Đủ loại câu hỏi hiện lên trong đầu Tần Hải Đường, cả một đêm cô đều trằn trọc, mãi tới hừng đông mới miễn cưỡng chợp mắt.
""Chị hai, chú ba, buổi sáng tốt lành!"
Tạ Bách Thế chào hỏi như thể hôm qua không có chuyện gì xảy ra.
Tần Hải Đường và Lệ Thù ăn ý lựa chọn làm ngơ cậu ta.
Làm sao đây? Trên bàn chỉ còn lại một cái bánh bao nhỏ. Tần Hải Đường nhìn Lệ Thù, cô phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
Nội tâm Tần Hải Đường đấu tranh kịch liệt. Cô đang ở địa bàn nhà người ta, ăn sạch bách có vẻ không ổn lắm! Nhưng mà cô đói bụng muốn chết, muốn ăn quá!
Lệ Thù nhìn Tần Hải Đường bằng ánh mắt dịu dàng, anh cho là trải qua chuyện hôm qua, chắc hẳn cô đã hiểu lòng anh.
Mà Tần Hải Đường lại cho là Lệ Thù muốn cướp bánh bao của cô nhưng ngại, vậy nên anh mới cười xấu hổ như vậy?
Nội tâm Tạ Bách Thế: Hai người kia đang làm gì vậy? Xem tướng đấy à?
Tần Hải Đường nhìn Lệ Thù cười xấu hổ hai tiếng, sau đó cô nhanh như chớp gắp miếng bánh bao nhét vào trong miệng.
Vẻ tươi cười của Lệ Thù nháy mắt cứng đờ lại, sau đó anh cười khẽ. Tần Hải Đường ngậm bánh bao đầy miệng nhìn anh bằng vẻ mặt đáng yêu, cô không hiểu anh cười cái gì.
Lệ Thù bất đắc dĩ duỗi tay ra nhéo mặt Tần Hải Đường, trong lòng cảm thán sao lại có cô gái đáng yêu như vậy chứ!
Đối với Tần Hải Đường, những tháng ngày khổ sở đã qua rồi, bây giờ cô có thể phấn đấu vì sự nghiệp của bản thân mình.
Cửa tiệm trên đường Thạch Nam đang được trang hoàng hừng hực khí thế, ngày nào Tần Hải Đường cũng tự mình đi trông coi. Ngoài ta, cộng sự còn lại cũng đã được Đồng Khả Nhạc chọn xong.
""Đường Đường, đây là Đạt Ý!"
Tần Hải Đường quan sát từ trên xuống dưới, đúng là một mỹ nhân lạnh lùng. Mái tóc xoăn dài, gương mặt đẹp tiêu chuẩn, dáng người nảy nở quyến rũ.
Nhà Đạt Ý là gia đình ba đời cách mạng, tổ tiên là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, đến thế hệ của cô cũng cực kỳ xuất chúng. Cô từng là bộ đội đặc chủng ưu tú, sau này bởi vì cổ tay bị thương nên mới xuất ngũ.
Sự gia nhập của Đạt Ý khiến cho cửa tiệm của Tần Hải Đường như hổ thêm cánh.
Tần Hải Đường đưa tay ra giới thiệu: "Xin chào, tôi là Tần Hải Đường, sau này chỉ giáo nhiều hơn nhé cộng sự!"
Đạt Ý lạnh lùng đáp: "Xin chào!"
Được rồi, xem ra người đẹp lạnh lùng này dần dần mới tan băng được.
Đồng Khả Nhạc ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa tiệm mà thắc mắc: "Đường Đường, tại sao lại đặt tên tiệm là ba anh thợ giày?"
Tần Hải Đường tự hào nói: "Cậu chưa nghe câu "’ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng’" ư! Ý là chúng ta rất giỏi!"
Đồng Khả Nhạc không kìm được giật giật khóe miệng: ""Ờm cậu vui là được, Đường Đường!"