngao ngán lắc lắc đầu, “Phải lấy máu người mà hòa vào trong nước.”
Nói xong, Tề Tán lại đi đến chiếc tủ duy nhất trong khoang thuyền, mở cửa lấy một nỏ tiễn được chế tạo tuy đơn gian nhưng lại cực kì tinh xảo ra giao cho Tương Thanh, “Loại cung nỏ này là do ta nghiên cứu tạo thành, có thể sử dụng ở dưới nước. Ta biết Thanh phu tử huynh là người có võ nghệ cao cường. Ta mong huynh có thể huấn luyện một đội quân thiện về nỏ tiễn. Mặt khác, chúng ta cũng có thể tin tưởng được những người đó, bí mật này sẽ tuyệt đối được giữ kín.”
Tương Thanh tiếp nhận nỏ tiễn, cân nhắc một lúc mới hỏi, “Vì sao phải do ta huấn luyện?”
Tề Tán cười đáp, “Phu tử, thứ ta nói thẳng, trong kinh thành này, chẳng có bức tường nào là có thể chắn được gió.... Hơn nữa những người thật sự có võ công tốt đều là người trong võ lâm giang hồ. Đội quân này không cần có quá nhiều người, khoảng chừng
một trăm hai mươi người là đủ rồi….Ta nghĩ nên tìm những kiếm sĩ giang hồ thì sẽ tốt hơn. Đắn đo suy ngẫm mãi vẫn thấy Thanh phu tử là người có khả năng làm được chuyện này nhất. Nhưng nếu ta nói chuyện này với hoàng thượng thì người hẳn sẽ sinh ra bất mãn với ta….Vì thế, ta đành nhờ Thanh phu tử hỗ trợ vậy.”
Tương Thanh nhìn Tề Tán một lúc rồi nói, “Ý của huynh là muốn ta mượn binh lực của Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo?”
Tề Tán gật đầu xác nhận, “Đúng vậy...... Thật ra mà nói, ta vốn muốn đề nghị
với Thanh phu tử hãy vì hoàng thượng mà bồi dưỡng ra một đội ám bộ. Theo những gì mà ta biết, trong kinh thành luôn ẩn chứa đầy rẫy nguy cơ. Nếu có một đội quân có thể tín nhiệm tuyệt đối thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Những ai có tâm phản phúc cũng có thể cho người trực tiếp ám sát để giải quyết cho nhanh gọn.”
Tương Thanh nhíu mày suy tư, một lúc sau mới đáp, “Ta không muốn lôi kéo người của Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo vào trong vòng phân tranh này. Còn về chuyện huynh muốn tìm hơn một trăm người để lập thành một đội quân mà có thể tin tưởng tuyệt đối thì ta có cách. Huynh không cần lo lắng.”
Tề Tán vui vẻ cười, “Như thế thì ta an tâm rồi. Tất cả đều tùy Thanh phu tử an bài.”
Tương Thanh đột nhiên lại có chút chán ghét con người đang đứng trước mặt mình, lạnh nhạt hỏi, “Huynh còn có việc gì sao?”
Tề Tán ngẩng đầu lên nhìn Tương Thanh, hỏi, “Thanh phu tử có phải đang nghĩ
rằng, một người có thể đuổi tận gϊếŧ tuyệt với cả chính thân sinh gia phụ của mình như ta đây chính là tiểu nhân gian trá, không đáng tin tưởng, mà sinh ra chán ghét phải không?”
Tương Thanh có chút sửng sốt nhưng lại im lặng không đáp.
Tề Tán lại chỉ thản nhiên cười, “Thanh phu tử, huynh có biết tại sao ta lại thích giao ngư không?”
Tương Thanh cũng chẳng lên tiếng, chờ y nói tiếp.
“Giao ngư mỗi lần sinh sản thì chỉ sinh duy nhất một cá con mà thôi..... Bởi vì tiểu giao ngư khi ở trong bụng mẹ sẽ tự cắn gϊếŧ lẫn nhau. Con nào thật sự mạnh mẽ mới có thể là kẻ cuối cùng được sống sót. Nếu không, chúng sẽ trở thành thức ăn cho những con khác.”
Tương Thanh gật gật đầu, đích thật phương thức này rất là tàn nhẫn.
“Thanh phu tử, nếu như ví huynh là một áng mây trôi trên trời thì kẻ như ta lại chính là một độc xà trong vũng bùn.” Tề Tán lạnh lùng nói tiếp “Nhưng có lẽ huynh đã quên, từ xưa mỗi một đế vương muốn kiến công lập nghiệp, thì bên cạnh đều luôn có một hiền sĩ thanh lương liêm khiết và một mưu thần âm hiểm ngoan độc.”
Tương Thanh trầm ngâm nhìn Tề Tán, thật lâu sau đấy mới hỏi, “Huynh muốn trở thành một người như thế sao?”
Tề Tán gật đầu, “Luận trung nghĩa thì ta không sánh bằng đại cựu thần Quý Tư. Luận khôn ngoan ta lại chẳng dám so với đại học sĩ Diệp Vô Quy. Luận thanh lương liêm khiết ta lại càng chẳng dám so bì với Thanh phu tử….Con đường làm quan của ta nếu thật tâm muốn đi thì chỉ còn duy nhất một mà thôi —— chính là phải âm hiểm ngao độc, mưu tính với đời! Chẳng phải loài giao ngư cũng đã sinh tồn như thế sao? Phu tử...... Nói về hung tàn, lấy giao ngư ra mà so sánh thì ta quả thật chẳng bằng.”
Tương Thanh nghe xong, cũng chỉ trầm mặc. Rất lâu sau đấy mới cẩn trọng hỏi, “Huynh làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”
Tề Tán đắn đo một chốc rồi đáp, “Một nửa là vì bị dồn vào đường cùng mà thành, nửa còn lại thì xuất phát từ bản tính.”
Tương Thanh nhíu mày.
Tề Tán lại nói tiếp, “Bị dồn vào đường cùng là bởi, nếu ta có phản lại phụ thân mình hay không, thì sau này, dẫu ông ấy có soán ngôi thành công thì ta cũng vẫn chỉ là một tên tầm thường sống đến hết đời. Hơn nữa, tính mạng cũng khó lòng mà bảo toàn. Còn chuyện xuất phát từ bản tính là vì ta cảm thấy chỉ có hoàng thượng mới thật sự là đế vương đáng được lưu danh sử sách đến muôn đời…Ta đi theo người thì nửa đời sau của ta mới không uổng phí. Như thế, huynh nói thử xem ta nên trọng, nên khinh bên nào?”
Tương Thanh chuyên chú nghe Tề Tán đem hết nỗi lòng mình ra bày tỏ mà thở dài, “Tề Tán, huynh thực đáng sợ. Ta chỉ hy vọng huynh đừng có tâm tư nào khác.”
Tề Tán thản nhiên cười, mặt chẳng chút biến sắc, “Thanh phu tử hãy cứ yên tâm. Ta sẽ không phản bội Thịnh Thanh. Hơn nữa, ta lại vô cùng ngưỡng mộ hoàng thượng. Được gặp người là phúc phần mà ta may mắn có được.”
Tương Thanh gật gật đầu.
Tề Tán lại hạ giọng buông lời “Mặt khác, ta còn rất thích Thanh phu tử nữa.”
Tương Thanh sửng sốt, trừng mắt nhìn Tề Tán.
“Không cần khẩn trương như thế đâu. Ta chẳng có tâm tư xa vời nào cả.” Tề Tán thản nhiên phân trần, “Rắn ngập ngụa trong vũng bùn nhơ, ngày ngày nhìn lên áng mây trên trời rồi mang lòng ái mộ mà thôi.”
Một lúc lâu sau, Tương Thanh mới lên tiếng, “Ta cũng không muốn nghe những chuyện mây trắng trời xanh này nọ. Có những chuyện, căn bản là huynh không hiểu.”
Tề Tán cười hỏi, “Có phải là chuyện huynh vì muốn hiệp trợ cho hoàng thượng mà đã lừa cả nhà Hạ gia tạo phản, khiến họ bị tịch biên gia sản, tru di cả tộc không?”
Tương Thanh mặt bỗng tái nhợt đi, không đáp được một lời.
“Ha hả......” Tề Tán cười lớn, “Huynh biết không, cũng chính vì bản tính huynh như thế nên mới khiến ta rung động.”
Nói xong, y lại xoay người đi ra mở cửa khoang thuyền rồi ngoảnh sang nhắc nhở người vẫn đang còn sững sờ đứng chôn chân tại chỗ là Tương Thanh, “Phu tử à, một canh giờ đã qua lâu rồi. Nếu huynh còn không mau đi thì không khéo hoàng thượng sẽ xông đến đây mà cướp người đó.”
Lúc này, Tương Thanh mới lấy lại được phản ứng. Trước khi rời đi vẫn còn quay lại nhìn Tề Tán một cái mà nói, “Tề Tán, ta mặc kệ mục đích của huynh là gì, nhưng ta mong huynh hãy tự biết giữ mình. Đừng quên những gì huynh đã nói, sẽ không gây bất lợi cho Thịnh Thanh.”
Dứt lời, Tương Thanh liền mang Ngao Ô rời khỏi chiến thuyền, chẳng có lấy một lần quay đầu nhìn lại, hướng thẳng đường đến trúc viện mà đi.
Tề Tán đứng ở phía sau, mắt mãi dõi theo bóng áo trắng phiêu dật của Tương Thanh mà khẽ cười rồi lại lẩm bẩm một mình, “Đúng là chọc người ta yêu thương mà.”