Tần Hải Đường nhẹ nhàng gõ cửa: "Lệ Thù? Chú ba ơi?"
Thấy không có ai đáp lời, Tần Hải Đường bèn dùng kẹp tóc mở khóa cửa rồi rón rén bước vào trong.
Vừa bước vào, cô chỉ thấy Lệ Thù mặc áo choàng tắm đang cuộn người trên giường, gân xanh trên trán nổi lên, dáng vẻ cực kỳ đau đớn.
Tần Hải Đường vừa định tiến lên xem sao thì Lệ Thù liền xoay người đè cô xuống phía dưới người mình.
""Đi mau, tôi không muốn làm cô bị thương!"
Tần Hải Đường tiện tay cầm chiếc gạt tàn bên cạnh lên định đập ngất Lệ Thù, không ngờ cuối cùng chỉ làm anh chảy máu.
Tần Hải Đường cười xấu hổ, cũng may Lệ Thù đã tỉnh táo lại.
""Ngại quá. chú ba, tôi không cố ý!"
Cô hỏi với vẻ mặt ngây thơ: "Anh bị động kinh à? Chú ba?"
Lệ Thù ngồi trên giường, vẻ mặt không còn gì để nói. Lúc này, miếng ngọc trên cổ anh lại thu hút sự chú ý của Tần Hải Đường.
Bởi vì miếng ngọc ấy giống như đúc miếng của cô.
Tần Hải Đường vừa mới duỗi tay ra định chạm vào, cửa đột ngột mở ra.
""Chú ba này, ngày mai cháu..."
Tạ Bách Thế vừa mở cửa đã nhìn thấy Tần Hải Đường vươn tay như định cởi đồ của Lệ Thù, mà Lệ Thù thì mặc áo tắm xộc xệch, cảnh tượng như vậy khiến người khác không tránh khỏi nghĩ bậy.
""Ờm, hai người tiếp tục, hai người tiếp tục đi."
Căn cứ vào nguyên tắc ""chỉ cần tôi không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác"", Tần Hải Đường vèo một cái đã túm được miếng ngọc đeo trước ngực Lệ Thù.
""Cái này, cái này tôi mượn xem, mượn xem nhé!"
Lệ Thù chế nhạo: "Tôi còn tưởng cô gấp gáp không chờ được cơ!"
Tần Hải Đường cẩn thận sờ miếng ngọc. Tỷ lệ, tính chất đều giống hệt miếng của cô, chẳng lẽ anh nhặt được? Nhưng hình như hoa văn trên ngọc không giống, của cô hình phượng, cái này là rồng thì phải!
Quả nhiên, góc phía dưới miếng ngọc có khắc chữ Lệ đã nói rõ miếng ngọc này không phải của cô. Thế sao anh ấy lại có một miếng ngọc giống mình đến vậy? Hai miếng ngọc này có mối liên hệ như thế nào? Tại sao khi đeo ngọc, Lệ Thù lại đau đầu?
""Sao vậy? Có hứng thú với khối ngọc gia truyền nhà tôi đến vậy cơ à?"
""Gia truyền?"
""Ừm, cái này để đưa cho vợ tương lai của tôi."
Tần Hải Đường đỏ mặt. Ai có thể chống cự được một anh đẹp trai nói từ ""vợ"" ngay trước mặt chứ!
Cô chạy về phòng ngủ của mình như đang chạy trốn.