Cô cầm bút vẽ bùa trong không khí, trong phút chốc lá bùa màu vàng xuất hiện, nam quỷ thấy thế liền bỏ trốn.
Tần Hải Đường khẽ kêu a một tiếng: “Muốn chạy sao? Đừng có mơ!”
Cô dùng bút lông sói vén tóc mình lên, hai bàn tay chuyển động rất nhanh, một lá bùa lập tức bay ra ngoài, lá bùa giống như có linh khí, nó mạnh mẽ giữ chiếc xe phía trước lại, sau đó vững vàng kéo chiếc xe đã đi được hai đến ba mươi mét trở về.
Lúc này vì bị ảnh hưởng bởi ánh mặt trời nên nam quỷ không còn tự ý thức được, hắn lớn tiếng quát.
“Con đàn bà thối tha, mày đừng có mà không biết trái phải! Hiện tại mày đi còn kịp, nếu không đừng trách tao không tha cho mày!”
“Please, anh tỉnh táo lại đi, bây giờ là tôi không tha cho anh, ok!”
Lệ Thù đứng phía sau Tần Hải Đường, nhìn dáng vẻ tự mãn của cô gái nhỏ, lại thấy “trang bị” cùng với thủ pháp vô cùng thuần thục của cô, trong giây lát, anh dường như đã đoán được nghề nghiệp của cô gái trước mặt! Vì thế, Lệ Thù không khỏi cảm thấy tự buồn cười vì sự ngu xuẩn của bản thân trước đó.
Tần Hải Đường vung bút vẽ một vòng tròn kết giới vây quanh nam quỷ, giữ hắn ở trong đó.
“Thiên địa âm dương, Càn khôn vô lượng, biến!”
Một loạt bùa chú như những lưỡi dao sắc bén xuyên thấu nam quỷ, trong nháy mắt bộ mặt hắn trở nên dữ tợn, cho đến khi một đám khí đen xuất hiện, hắn mới dần khôi phục thần trí.
“Tôi tự nguyện trở thành trợ thủ cho cô Tần Hải Đường sau khi đầu thai chuyển thế luân hồi!”
Tần Hải Đường hài lòng gật đầu, cô giơ ngón tay mảnh khảnh lên, cánh cửa luân hồi từ từ mở ra, nam quỷ khom người cúi chào cô một cái thật sâu rồi mới rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại, một tia sáng màu vàng kim xuất hiện giữa trán cô.
Tần Hải Đường hít sâu một hơi: “A ha, cuối cùng cũng xong!”
Nhìn phía trước không có gì bất thường, Trang Nhất lập tức chạy đến trước mặt hai người.
Trang Nhất vỗ vỗ đầu giống như bừng tỉnh: “Thì ra cô không phải là đang đi làm!”
Vẻ mặt Tần Hải Đường đầy nghi hoặc. Hả? Đi làm? Cô đi làm thì sao, ở nhà thì sao chứ? Không đúng! Anh ta hỏi như vậy là có ý gì?
“Đừng nói anh tưởng tôi là tiểu thư nhé?”
Thấy ánh mắt cô đầy vẻ khinh bỉ, Trang Nhất xấu hổ cười hai tiếng.
Nhìn biểu cảm của cô gái nhỏ giống như sắp ăn thịt người đến nơi, Lệ Thù lúc này mới lên tiếng: “Cảm ơn cô vừa rồi đã cứu tôi!”
Tần Hải Đường xua tay: “Không sao, anh cũng cứu tôi, có qua có lại mà thôi!”
“Nếu tôi không cứu cô thì với thân thủ như vậy cô cũng sẽ không sao!”
Ông ngoại từng nói, ở bên ngoài thì phải biết điều, dù lời anh nói là sự thật, nhưng để không động đến lòng tự ái của người đàn ông, cô vẫn nên xoa dịu anh một chút!
“Không phải, nếu không có anh thì tôi không thể bình an vô sự, ít nhất... cũng sẽ bị thương!”
Lệ Thù trầm mặc không nói gì.
Dạ Miêu cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi, hy vọng tất cả các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ nhóm dịch trong những sản phẩm tiếp theo. Nếu có đóng góp hay ý kiến gì, các bạn hãy để lại bình luận ở bên dưới, tụi mình sẽ đọc và cố gắng khắc phục sớm để có một sản phẩm hoàn thiện cũng như chỉnh chu nhất. Một lần nữa, nhóm dịch Dạ Miêu xin cảm ơn các bạn rất nhiều.