Sắc mặt Sát Sinh Vương thay đổi nhanh như lật trang sách, hắn cười hì hì nói: “Ồ, ta đã nói mà, hai vị nhất định là có việc cần đến Quỷ Vương Điện nên mới đi ngang qua đây? Mau đi đi, đừng để Tiểu Quỷ Vương phải đợi.’’
Tần Hải Đường ngạo nghễ hừ một tiếng rồi dẫn theo Lam Đạt Ý hiên ngang đi qua hắn.
Sát Sinh Vương nhìn theo hai người nói lớn: “Hai chị gái xinh đẹp, đừng quên nói những lời tốt đẹp về ta nhé!”
Tần Hải Đường làm bộ không nghe thấy, cô tăng tốc, sợ rằng Sát Sinh Vương sẽ nhận ra điểm không đúng.
Mãi đến khi cửa Sát Sinh Điện đóng lại, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lam Đạt Ý kinh hãi nói: “Hải Đường, lá gan của em thật sự quá lớn.’’
“Không còn cách nào khác, em thấy thực lực của hắn không tồi, lỡ như phải đánh nhau, e rằng hai ta cộng lại cũng không thắng nổi! Mau đi thôi, nếu hắn phát hiện bản thân bị lừa thì sẽ lập tức đuổi theo đấy.’’
Người đàn ông đứng trên mái hiên lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, cô gái nhỏ này quả thực không đơn giản, lại có thể qua được ải Sát Sinh Điện, hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú với cô.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Tiếng kêu cứu truyền đến tai hai người.
Tần Hải Đường và Lam Đạt Ý liền chạy về phía phát ra tiếng cầu cứu.
Chỉ thấy một cô gái thanh tú mặc chiếc váy lông ngỗng màu vàng, trên tay cầm một chiếc quạt, cô ta ngã ngồi ở trên mặt đất.
Hai người tiến lên nhẹ nhàng nâng cô ấy dậy.
“Cô không sao chứ?” Tần Hải Đường hỏi thăm.
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu, bộ dạng thật đáng thương.
"Không sao, chẳng qua là gặp phải con sâu này, nó to quá, tôi bị dọa sợ rồi."
Lam Đạt Ý nhìn theo ánh mắt cô gái, hay thật, đúng là rất to, gần bằng hẳn một ngón tay!
Cô gái chắp tay cảm ơn: "Tôi là Dạ Oản Oản, cảm ơn lòng tốt của hai người. Xin hỏi hai cô tên gì vậy?"
Cả hai đồng thanh.
“Tần Hải Đường.”
“Lam Đạt Ý.’’
Nhìn khuôn mặt buồn rầu của Dạ Oản Oản, Lam Đạt Ý không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
"Cô gái, cô có tâm sự gì đúng không? Chúng tôi rất sẵn lòng lắng nghe!"
Nghe Lam Đạt Ý nói như vậy, Dạ Oản Oản liền khóc nấc lên.
Hai người hoảng hốt, vội vàng đưa cô ta đến một căn gác ở góc viện.
Dạ Oản Oản nói: "Tôi sắp kết hôn, anh trai tôi ép tôi phải lấy một người mà tôi không thích! Sao tôi có thể sống với hắn ta cả một đời chứ?"
Tần Hải Đường thầm tán thưởng, thì ra đây là em gái của Tiểu Quỷ Vương! Thật là “đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công”.
Cô nháy mắt ra hiệu với Đat Ý, sau đó cả hai cùng ngồi xuống cạnh cô ta.
“Tôi đồng ý với cô, không thích thì không lấy. Mặc dù là quỷ nhưng chúng ta cũng có tôn nghiêm.”
"Đúng vậy, hôn nhân phải được xây dựng trên nền móng tình yêu chứ không phải vì trách nhiệm, chỉ có như vậy thì hai người mới có thể chung sống lâu dài."
Dạ Oản Oản cảm động rơi nước mắt, cô ta sinh ra đã là trưởng nữ của Quỷ giới, quyền lực đầy mình, vậy mà lại không thể tự quyết định được chuyện chung thân đại sự, cha mẹ ta đã già, mọi chuyện đều do anh trai làm chủ.
Tần Hải Đường ngập ngừng hỏi: "Cô thật sự không muốn kết hôn?"
Dạ Oản Oản dứt khoát gật đầu: "Nghe nói người đó cao lớn vạm vỡ nhưng khuôn mặt lại cực kỳ xấu xí!"
Tần Hải Đường thầm tặc lưỡi, xem ra quan hệ giữa anh em nhà Tiểu Quỷ Vương không tốt lắm, cho nên hắn ta mới chọn một kẻ như vậy làm chồng của em gái.
"Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi có một yêu cầu."
Dạ Oản Oản bạo dạn nói: "Yêu cầu gì? Vàng bạc châu báu hay quyền lực, tiền tài phú quý đều không thành vấn đề, miễn là cô có thể giúp tôi giải quyết."
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần cô cho tôi xem ngọc bội của anh trai cô một chút là được. Tôi thực sự rất tò mò không biết nó trông như thế nào, gia đình tôi từ đời tổ tiên đã nghiên cứu về ngọc, nghe nói ngọc bội của Tiểu Quỷ Vương rất độc đáo, vì vậy tôi muốn xem thử.’’
Dạ Oản Oản bày ra bộ mặt khó xử, nói: "Anh trai tôi trân trọng nhất khối ngọc đó. Nếu tôi trộm đi thì sẽ bị anh ấy đánh chết mất, không được, không được!"
“Vậy không còn cách nào khác rồi, tôi không thể giúp gì được cho cô. Cô chỉ có thể ở bên người đàn ông kia cả đời này thôi!’’ Tần Hải Đường tiếc nuối lắc đầu, xoay người rời đi.
Dạ Oản Oản nhanh chóng giữ tay cô lại: “Để tôi thử xem!”
"’Dạ Oản Oản, lá gan của em lớn thật.’’ Một giọng nam vang lên.
Tần Hải Đường và Lam Đạt Ý lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, trong khi đó Dạ Oản Oản lại tỏ ra sợ hãi vô cũng, ngay cả trái tim cũng kinh hoàng cực độ, miệng cô ta không ngừng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi, lần này xong rồi, tôi chết chắc rồi.’’
Nghe Dạ Oản Oản nói, Tần Hải Đường cũng đoán được giọng nam này thuộc về Tiểu Quỷ Vương!
Cô lớn tiếng nói: “Nếu ngươi đã nghe thấy rồi thì xuất hiện đi, ta nói cho ngươi biết, khối ngọc đó là của ta, hôm nay ta nhất định phải lấy lại.’’