Nghe những lời cô nói, Lệ Thù cảm thấy những chuyện mình làm đều trở nên xứng đáng.
Anh cứng cỏi chịu ba gậy của hắn, cảm giác đau đớn ở xương đùi chạy dọc đến tim nhưng anh vẫn không quỳ gối, vết thương của mình không quan trọng bằng sự an toàn của cô.
“Thả cô ấy ra!”
Bả Tử Lý quả nhiên giữ lời, tháo dây trói của Tần Hải Đường.
Tay Tần Hải Đường vẫn còn dây trói do cao nhận được Tần Tử Liên tìm tới phong ấn để ngăn cô thực hiện huyền thuật.
Tần Hải Đường loạng choạng chạy đến chỗ Lệ Thù, Lệ Thù ôm chặt cô, nhìn vết thương chồng vết thương trên cơ thể anh, nước mắt cô lập tức lăn dài.
“Anh là đồ ngốc sao? Anh là Diêm Vương sống của thành phố… cậu ba nhà họ Lệ, khí thế của anh đâu hết rồi, quan tâm tôi làm gì!”
Lệ Thù kiên định nói: “Tôi làm lạc em thì phải có trách nhiệm bảo vệ em!”
Giọng nói đầy tự trách của cô vừa yếu ớt vừa nhỏ bé: “Tôi ước mình không quen biết anh, nếu không anh sẽ không bị thương như vậy!”
“Buồn nôn quá, hắn nói tha cho cô nhưng hai chúng tôi không nói! Bắt lại!”
Tần Tử Liên vừa nói xong, có hai người lập tức đi tới gần Tần Hải Đường.
Tiếng súng và tiếng đánh nhau vang lên bên ngoài, Tần Hải Đường và Lệ Thù liền cảm thấy nhẹ nhõm.
“Sao nào? Tức giận à, cô có cho không người ta cũng không cần, đúng là không biết xấu hổ.
Tần Hải Đường cố ý chọc giận Tần Tử Liên để cô ta phá vỡ phong ấn trên tay mình.
Quả nhiên Tần Tử Liên đã cắn câu, cô ta không ngừng lao về phía Tần Hải Đường, Tần Hải Đường né trái né phải nhưng không hề ra đòn.
Biết được ý đồ của Tần Hải Đường, Lệ Thù ở sau lưng đạp cho Tần Tử Liên một cú, đúng lúc này Tần Tử Liên đang cầm dao định đâm cô, Tần Hải Đường giơ tay lêи đỉиɦ đầu, vừa khéo phá được phong ấn.
Tần Hải Đường không dám chậm trễ, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống cầm lấy con dao trên mặt đất và cắt lên lòng bàn tay mình, máu không ngừng chảy ra. Hai tay cô di chuyển liên tục, mười ngón tay đan vào nhau tạo một kết giới lớn.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng bị vô số câu thần chú bao quanh. Lệ Thừa phát hiện tình hình không ổn, lập tức kéo hai tên vệ sĩ xoay người chạy trốn.
Cơn gió nhẹ dịu dàng lập tức trở thành cơn cuồng phong, tiếng kêu rên của vô số linh hồn quỷ dữ vang lên trong nhà máy bỏ hoang.
“Tần Hải Đường, mày không muốn sống nữa sao, dám dùng tuyệt chiêu này! Muốn từ bỏ tất cả giá trị công đức à?”
Tần Tử Liên không thể tin nổi trừng mắt nhìn chằm chằm cô. Không ngờ Tần Hải Đường lại cười một cách tinh nghịch: “Không bỏ thì sao có thể khiến các người chết không có chỗ chôn được?”
“Thiên địa âm dương, càn khôn vô lượng, oan hồn chúng quỷ, nghe lệnh của ta.”