Tuy rằng việc thu phục quỷ hồn là bổn phận của thiên sư, nhưng nghĩ tới việc người này cũng có quyền được biết chân tướng sự tình, Tần Hải Đường vẫn lựa chọn nói thật với cô ta.
"Người đàn ông có vẻ mặt hung tợn đang đứng trước mặt của cô lúc này chính là người tính kiếp trước của cô, tiếc rằng vận mệnh trêu ngươi, gia đình cô đang đi giữa đường thì bị người xấu truy sát, anh ta là vì bảo vệ cô mà bị chém không dưới mười nhát dao."
"Sự tự ti đã khiến anh ta trốn tránh, đợi đến lúc chữa khỏi hoàn toàn thì cô cũng đã gả cho người khác. Anh ta vốn muốn tự kết liễu, nhưng vì biết cô sống ở nhà chồng cũng không hạnh phúc gì, cho nên anh ta mới lựa chọn đồng quy vu tận với chồng cô."
"Anh ta không chịu đi đầu thai suốt hàng trăm năm nay chính là vì muốn tìm lại cô, bởi trong lòng vẫn chưa thể buông bỏ chấp niệm. Lần này khi tìm thấy cô, anh ta đã bỏ hết tu vi của mình cũng chỉ vì muốn ở bên cô thêm mấy ngày mà thôi."
Người đàn ông xấu hổ cúi đầu xuống, từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ muốn trở thành gánh nặng của Triệu Vân Vân.
Nước mắt Triệu Vân Vân không ngừng lăn xuống, cô ta đã không còn sợ người này nữa, hóa ra sự xấu xí không phải ở ngoại hình mà là lòng người!
Cô quay sang cầu xin Tần Hải Đường: "Đại sư, kiếp trước anh ấy đã dốc hết sức để bảo vệ tôi, kiếp này tôi chỉ cầu mong cho anh ấy công đức viên mãn mà thôi.”
Tần Hải Đường hài lòng gật đầu, nói ra thì người đàn ông này cũng không làm nên chuyện thập ác khó dung gì, quả thật đáng được giúp đỡ.
“Gϊếŧ người suy cho cùng cũng chỉ là việc cực chẳng đã, hà cớ phải đuổi cùng gϊếŧ tận, có thể tha thứ thì vẫn nên tha thứ.”
Cô ném lá bùa màu vàng được kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa lên trên không trung, một ánh lửa lập tức sáng lên.
Đốm lửa thuần khiết này sẽ rửa sạch mọi vết bẩn tội lỗi trên người quỷ nam, giúp anh ta trở về vẻ ngoài vốn có của mình, người này thực ra cũng đã từng là một chàng thanh niên tuấn tú biết bao.
“Tôi tự nguyện nhận lấy sự giúp đỡ của cô Hải Đường, đầu thai chuyển kiếp luân hồi.”
Hai tay Tần Hải Đường lật lại nhanh thoăn thoắt, cánh cửa sinh mệnh từ từ mở ra, người đàn ông bước về phía cánh cửa, gương mặt vẫn lộ vẻ không nỡ.
Triệu Vân Vân bật khóc, nhìn bóng lưng người đàn ông càng đi càng xa, cô ta liền chạy tới ôm anh ta một cái ôm từ biệt cuối cùng.
“Tôi không trách anh, rồi sẽ có một ngày chúng ta được gặp lại nhau!”
Nam quỷ rời đi, chồng Triệu Vân Vân cũng dần tỉnh lại.
“Vân Vân, sao anh lại ở đây? Em sao lại chảy máu thế kia, không phải là em sắp sinh rồi đấy chứ?”