Lam Đạt Đáp liếc nhìn xung quanh, đột nhiên anh ta phát hiện có một cô gái đang che mặt trông rất khả nghi, anh ta lập tức đi về phía cô ấy.
Thấy Lam Đạt Đáp đi đến chỗ Đạt Ý, Kinh Châu liền có cảm giác nguy hiểm, anh ta nhanh chóng đứng chắn trước mặt Đạt Ý.
Không ngờ Đạt Đáp lại nói: "Lam Đạt Ý, em tưởng che mặt đi là anh không nhận ra em hay sao? Tại sao em lại ở đây hả?"
Vẻ mặt Đạt Ý ngượng ngùng, cô bỏ tay xuống và lắc lắc:
"Hi, trùng hợp quá, anh trai!"
Nghe thấy Đạt Ý gọi anh trai, Kinh Châu lặng lẽ đứng sang một bên, trong lòng rất hối hận vì cái miệng của mình đã xúc phạm đến anh vợ, để tránh sau này bị Đạt Đáp hành hung, anh ta nhanh trí bước ra khỏi phòng.
"Trùng hợp? Quả đúng là trùng hợp! Em không đi làm mà ở đây làm gì? Không phải em lại đánh sếp nhập viện rồi đó chứ?"
Anh ta không thể tin nổi nhìn cô, cô em gái bảo bối này của anh ta cái gì cũng giỏi, chỉ có điều tính tình không tốt lắm, làm việc cũng không được khôn khéo.
Trong số 10 vụ án hành hung tháng trước thì có đến 8 vụ là do cô ấy đánh sếp. Sau đó Đạt Đáp phải xin ông bà một số tiền lớn để bồi thường tiền thuốc men và giúp cô ấy giải quyết. Tiền lương trước của Đạt Đáp chẳng những không dư một xu mà anh ta còn phải đi vay thêm một ít.
Tháng này chỉ mới bắt đầu mà thôi!!
Lam Đạt Đáp lại cảm thấy đau đầu.
Lam Đạt Ý tự hào nói: "Không phải, anh à, anh thực sự hiểu nhầm em gái rồi. Tần Hải Đường là sếp hiện tại của em."
"Vậy em có liên quan gì đến vụ cháy nhà máy không? Đừng nói đó là do em làm đó nhé?"
Vẻ mặt Lam Đạt Ý đầy bất lực: "Anh à, em thực sự không làm gì cả, Hải Đường cũng là người bị hại. Bọn em đều là người tốt."
Mặt Đạt Đáp không có tí cảm xúc nào, anh ta giơ cuốn sổ của mình lên.
"Cô ấy tốt hay xấu anh không biết, nhưng em chắc chắn là một kẻ gian xảo."
"Anh..." Lam Đạt Ý hờn dỗi nói.
Bị chính anh trai của mình chế giễu trước mặt nhiều người như vậy, Lam Đạt Ý cảm thấy rất mất mặt.
Đạt Đáp chỉ hỏi Tần Hải Đường vài câu đơn giản, sau đó đóng cuốn sổ tay lại.
"Hôm nay chúng tôi chỉ hỏi đến đây thôi, nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ thông báo ngay cho cô. Yêu cầu cô không được rời khỏi thành phố, khi chúng tôi gọi hi vọng cô sẽ kịp thời có mặt."
Tần Hải Đường gật gật đầu:
"Vâng, tôi biết rồi anh cảnh sát!"