ĐẠI MẠC TIÊU ĐIỀU, cuồng phong cuốn tung cát vàng, đường chân trời cắt ngang không trung bao la. Một mảnh vàng rực rỡ mênh mông này hùng vĩ đến choáng ngợp.
Tương Thanh mặc dù từng sống ở Mạc Bắc nhưng lại chưa khi nào đặt chân vào vùng trung tâm cát vàng này. Quả nhiên, phàm là gì, chỉ cần đạt đến cực điểm liền sẽ biến chuyển thành nét đẹp lạ kì…Tỷ như một trời cát vàng thênh thang này. Một khi cả đất trời chỉ còn mỗi gió cát mịt mù lại sẽ trở thành cảnh đẹp khiến người khác phải rung động.
Tương Thanh đứng ở phía trước xe ngựa, phóng mắt nhìn ra xa xa, hỏi người đứng cạnh là Hạ Lỗ Minh, “Bao lâu nữa thì đến?”
Hạ Lỗ Minh nhìn sắc trời, “Đến tối thì tới rồi.”
Tương Thanh gật gật đầu, tâm tình chợt trở nên phức tạp…vì chẳng biết phải đối mặt thế nào với người tên Man Vương kia.
Con người thật sự rất là kì lạ. Tương Thanh ngồi xổm xuống, im lặng tự hỏi mình. Trên đời, có rất nhiều người và nhiều việc, phần lớn đều bị vây trong tình cảnh này. Viên Lạc mê muội Ân Tịch Ly, gây ra bao số oan nghiệt; Vọng niệm mà Man Vương dành cho Tương Vân thì khiến sinh linh đồ thán. Thứ tình cảm quá lớn lao ấy cùng với sự tồn tại quá mạnh mẽ của những con người đó, khiến cho những kẻ có liên đới với họ bị cuốn vào vòng xoáy. Giống như nhóm người Tiểu Hoàng. Giống như Ngao Thịnh và y. Thậm chí, ngay cả ước muốn có được cuộc sống bình đạm an nhàn cũng chẳng tài nào đạt được. Cuộc đời cứ phong ba và đầy bất công. Mọi người vẫn thường hay nói, chỉ cần được sống là chính mình, giản đơn và vui vẻ. Nhưng con tạo cứ xoay vần, việc khó khăn nhất chính là được sống như chính mình. Ngay cả một đế vương như Ngao Thịnh cũng phải cam chịu làm những việc trái với lòng mình.
......
Ngao Thịnh không ngừng nhận được tin tức Mộc Lăng cho người gửi về. Ân Tịch Ly thì căn cứ vào những tin tức đó mà tra xét trên bản đồ, tìm ra rõ rành từng bước đi nẻo đến của Tương Thanh, rồi chuẩn bị kĩ càng cho việc hành quân. Mặt khác, hắn còn phái người điều tra về những tuyến đường nhỏ để có thể chọn ra lộ tuyết tốt nhất, dẫu sao cũng là một cuộc viễn chinh quy mô lớn, nếu nắm giữ được quyền chủ động phương hướng trong tay thì vẫn có lợi hơn.
Ngoài ra, Ngao Thịnh còn phái người tìm những ai đã từng đi sâu vào trong đại mạc và có hiểu biết về nơi đó để giảng giải cho hắn biết thêm nhiều về cách thức tiến vào vùng trung tâm cũng như những chuyện cần phải chú ý đến.
Tống Hiểu dốc lòng chấn chỉnh đại quân. Chúng tướng sau khi trải qua trận Nam chinh đều lông tóc vô hại nên càng thêm tự tin hơn. Thêm nữa lại còn hay tin hoàng đế nhà bọn họ lần này muốn thống nhất Trung Nguyên, nên lại càng cảm thấy hăng hái, dũng cảm gấp bội mà nghiêm túc trui rèn, chờ ngày đại chiến.
Đồng thời, Ngao Thịnh nhà ta mỗi lúc một bình tĩnh hơn, không còn vì nhớ nhung Thanh của hắn mà tâm phiền ý loạn. Hắn luôn tự giễu bản thân, khả năng kiềm chế của con người là vô hạn, hắn nay lại giống như trước kia, đặt sự tưởng niệm đó vào lòng, khiến nó gào thét mỗi ngày, rồi lại cố tỏ ra không có gì trước mặt người khác. Những bề bộn hàng ngày cũng phần nào cứu vớt hắn khỏi nỗi khổ tương tư. Mặt khác, bản tính lang sói sẵn có lại lần nữa sôi trào trong hắn, khiến hắn chỉ muốn san bằng cho được cả toàn khu Tây Bắc, cướp Thanh của hắn trở về. Việc quái gì phải ngán cái tên Man Vương ba đầu sáu tay đó. Cứ tên nào không vừa mắt thì cứ đánh cho bõ ghét!
......
Ở nơi sâu trong đại mạc, đêm dài dần buông, Tương Thanh nhìn về xa nơi đang có bão cát mà lờ mờ thấy được một dãy đen nhấp nhô. Phải đến khi xe ngựa chạy đến mỗi lúc một gần thì y mới thấy rõ ràng rằng kia không phải núi non mà là một tòa thành.
“Là nơi đó ư?” Tương Thanh hỏi, “Là vương quốc thần bí của Man Vương?”
“Đó là nơi do chính Man Vương tu kiến.” Hạ Lỗ Minh cười đáp, “Tên là Vân thành.”
Tương Thanh nhíu mày hiểu ra…là vì bởi phụ thân y gọi là Tương Vân.
“Mộ của cha ta…” Tương Thanh ngập ngừng, “Có biết là ở đâu không?”
“Nghe nói khi còn ở miền Nam thì đã bị bọn phản loạn phá hủy rồi.” Hạ Lỗ Minh trả lời.
Tương Thanh cau mày mắng đám quý tộc chết tiệt bất nhân kia.
“Nhưng thi hài của cha người thì vẫn còn nguyên.” Hạ Lỗ Minh trấn an.
“Sao cơ?” Tương Thanh kinh ngạc hỏi lại, “Đã lâu như vậy rồi mà thi hài vẫn vẹn nguyên?”
Hạ Lỗ Minh thấy Tương Thanh mặt đầy nghi hoặc, bèn giải thích, “Đối với Man Vương mà nói, chẳng có gì quan trọng bằng thi thể của Tương Vân…Ông ta đã sớm phong bế, giấu vào một nơi bí mật, hơn nữa, chìa khóa mở cửa căn phòng đó luôn được ông ta mang theo bên cạnh.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, thật lâu sau mới nói, “Man Vương đã quá si tình rồi.”
“Thật ra, ông ta cũng không quá quắt như những gì người khác đã nghĩ đâu.” Hạ Lỗ Minh nâng mắt lên nhìn Tương Thanh, chậm rãi nói, “Nếu Tương Vân không chết, Man Vương sẽ còn giỏi giang hơn cả Ngao Thịnh.”
Tương Thanh sửng sốt nhìn Hạ Lỗ Minh.
Hạ Lỗ Minh lại nói tiếp, “Hay nói cách khác, nếu ngươi chết, Ngao Thịnh chắc chắn sẽ còn tàn ác hơn cả Man Vương.”
Tương Thanh trầm ngâm không đáp, mất một lúc lâu sau mới yếu ớt nói, “Nếu Man Vương thật tốt như lời ngươi nói, vậy thì tại sao lại có nhiều chuyện ngang trái thế này?”
“Cùng lúc là vừa vì báo thù, vừa vì ước định với Tương Vân.” Hạ Lỗ Minh chốc sau lại bổ sung, “Ông ta cũng không nói rõ ràng lắm.”
“Ước định gì?” Tương Thanh khó hiểu hỏi.
Hạ Lỗ Minh lắc đầu, “Ta không biết, không bằng ngươi cứ đích thân đi hỏi? Hẳn là ông ấy rất yêu thương ngươi.”
Tương Thanh thoáng đỏ mặt trừng hắn.
“Ách….Ta không phải có ý đó.” Hạ Lỗ Minh xấu hổ sửa lời, “Ông ấy vốn cứ ngỡ rằng ngươi đã chết, nhưng khi hay tin ngươi vẫn còn sống thì trở nên rất vui vẻ.”
Tương Thanh không nói năng gì thêm nữa, im lặng ngồi trong xe ngựa nhìn tòa thành đang dần hiện ra rõ ràng hơn trước mặt. Nhìn quy mô của nó…Tương Thanh không nhịn được phải nhíu mày. Khó trách tại sao Man Vương lại tự tin chống lại Thịnh Thanh như thế. Ông ta quả thật rất có thực lực.
Xe dừng trước cổng vào khổng lồ màu đen. Tương Thanh cẩn thận quan sát kết cấu của tòa thành mà kinh ngạc không rõ thành được tạo dựng bằng gì, thoạt nhìn thì không giống với gỗ hay là đá tảng, mà trông giống sắt thép hơn. Nói tóm lại, là nó khiến người ta cảm thấy rằng nó rắn chắc vô cùng.
Cánh cổng mở ra, Hạ Lỗ Minh đánh xe đi vào. Cảnh tượng bên trong khiến Tương Thanh phải trố mắt ra không tin nổi.
Bên trong Vân thành, khí thế chỉ hơn chứ không kém lớp bọc bên ngoài. Nơi này hoàn toàn không giống một tòa thành mà nên gọi là đại ẩn doanh thì đúng hơn. Những dân cư trong thành, không thao luyện vũ binh thì cũng đang xây thành đắp lũy, không có bất kì hoạt động mua bán nào, tất cả những quân binh đều có thân hình cao lớn xốc vác, rõ ràng cho thấy rằng đều đã trải qua huấn luyện.
“Bọn họ rất có sức mạnh chiến đấu.” Hạ Lỗ Minh nói nhỏ vào tai Tương Thanh, “Tầm vóc cũng như thể trạng cũng tốt hơn so với người ở Trung thổ.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi, “Họ là ai? Thuộc bộ tộc nào? Sao lại có sức lực đến như thế?”
“Tất cả đều là người Hán.” Vạn Qua chống cằm nói, “Nhưng lại khỏe mạnh hơn những người Hán khác. Man vương đã thu nhận họ, huấn luyện từ nhỏ, còn cho dùng thêm một vài dược vật nên mới có thể khỏe mạnh đến như thế.”
Tương Thanh gật gật đầu, ở nơi này, dẫu chỉ là một tướng sĩ bình thương thôi thì cũng đã tráng kiện hơn quan binh của Thịnh Thanh rất nhiều…Như thế, có thể thấy được Man Vương đã phải nằm gai nếm mật, tốn hao rất nhiều công phu…Thật sự quá mức đáng sợ.
Hạ Lỗ Minh đánh xe đến một toàn cung điện, xoay người bước xuống, nói với Tương Thanh, “Tới rồi, Man Vương hẳn là đang ở bên trong chờ ngươi.”
Tương Thanh cũng xuống xe, Vạn Qua đi theo phía sau, có chút đắc ý, “Ai, thấy rồi chứ! Đừng trông mong là Thịnh Thanh các ngươi có thể chiến thắng! Đến lúc đó chẳng biết ai thắng ai thua đâu! Hứ!”
Tương Thanh chỉ cười không đáp, rồi đi theo Hạ Lỗ Minh.
Vạn Qua thấy Tương Thanh không nói năng chi mà chỉ cười, bèn quát, “Ai, ngươi cười cái gì hả?”
Tương Thanh lại hừ cười, “Ngươi thích Hạ Lỗ Minh?”
Hạ Lỗ Minh đi ở phía trước, làm như không có nghe thấy gì. Vạn Qua mặt mày đỏ bừng, trợn mắt lên liếc Tương Thanh, “Ngươi… Ngươi nói cái gì!?”
Tương Thanh nhướng mi đáp, “Ra thế, ngươi rất rất thích hắn. Thế thì rất tốt.”
Hạ Lỗ Minh sững người, Vạn Qua vừa tức vừa xấu hổ.
Lúc này, ba người đã đi vào bên trong cung điện…Kẻ vốn luôn xù lông lên là Vạn Qua cũng chợt ngoan ngoãn im lặng, cúi đầu đi sau Tương Thanh, như thể đang e ngại điều gì đó.
Tương Thanh khẽ nhíu mày —— xem ra Man Vương trị quân rất nghiêm khắc. Hiện tại, y đã tin phần nào những gì Hạ Lỗ Minh nói rồi, ở khía cạnh nào đó, quả thật là Man Vương đã làm tốt hơn Ngao Thịnh. Đương nhiên rồi, Tương Thanh tự nhủ, là vì Thịnh Nhi vẫn còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ.
Xuyên qua đại điện không một bóng người, rồi tới dải hành lang dài thật dài, cuối cùng Hạ Lỗ Minh cũng đã đưa Tương Thanh đến một tiểu viện nằm sau đại điện.
Vừa bước vào cửa, Tương Thanh chợt thấy rùng mình đến xương.
Tuy ban đêm ở sa mạc rất giá lạnh, nhưng cũng không rét buốt như ở nơi đây. Tương Thanh cúi đầu nhìn dưới chân, thấy tầng khỏi mỏng manh tỏa lên, có thể đó chính là hàn khí.
Lại đi thêm vài bước, Tương Thanh không thể không vận công nhằm chống đỡ với hàn khí đang tỏa lên không ngừng. Tại sao lại có thể lạnh đến như thế? Ắt hẳn nơi này không tạo ra nhằm để cho người ở.
Tiếp theo đó nữa là ba dải bình phong đặt chắn ngang sân đình.
Tương Thanh thấy phía trên bình phong là tranh vẽ một thiếu niên vận giáp bạc cưỡi ngựa trắng, đường nét trên gương mặt có vài phần giống với y…Đó chắc hẳn là Tương Vân rồi!
Tương Thanh không kiềm lòng được mà dừng chân vài lần, ngắm nhìn gương mặt quen mà lạ kia.
Đúng lúc này lại nghe thấy có tiếng nói trầm thấp vang lên phía sau bình phong, “Ở trong này có nhiều tranh hơn.”
Tương Thanh không rõ ý của người vừa nói nhưng vẫn theo Hạ Lỗ Minh đi băng qua dải bình phong, bước vào một tòa nhà nằm phía sau.
Tòa nhà này vẫn nằm trong khuôn viên tiểu viện nhưng bố trí thì vô cùng kì quái. Hai bên lối vào đặt rất nhiều cây cảnh giả, có lẽ do bàn tay tinh xảo của thợ lành nghề tạo ra, nên nếu không nhìn kĩ thì sẽ không cách nào phát hiện đó chỉ là đồ giả. Những cây cảnh giả này được bố trí thành cảnh sắc phong tình ở miền Nam, trên bốn bức tường thì lại treo rất nhiều tranh họa, phần lớn đều vẽ chỉ một người, thấp thoáng giữa một mảnh xanh biếc cây cỏ này là bức tượng đúc bằng bạch ngọc, dung mạo có đến hơn bảy phần là giống với Tương Thanh.
Tương Thanh khẽ nhíu mày…Như thế có thể thấy được Man Vương rất lưu luyến cuộc sống ở Miền Nam, hay nói đúng hơn là hoài niệm những tháng ngày đã cùng người kia trải qua khi còn ở miền Nam xinh đẹp.
Đứng giữa không gian hữu tình rộng lớn này là một nam nhân vận một thân y phục đen tuyền, hai tay chắp sau lưng, nhìn mọi người đang bước vào.
Hạ Lỗ Minh cùng Vạn Qua cung kính hành lễ, “Man Vương.”
Tương Thanh nâng mắt lên quan sát người kia.
Đối phương tuổi tác cũng tương đương Viên Liệt, diện mạo mang nét đặc thù của dị tộc, mũi cao mắt sâu, vóc người cao lớn vĩ ngạn. Khi nhìn hắn thẳng lưng đứng chắp tay phía sau như thế chỉ thấy được khí thế đế vương đến bức người.
Tương Thanh thấy người kia mặt mày không có vẻ gì là tà ác dữ tợn, cũng yên tâm hơn một chút.
Man Vương đương nhiên cũng đang quan sát Tương Thanh, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Rất giống.”
Tương Thanh trong mắt khẽ hiện lên vẻ xấu hổ…Ông ta đang muốn nói là y giống Tương Vân sao?
“Có muốn đi gặp cha mình không?” Man Vương hỏi, ngữ khí bình tĩnh tự nhiên, không mang bất kì địch ý hay ý đồ gì, chỉ như gặp được đứa con mình yêu thương rồi ngẫu nhiên nói với nó vài câu thăm hỏi.
Tương Thanh theo bản năng lại gật gật đầu, “Có thể gặp được sao?”
“Đương nhiên.” Man Vương vẫy y đến gần mình, “Có lạnh không?”
Tương Thanh lắc đầu.
Man Vương vừa lòng, “Nội lực không tồi, rất giống Vân, đều là kỳ tài học võ.”
Tương Thanh khẽ cười, đi theo Man Vương đến một tòa trúc lâu. Loại trúc lâu này giống hệt với nơi mà y và Ngao Thịnh đã từng ngụ lại. Đây là đặc trưng của miền Nam, vừa xinh đẹp vừa tao nhã…nhưng, tại nơi nên thơ thế này lại chỉ thấy khí lạnh không ngừng tỏa ra…Làm sao mà người thường có thể ở đây được? Có lẽ đã sớm đông lại mà chết rồi!
Tương Thanh tò mò hỏi, “Tại sao lại lạnh như thế?”
“Nơi này địa thế đặc biệt.” Man Vương đáp, “Vì nghe đồn về truyền thuyết ở vùng này nên mới quyết tìm cho bằng được, hơn nữa, nó rất thích hợp với Vân, cha của ngươi.”
“Umm.” Tương Thanh gật gật đầu, Man Vương lại nói, “Cứ gọi ta là thúc thúc.”
Tương Thanh do dự, tự hỏi, nếu xét vai vế, y là con trai của muội muội ông ta, vậy thì phải gọi ông ta là cậu mới phải lẽ chứ?
“Đương nhiên.” Man Vương lại bổ sung, “Nếu nguyện ý gọi ta là cha thì rất tốt.”
Tương Thanh đương nhiên không cách nào thốt ra lời được, nên chỉ cúi đầu im lặng, đi theo Man Vương vào trúc lâu.
Man Vương không đi lên phía trên lầu mà là bước xuống dưới tầng ngầm.
“Dưới đất có suối ngầm.” Man Vương nói, “Vì địa thế đặc biệt mà đóng thành băng.”
Tương Thanh hiểu ra là vì sao không khí lại lạnh giá đến vậy.
Hai người đi xuống tầng ngầm rất lâu, trước mắt bỗng sáng rực lên. Man Vương mang Tương Thanh đi vào một căn phòng nhỏ, bên trong thắp đèn sáng tỏa, phía trần nhà cũng có ánh sáng rọi xuống. Tương Thanh ngẩng đầu lên nhìn nơi vốn phải là trần tường nay lại hóa thành bầu tinh tú lấp lánh ánh sao, hiếu kỳ mãi không thôi, trên kia chẳng phải là đại mạc cát vàng sao, thế nhưng tại sao lại chẳng rơi xuống đây?
“Bên trên không phải là đại mạc.” Man Vương đạo, “Là băng tuyết vạn năm.”
Tương Thanh gật gật đầu…Hóa ra là ánh sáng xanh tỏa ra từ băng lạnh, khó trách…
“Cha ngươi ở đó.” Man Vương chỉ về phía góc phòng.
Tương Thanh nhìn theo hướng tay của Man Vương mà giật mình ngây ra.
Bên trong góc tường có đặt một cỗ giường đá, bên trên giường lại lót một tấm băng dày, bên trong khối băng trong suốt dày đặc đó có một người đang yên giấc nồng.
Tương Thanh bước đến, nhìn xuyên qua lớp băng trong suốt, ngắm nhìn nam tử áo trắng đang ngoan hiền nhắm mắt ngủ….Người đó và y, rất giống nhau, và đã chết khi còn rất trẻ.
Tương Thanh im lặng ngắm nhìn thật lâu…Nếu phải nói họ là cha con thì chi bằng bảo là huynh đệ sẽ đúng hơn…Có lẽ thêm vài năm nữa, y sẽ trông còn già dặn hơn người đang nằm đây rất nhiều.
Tương Thanh vốn nghĩ, sinh mệnh của Tương Vân quá ngắn ngủi, phải ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ là chuyện hết sức đau lòng, nhưng khi được tương ngộ với ông ta trong tình cảnh này, Tương Thanh lại thấy có chút gì đó gọi là yêu mến với Tương Vân.
Tương Vân ngủ vùi trong lớp băng lạnh, gương mặt an tường đến lạ, tựa hồ như thể là đang ngủ thôi. Người này tướng mạo ôn hòa, vừa nhìn chỉ thấy là kẻ chẳng đời nào đi hơn thua tranh giành với người khác.
Tương Thanh vươn tay ra chạm lên mặt băng, cúi đầu nhìn phụ thân. Man Vương lúc này cũng đã đi đến gần, nhỏ giọng nói, “Tính tình của ngươi rất giống Vân…không thích nói chuyện, lại thật thà.”
Tương Thanh khẽ cười, gật gật đầu.
Man Vương chỉ đứng ở một bên, không tiến lên quấy rầy giây phút này.
Tương Thanh gặp được Tương Vân rồi thì lại thấy tiếc nuối, giá mà có thể gặp được mẫu thân nữa thì hay quá.
Man Vương thấy Tương Thanh ở đây cũng lâu, bèn nói, “Đừng nán lại lâu quá, hàn khí vào người sẽ làm tổn thương phế mạch, sau này ngươi có thể đến đây thăm Vân mỗi ngày.”
Tương Thanh gật đầu, theo Man Vương ra ngoài.
Ra ngoài viện, Man Vương bảo Tương Thanh ngồi xuống, hạ nhân dâng trà lên, Man Vương lại hỏi, “Ngao Thịnh thế nhưng lại chịu để ngươi đến dây.”
Tương Thanh nhấp một ngụmn trà, thầm biết thể nào rồi cũng sẽ hỏi sang chuyện của y, “Hắn đương nhiên không chịu, ta tự ý đi đến đây.”
Man Vương ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, “Tại sao?”
Tương Thanh thần sắc bình tĩnh đáp, “Không biết, chỉ là muốn đến đây một lần.”
Man Vương nhìn Tương Thanh một lúc, gật gật đầu, “Quả nhiên là rất giống.” Đoạn lại đứng dậy, “Tạm thời cứ ở khu nhà bên cạnh. Ở đó không lạnh, cũng gần với chỗ của Vân. Sau này, chúng ta từ từ nói chuyện. Ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
“Đã biết.” Tương Thanh gật gật đầu.
Sau đó, Tương Thanh đi đến căn phòng gần điện băng này, Hạ Lỗ Minh phái người đưa nước ấm đến cho y tắm rửa.
Ngâm mình ở trong bồn nước ấm áp, Tương Thanh mệt mỏi thở ra…Phải thật cẩn thận khi ứng phó Man Vương…Không được nghiêng hẳn về phía Ngao Thịnh, hoặc ngả về phía ông ta…Cả hai cách đều dễ dàng bị lật tẩy.
Trước khi đến đây, Tương Thanh đã cẩn thận hỏi Ân Tịch Ly, “Phải đối đáp thế nào với Man Vương để ông ta tin tưởng vào vãn bối?”
Ân Tịch Ly ngắn gọn nói, “Thật ra, không biết tốt hơn là biết, chả biết giúp ai chính ra lại hay hơn phải lựa chọn một phía.”
“Meo~~.” Lúc này, Miêu Ô đã trèo lên trên thành bồn tắm, ngồi xổm xuống nhìn Tương Thanh, nhác thấy chủ nhân mình mặt mày buồn so, liền rướn người lại, dùng hai chân trước đã thu móng vuốt lại, khều khều bả vai y, rồi không cẩn thận mà té nhào vào bên trong bồn.
Tương Thanh vội túm mèo con lên, thấy nó cả người ướt tèm nhem, nhịn không được mà nhoẻn miệng cười.
Miêu Ô lại meo meo hai ba tiếng, thấy Tương Thanh đã vui vẻ lên, bèn vươn lưỡi ra liếʍ lông mình.
Tương Thanh tắm xong rồi lại lấy một cái chậu nhỏ, tắm luôn cho cả Miêu Ô, lúc này cũng thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
__
Ở bên trong hoàng cung Lạc Đô.
Ngao Thịnh tựa đầu lên thành bồn tắm, nhìn tên đang ngồi vẫy đuôi bên cạnh bồn là Ngao Ô mà rằng, “Ê hổ…Ta biết mi quan tâm ta, cơ mà không cần phải nhìn chằm chằm khi ta đang tắm chớ! Làm vậy ta xấu hổ lắm!”
Ngao Ô khò khè trong mũi rồi lại rướn chân trước ra, thu móng vuốt lại, mà quào quào lên mặt Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh thấy hổ tự dưng sáp lại làm nũng mà hết hồn trợt người xuống bồn tắm, bắt lấy chân nó mà mắng, “Bộ mi tưởng mi là mèo hử?”
Ngao Ô tròn xoe mắt nhìn Thịnh ta rồi bất chợt đánh chân vào trong nước.
“Rầm” một tiếng, nước văng tung tóe lên, Ngao Thịnh nổi đóa, cầm gáo nước lên đập vào đầu hổ, hổ ta cũng không nhịn, nhào vào mà đại chiến với Thịnh ta trong nước.
__
Đêm xuống, Tương Thanh tựa vào trên giường, bên người là Miêu Ô đã lông mao sạch sẽ nằm ngủ say, đôi khi lại còn trở mình, áp sát vào trong người Tương Thanh đặng làm nũng.
__
Ngao Thịnh tựa vào trên giường, xoay mặt nhìn vua bách thú đang nằm chống vó lên trời ngủ đến mất hình tượng liền nhíu mày, chồm người xuống gãi gãi bụng hổ. Ngao Ô thích thú hừ một tiếng, sau đó thì dạng hết bốn chân ra.
Ngao Thịnh đột nhiên phì cười, lắc đầu lẩm bẩm, “Nên cho ngươi đi theo Thanh mới đúng. Mẹ kiếp nó, mắc gì lại giống hệt ta vậy nè. Nhìn thấy ngươi, thể nào Thanh cũng nghĩ ngay tới ta.”
__
Tương Thanh gãi gãi bụng Miêu Ô, thì thầm, “Miêu Ô, mi nói coi, Thịnh Nhi có đang đánh nhau với Ngao Ô không nhỉ? Cả hai giống nhau thế mà…”