- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thịnh Thế Thanh Phong
- Chương 43: Dân tâm
Thịnh Thế Thanh Phong
Chương 43: Dân tâm
SÁNG HÔM SAU, Ngao Thịnh cưỡi ngựa mang theo Tương Thanh hồi cung thượng triều, và rồi sẽ trở lại nơi đó sau buổi chầu sáng. Trong thời gian này, có thể để lão nhân gia nghỉ ngơi một chút. Dù sao lão cũng đã có tuổi rồi. Trước khi rời đi, Ngao Thịnh để lại bốn ảnh vệ, nhằm chiếu cố chuyện ăn mặc đi lại cho lão nhân gia.
“Có mệt không?” Trong lúc ngồi trên lưng ngựa quay về cung, Ngao Thịnh hỏi Tương Thanh, “Ngươi không cần theo ta trở về, cứ ngủ lại trúc viện, một lát là ta về ngay ấy mà.”
Tương Thanh mỉm cười, xoay mặt nhìn Ngao Thịnh, “Ngươi không sợ ta sẽ bỏ đi sao?”
Ngao Thịnh thoáng giật mình nhưng ngay sau đó lại thư thái cười, ôm lấy thắt lưng Tương Thanh, “Ta không sợ. Lần này ngươi sẽ không đi đâu cả.”
Tương Thanh ngoảnh đầu nhìn nơi sang khác, nhỏ giọng nói, “Cũng không nhất định là thế.”
“Thanh.” Ngao Thịnh tủm tỉm cười, “Hai ngày này ta đã nghĩ, phải chăng mình nên sai người đúc một cái còng tay bằng sắt, sau đó khóa hai chúng ta lại với nhau.”
“Ngươi điên à.” Tương Thanh bất đắc dĩ nhìn Ngao Thịnh, nhưng lời còn chưa nói hết thì mặt y đã thoáng biến sắc, hỏi Ngao Thịnh, “Có nghe thấy không?”
“Có.” Ngao Thịnh mỉm cười, gật gật đầu “Khinh công còn kém lắm.”
Lúc cả hai đang trò chuyện thì chợt nghe thấy tiếng lá cây sột soạt phía hai bên đường. Ngao Ô vốn đang chạy bên cạnh cả hai bỗng dừng chân đứng lại, hướng sang phía bìa rừng gầm một tiếng dài.
“Ngao Ô, cẩn thận.” Tương Thanh vừa dứt lời thì một vài nỏ tiễn đã bay từ trong rừng ra. Ngao Ô linh hoạt tránh được. Ngao Thịnh sắc bén bắt được một nỏ tiễn, rồi phản thủ bắn ngược nó vào lại rừng. Một tiếng hét đau đớn vang lên.
Một khắc sau đó, tứ phía bỗng dậy lên tiếng xào xạc chẳng buồn che dậy, hơn mười hắc y nhân lao ra, xông thẳng vào Tương Thanh và Ngao Thịnh. Hai người chẳng chút bận tâm mà nhúc nhích. Bỗng lúc này, lệnh tiễn xé gió thi nhau bay từ không trung xuống, bốn ảnh vệ luôn theo sát bước chân hai người nhảy vào vòng vây, tay cầm trường kiếm bảo vệ cho Ngao Thịnh và Tương Thanh.
Ngao Thịnh ung dung ngồi thẳng tắp trên yên ngựa, trầm giọng hạ lệnh, “Bắt sống cho trẫm!”
“Dạ.” Bốn ảnh vệ rút kiếm ra khỏi vỏ, xông vào xáp lá cà với đám hắc y nhân.
Ngao Thịnh và Tương Thanh bình thản ngồi yên trên lưng ngựa, nhìn hai bên đang quyết liệt giằng co. Thân thủ của đám thích khách quả không tồi nhưng bốn ảnh vệ của Ngao Thịnh hắn là ai nào, chính là một trong số những cao thủ hàng đầu của Hắc Vân Bảo, do tự tay Tương Thanh tuyển chọn. Họ đều là những tinh anh bất phàm.
Ngao Thịnh gật gù, cúi đầu hỏi Tương Thanh, “Thanh, có nhìn ra chiêu thức của bọn chúng không?”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Đều là chiêu thức của võ lâm Trung Nguyên.”
Lúc này, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, thống lĩnh cấm vệ quân dẫn theo ba ngàn cấm quân đến cứu giá. Ngay khi đoàn cấm quân vừa đến thì từ tứ phía rừng sâu cũng đồng thời bắn ra tên lệnh.
“Nguy rồi!” Tương Thanh nói, “Có kẻ muốn ám sát Tước Vĩ lão nhân!”
Hai người lập tức nhảy khỏi ngựa, dùng khinh công phi thân hướng vào trong rừng. Ba ngàn cấm quân ở lại bắt gọn đám hắc y nhân. Bốn ảnh vệ kia cũng vội theo sát Tương Thanh và Ngao Thịnh.
Vừa quay trở lại trúc viện thì liền nhìn thấy ảnh vệ đang giao chiến với bọn hắc y nhân. Tương Thanh và Ngao Thịnh nhanh chóng chạy vào tẩm thất của lão nhân gia. Chỉ thấy lão nhân đang ôm chăn gối đầu nằm ngủ ngon lành. Bấy giờ, cả hai mới có thể nhẹ nhõm thở ra.
Sau một lúc hỗn chiến, tất cả thích khách đều bị bắt, chỉ có năm sáu người còn sống, số còn lại thì đã chết trận.
Ngao Thịnh phân phó thống lĩnh cấm vệ quân vừa đuổi theo đến trúc viện – Tiêu Minh, “Trở về thông báo với các vị đại thần, trẫm phải xuất cung cầu học. Thời gian lâm triều hôm nay đổi thành giữa ngọ. Hãy bảo họ cứ về nhà dùng ngọ thiện rồi hẵng quay lại. Trong ba bốn ngày tới cũng sẽ thượng triều vào giờ này.”
“Vâng ạ.” Tiêu Minh mang theo vài trăm bộ hạ hồi cung, số còn lại thì ở lại hộ giá. Hơn hai ngàn cấm quân xếp thành ba tầng bảo hộ, dàn trải khắp cả trúc thôn khẩu, khiến những thôn dân được dịp trố mắt tò mò nhìn. Một vài người lại phong thanh nghe được, hai vị cao nhân bất phàm hôm qua chính là hoàng thượng và thái phó đương triều ngự giá quang lâm.
Ngao Thịnh ngồi xuống chiếc bàn đá trong viện, quét mắt nhìn đám hắc y nhân bị bắt sống, lạnh giọng nói, “Tháo khăn che mặt của chúng ra. Để ta xem chúng rốt cuộc là người phương nào.”
“Dạ” Một vài cấm quân tiến lên, xả mạng che của đám hắc y xuống.
Ngao Thịnh giương mắt lướt nhìn một lượt. Đám thích khách này tuổi cũng chẳng lớn, đều là người Hán, tướng mạo cũng chẳng giống phường đầu trộm đuôi cướp. Suy nghĩ một chốc, bỗng nói, “Có ai biết mặt chúng không?”
Tả hữu cấm quân sợ tới mức thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, thầm nói, ai mà lại dám quen biết bọn thích khách chứ? Cả bọn hớt hả gật đầu.
Ngao Thịnh nhíu mày, quay đầu lại nhìn Tương Thanh, “Thanh, ngươi có biết mặt ai không?”
Tương Thanh đi đến gần đám thích khách, quan sát một chút, rồi lại lấy binh khí của chúng lên xem thử, sau đó ngoảnh lại lắc đầu với Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh nghĩ nghĩ, lại nói, “Cởϊ áσ chúng ra.”
Tương Thanh chau mày khó hiểu, quay lại nhìn Ngao Thịnh. Ngao Thịnh vội vàng giải thích, “Ta chỉ muốn xem thử trên người chúng có gì lạ không…tỷ như mấy hình xăm này nọ. Chẳng phải các bang phái giang hồ rất thích cái trò này hay sao hử!?”
Một vài cấm quân vội tiến lên cở bỏ y phục của đám hắc y ra. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trên vai mỗi tên thích khách đều có hình xăm bò cạp đen.
“Bò cạp?” Ngao Thịnh cau mày nhìn, đoạn lại ngoảnh sang hỏi Tương Thanh, “Hay là con cua nhỉ?”
Tương Thanh trừng mắt liếc Ngao Thịnh, thầm mắng, đây là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng đùa cợt thế này? Sau đấy, y lại bước đến gần tên có vẻ như là kẻ cầm đầu đám hắc y, lạnh lùng buông giọng, “Các ngươi là do ai phái tới? Tại sao lại muốn ám sát hoàng thượng, còn hình xăm bò cạp đen này nghĩa là gì?”
Kẻ cầm đầu khinh thường nhếch mép cười, “Đừng hòng ta sẽ nói ai là chủ nhân của bọn ta. Còn lí do tại sao lại ám sát hoàng đế ư? Hứ! Bởi vì hắn đáng chết. Hình xăm bò cạp đen này nhằm để nhắc nhở bọn ta, hoàng đế của vương triều Thịnh Thanh chẳng khác gì loài bò cạp hung độc, chỉ biết hại người. Một ngày nào đó bọn ta sẽ lật đổ vương triều này.”
Ngao Thịnh nghe thế nhưng lại chẳng chút tức giận, ngược lại còn vui vẻ cười, “Nói hay lắm. Nếu trẫm là ngươi thì trẫm sẽ không xăm bò cạp mà sẽ xăm hình con sói a.”
Thủ lĩnh hắc y kia sửng sốt trợn mắt nhìn. Ngao Thịnh cười lạnh, “Chẳng phải ai cũng bảo Ngao Thịnh trẫm là một con sói sao! Còn bò cạp ư? Nhìn trẫm có điểm nào giống nó hả?” Dứt lời, liền gọi vài ảnh vệ đến, ra lệnh, “Mang chúng đi. Không được để chúng tự sát.
Phải tra hỏi cho bằng được lí do hành thích là gì.”
“Vâng.” Ảnh vệ nhanh chóng mang người đi. Ngao Thịnh xoay đầu nhìn vào tẩm thất của lão nhân gia còn đang mê mải ôm chăn ngủ là Tước Vĩ mà bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi lại phân phó nhóm cấm quân, “Cho thêm người canh phòng nơi đây. Phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho lão nhân gia.”
“Dạ.” Chúng cấm quân y lệnh lui xuống.
Ngao Thịnh ngoảnh mặt nhìn Tương Thanh, lại chỉ thấy y đang cau mày đăm chiêu, như đang có điều gì suy tư lắm.
“Thanh, sao thế?” Ngao Thịnh lo lắng hỏi.
“Hình xăm bò cạp kia......” Tương Thanh suy nghĩ một lúc mới nói tiếp, “Có lẽ liên quan gì đấy đến lý do thích sát chăng.”
“Sao cơ?” Ngao Thịnh cười trấn an, “Dù sao ta cũng chẳng tin mấy lời vớ vẩn về bò cạp của bọn chúng.”
Tương Thanh cười nhẹ, “Ngươi không thấy chúng xăm bò cạp trên đầu vai nhưng phần đuôi lại kéo dài đến tận ngực sao?”
“Umm.” Ngao Thịnh trầm tư gật gù.
Tương Thanh ngồi vào chiếc ghế bên cạnh hắn, “Bình thường, những ai xăm đồ án lên ngực đều có nghĩa là vô cùng tín ngưỡng nó. Nói chung, người giang hồ thường mang những gì mình coi trọng mà xăm lên ngực.”
Ngao Thịnh cau mày, gật gật đầu, “Thì ra là vậy. Thanh này, ta xăm một chữ ‘Thanh’ lên ngực có được không?”
Tương Thanh trừng mắt ném cho hắn một cái lườm sắc lẻm. Ngao Thịnh lại mặt dày cười, bảo, “Bất quá, ngươi lại không thích văn tự. Thôi thì như vầy đi, ngươi cứ xăm hình hoa lá cỏ cây gì gì đó cũng được. Còn nữa a, tên nào mà lại dám sờ vào hình xăm của ngươi thì ta sẽ chặt hết mười ngón tay của chúng a.”
Tương Thanh đứng lên, trừng mắt nhìn Ngao Thịnh. Ngao Thịnh vội túm lấy ống tay áo của y, tỉ tê, “Thanh, cho ta xăm lên ngực chữ ‘Thanh’ đi mà? Hay là ngươi tự mình xăm cho ta luôn cũng được.”
Tương Thanh dở khóc dở cười, nói, “Ngươi đừng nháo nữa. Làm thế có gì hay nào? Ta nghe nói nó còn rất đau nữa đấy.”
Ngao Thịnh sâu xa cười, “Đau mới có ý nghĩa a.”
Tương Thanh chẳng buồn nói tiếp, bèn ngoảnh đầu nhìn vào tẩm thất của Tước Vĩ lão nhân, “Ngươi nói thử xem tại sao thích khách lại biết chúng ta đến đây? Hơn nữa lại còn muốn động thủ với lão nhân gia?”
“A......” Ngao Thịnh thu lại ý đùa, cau mày, “Lại nói, trừ ngươi, ta và Quý Tư thì chẳng ai biết việc chúng ta đến tìm Tước Vĩ cả…Chờ đã, còn có Văn Đạt.”
“Ngươi hoài nghi Quý Tư và Văn Đạt ư?”
Ngao Thịnh lắc đầu, “Không. Hai người họ đã ở bên cạnh ta từ rất lâu. Nếu muốn gϊếŧ ta thì đã sớm ra tay rồi. Tội tình gì lại phải dùng cách ngu xuẩn dễ bị phát hiện này?”
“Cũng đúng.” Tương Thanh gật gật đầu, “Hôm qua khi chúng ta đến đây cũng không phát hiện có người theo dõi. Thế thì ai lại tài tình đến mức biết được chuyện này?”
“Hỏi Quý Tư có lẽ sẽ tìm được chút manh mối.” Ngao Thịnh nói.
“Ngươi chẳng phải đã bảo là không nghi ngờ Quý Tư sao?” Tương Thanh trừng to mắt nhìn Ngao Thịnh. Ngao Thịnh vội lắc đầu, chồm người sang véo cằm Tương Thanh một cái, “Sao ngươi lại thành thật như thế hử? Ý ta là, đi hỏi Quý Tư thử xem ngoài ông ấy ra còn có ai biết được nơi ở của Tước Vĩ lão nhân không?”
Tương Thanh thoáng chút bất ngờ nhưng ngay khắc sau đó liền hiểu ra, “Ngươi muốn nói, kỳ thật bọn thích khách này là vì Tước Vĩ lão nhân mà đến?”
“A.” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Nếu là ám sát ta thì sao lại chỉ phái có vài tên tép riêu như thế được?”
Tương Thanh gật đầu, ngẫm ra chút đạo lý sâu xa.
“Sóc!” Ngao Thịnh bỗng cất giọng gọi, một ảnh vệ vận hắc y liền đáp xuống bên cạnh hắn.
“Ngươi hồi cung đưa Quý Tư đến đây.” Ngao Thịnh phân phó, “Cẩn thận một chút. Đừng để ai biết chuyện này.”
“Dạ” Ảnh vệ được gọi là Sóc gật gật đầu, phi thân lao đi......Hồi lâu sau đã biến mất trong không trung.
“Thanh.” Ngao Thịnh ngoảnh sang, quan tâm hỏi Tương Thanh “Đã đói chưa? Hãy ăn chút gì rồi nghỉ tạm một lúc đi. Chốc nữa còn phải hồi cung đấy.”
“Ta không sao hết. Ngươi mới là người đáng lo. Có mệt lắm không hả?”
Ngao Thịnh lắc đầu, ảm đạm cười, “Ta ổn. Chỉ là không tài nào chợp mắt được.”
“Tại sao?” Tương Thanh bỗng bật thốt lên một câu đầy lo lắng.
Ngao Thịnh hạ mi mắt, “Thói quen thôi...... Ban ngày thì lo chuyện chính sự. Ban đêm lại mong nhớ người.”
Tương Thanh tịnh không đáp, chỉ trầm ngâm nhìn hắn. Ngao Thịnh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tương Thanh đã đứng trước mặt mình tự bao giờ, đoạn hắn liền đứng dậy, giương tay dịu dàng nâng cằm Tương Thanh lên. Tương Thanh thoáng chần chờ nhưng lại chẳng có dấu hiệu sẽ kháng cự. Ngao Thịnh kề sát mặt vào. Hai người tựa vào nhau mỗi lúc một gần. Ngay khi hai đôi môi sẽ chạm vào nhau trong một giây nữa thôi, thì liền nghe thấy…..
“Ấy dà...... Hây da” Tước Vĩ đánh tiếng ngáp to, trở mình ngồi dậy, “Ai nha nha, thiệt là ồn quá nha.”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh đều giật mình sửng sốt. Tương Thanh lui một bước dài, vội quay đầu nhìn sang nơi khác, tai ửng hồng đến là tội. Ngao Thịnh vì bị phá đám mà phát giận, quay đầu hậm hực liếc lão nhân gia rồi rủa thầm trong dạ, đồ già sống dai[1], sớm không dậy, trễ không dậy, lại dậy đúng lúc người ta đang mùi mẫn. Đúng là đồ thọc gậy bánh xe mà.[2]
Tước Vĩ dụi mắt nhìn quang cảnh đông đúc bên ngoài mà vội vẫy tay gọi Ngao Thịnh đến gần, “Đồ nhi ngoan à, lại đây, rót cho vi sự một tách trà coi.”
Ngao Thịnh trợn mắt há hốc mồn ra nhìn lão. Còn Tương Thanh thì lại cố gắng nhịn cười. Biết chắc Ngao Thịnh không muốn đi, Tương Thanh liền đẩy nhẹ hắn một cái, ý bảo —— đi nhanh đi, tôn sư trọng vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa
(đạo lý hiển nhiên)
a.
Ngao Thịnh thở dài, đi qua rót trà dâng cho lão nhân gia. Tước Vĩ bưng tách lên, nhấp một ngụm rồi bĩu môi “Khụ khụ......Đây là trà của hôm qua hả?”
Ngao Thịnh ghé mắt liếc nhìn tách trà, nhún vai, “Có lẽ vậy.”
Tước Vĩ híp mắt nhìn Ngao Thịnh một chốc, lát sau lại gật gật đầu, “Ngươi được lắm nhãi ranh a......Này, mau đi đun nước, sau đó xách máng ra mà tưới rau, cây nào chết rồi thì nhổ bỏ. Xong rồi thì đi chuẩn bị chút thức ăn cho Tiểu Uông,[3]
với lại làm cho ta chút điểm tâm nữa. Ta muốn ăn thịt a…..Mau đi làm đi.”
Tương Thanh liền nhìn thấy Ngao Thịnh mặt đầy hắc tuyến, giận đến mức chẳng nói nên lời.
“Cứ để ta làm.” Tương Thanh vội đối Tước Vĩ nói. Tốt xấu gì thì Ngao Thịnh cũng là chân mệnh thiên tử. Ở đây lại có nhiều người như vậy, nếu để họ nhìn thấy hoàng thượng của mình tay chân lấm bùn làm chuyện nhà nông thì thật mất mặt a.
“Hả...... Ngươi đi à?” Tước Vĩ vuốt cằm nhìn Tương Thanh, vừa định nói tiếp thì Ngao Thịnh đã bước lên một bước ngăn y lại, “Không cần, để ta.” Nói xong, liền xoay lưng bước vào trù phòng đun nước.
Tương Thanh định bụng đi vào giúp Ngao thịnh một tay nhưng Tước Vĩ đã nhanh miệng giữ lại, “Ai, Tiểu Thanh a, lại đây bồi lão nhân ta chơi cờ đi.”
Tương Thanh bất đắc dĩ, đành phải đi lấy bàn cờ mang đến chỗ lão nhân đang ngồi, rồi cùng lão chơi cờ. Nhưng suốt cả ván, hai mắt Tương Thanh không tự giác được mà cứ liếc nhìn vào trù phòng.
Tước Vĩ hắc hắc cười thành tiếng, “Sao? Không đành lòng à?”
Tương Thanh quay đầu lại nhìn lão nhân gia, “Không phải...... Chỉ là, ở đây nhiều người như vậy, Thịnh Nhi lại là hoàng đế.....”
“Ngươi lo hắn sẽ dọa người ta sợ mà bỏ chạy ư?” Lão nhân thâm trầm cười, “Không phải cái gì hắn cũng chẳng biết làm đâu mà lo.” Lúc này, lão lại đảo mắt nhìn cảnh Ngao Thịnh đang xắn tay áo đun nước, “Nhìn cũng có bài bản lắm nha.”
“Phải ạ.” Tương Thanh gật gật đầu, “Trước đây, Thịnh Nhi chưa từng được sống an nhàn sung sướиɠ. Rất nhiều chuyện đều là tự do hắn làm. Hắn khác với những hoàng tử bình thường khác.”
“Thịnh Nhi, Thịnh Nhi......” Lão nhân nháy mắt vài cái với Tương Thanh, “Gọi cũng thuận miệng quá nhỉ!”
Tương Thanh xấu hổ nhìn lão nhân gia.
Lão nhân vui vẻ cười lớn, “Nếu như đã có ưu điểm tốt đến thế thì việc gì phải giấu?”
“Sao cơ?” Tương Thanh khó hiểu hỏi lão nhân.
“Ngươi cứ nhìn mà xem.” Lão nhân chỉ tay ra phía bên ngoài viện. Tương Thanh ngoảnh đầu nhìn ra. Một vài cấm quân chẳng đành lòng mà vội chạy đến giúp Ngao Thịnh một tay. Ngao Thịnh xắn cao tay áo, xua tay với nhóm người vừa đến, “Không cần đâu. Ta làm được mà.”
Tương Thanh chậm rãi giãn đôi mày đang cau chặt rồi thông suốt nhìn lão nhân, “A......”
“A?” Lão nhân vui vẻ hỏi, “Đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu ạ.” Tương Thanh nhẹ nhõm nói, “Thường ngày, Thịnh Nhi không hay thân cận với người khác. Nên ngày đó, Tề Tán mới bảo, có rất nhiều người sợ Thịnh Nhi, họ luôn xem Thịnh Nhi là một mối lo nên không thật tâm phục hắn.”
Tước Vĩ vuốt vuốt râu, cười hỏi, “Ngươi có biết tại sao trên đời lại có nhiều người không thật lòng phục tùng hoàng đế không?”
Tương Thanh đắn đo một chốc mới đáp, “Bởi vì hầu hết những hoàng đế ấy đều sung sướиɠ từ tấm bé, chưa một lần thật sự trải qua cơ khổ.”
“Đúng thế.” Lão nhân đạm mạc cười, “Cái gì mà quân tâm thần tâm thì đều là thứ yếu cả thôi. Cái chính yếu là dân tâm...... Điểm khác biệt lớn nhất giữa Ngao Thịnh và những hoàng đế khác chính là…..hắn từng nếm qua khổ cực!”
Tương Thanh gật đầu tán thành, đoạn lại liếc nhìn ra bên ngoài viện. Một vài cấm quân tay đang xách thùng gỗ, cùng Ngao Thịnh tưới rau. Một người cả gan mà tò mò dạn hỏi, “Hoàng thượng, sao người lại biết trồng rau a?”
Ngao Thịnh cười đáp, “Trước đây, ta sống trong lãnh cung. Mọi thứ đều phải tự mình làm. Nếu không ta và mẫu thân sẽ phải chịu đói.”
Các tướng sĩ trầm ngâm mà nhìn nhau. Ánh mắt mọi người nhìn Ngao Thịnh đã có phần khác xưa.
Sau một lát, nước sôi, Ngao Thịnh châm trà rồi chính tay bưng tách đi vào trong viện, hai tay dâng trà, cung kính cúi đầu với lão nhân gia, “Ân sư, uống trà.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thịnh Thế Thanh Phong
- Chương 43: Dân tâm