Sau khi Lam Đạt Đáp rời đi, Đồng Khả Nhạc nhìn Lam Đạt Ý đầy ngưỡng mộ:
"Wow, Đạt Ý, tính cách lạnh lùng của chị được di truyền từ anh trai đúng không, anh trai chị nhất định rất lợi hại!"
"Tại sao em lại nói như thế?" Lam Đạt Ý khó hiểu hỏi.
"Tên của anh chị đã rất lợi hại rồi, tạch tạch tạch, anh ấy còn có cả súng nữa!" Đồng Khả Nhạc nghiêm mặt nói, cô ấy chọc cho mọi người trong phòng đều cười ầm lên.
(*) Trong tiếng Trung, từ tạch và từ đáp trong tên của Đạt Đáp đồng âm
Bầu trời bị bao phủ bởi mây và sao, màn đêm dần dần buông, mọi người đều đã trở về nhà, cả phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại hai người Tần Hải Đường và Lệ Thù.
Hai người nhìn nhau với vẻ mặt xấu hổ, một người nằm ở trên giường một người thì ngồi trên xe lăn, trong lúc nhất thời không biết là ai ai chăm sóc ai nữa.
Tần Hải Đường lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử này: "Tại sao anh lại bất chấp tất cả để cứu tôi?"
Khi cô hỏi câu này, trên khuôn mặt cô thoáng nổi lên một tầng ửng hồng.
Lệ Thù nói một cách chắc nịch: "Vì trách nhiệm, là do tôi làm lạc em, hơn nữa bác Tạ đã gửi em đến Lệ gia, tôi phải có trách nhiệm phải bảo vệ an toàn cho em."
Đôi mắt mong đợi của Tần Hải Đường ảm đạm dần đi, hóa ra anh cứu cô là vì trách nhiệm chứ không phải là tình yêu, hình như là cô nghĩ nhiều rồi.
"Ừm, dù lý do là gì thì cháu vẫn phải cảm ơn chú, chú ba!"
Nghe thấy cô gái nhỏ gọi mình là chú ba, anh không cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại cảm thấy có chút xa cách, những lời này như muốn báo trước rằng anh với cô gái nhỏ không có khả năng ở bên nhau vậy!
Trong lòng Lệ Thù hơi chua xót, hai người bọn họ không nên xa lạ như thế này! Lẽ nào bản thân anh nói sai gì rồi?
Lời đến miệng lại không thể nào thốt lên được, anh khẽ nhếch môi. Cuối cùng, anh quyết định lấy hết can đảm nói ra những lời trong lòng mình.
"Tôi cứu em vì trách nhiệm, cũng là..."
Anh chưa kịp nói ra hai chữ "yêu em" thì Tân Tô Diệp đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Đại sư, đại sư, tôi nghe được rồi!"
Tân Tô Diệp nhận thấy bầu không khí có vẻ lúng túng, cho nên hết nhìn Tần Hải Đường rồi lại nhìn Lệ Thù, bỗng phát hiện mặt Lệ Thù đen như đít nồi, cô ta sợ hãi co rụt cổ lại.
"Hai người nói chuyện tiếp đi!"
Nói xong cô ta định rời đi ngay nhưng lại bị Tần Hải Đường ngăn lại.
"Cô nghe được những gì?"
Tân Tô Diệp hào hứng nói: "Tôi đã hỏi thăm nhiều nơi khác nhau, bọn họ nói viên ngọc của tiểu quỷ vương rất giống với của Lệ Thù."
"Tiểu quỷ vương coi nó như báu vật vậy, trước đây mọi người đều nói hắn chỉ dựa vào gia cảnh tốt chứ không có một chút thực lực nào, ngay cả ma quỷ bình thường đều không thèm để mắt đến hắn."
"Kể từ khi có khối ngọc, công lực của tiểu quỷ vương tăng vọt, không một ai dám coi thường hắn nữa, tiểu quỷ vương cũng coi như là mở mày mở mặt."