🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ ""Hải Đường, vì cứu ông mà cháu tốn không ít sức, mau để thằng ba dẫn cháu đi nghỉ ngơi đi!"
Đối với Tần Hải Đường mà nói, trừ tà chỉ là việc nhỏ, chẳng qua việc cô dùng máu của chính mình dẫn đường cho linh hồn đúng thật đã hao tổn không ít tinh lực. Bởi vậy nên cô cũng không từ chối mà trực tiếp nói chúc ngủ ngon với mọi người rồi đi theo Lệ Thù sang biệt thự gần đó nghỉ ngơi.
Lúc Tần Hải Đường mở cửa phòng ngủ, cô lập tức bị khung cảnh bên trong làm sợ ngây người. Căn phòng ấm áp quá! Màu bơ nhạt trải khắp phòng ngủ, thảm gấu nhỏ, mành rèm ren, thú bông đặt đầy phòng, cách trang trí hoàn toàn giống y như đúc bức tranh cô vẽ ngày nhỏ. Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?
Đúng lúc Tần Hải Đường đang định mở miệng hỏi, Lệ Thù đã cất lời:
""Nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay cảm ơn cô!"
""Khách sáo rồi, chuyện nhỏ không tốn sức thôi!"
Lệ Thù giơ tay xoa đầu cô một cách cưng chiều, sau đó anh xoay người về phòng ngủ của mình. Cuối cùng Tần Hải Đường vẫn không hỏi ra miệng, có lẽ cô sợ kết quả nhận được không giống như mong đợi sẽ khiến mình bị thất vọng.
Tần Hải Đường bị hao tổn sức khỏe nên định ngủ tới lúc tự tỉnh, không ngờ mới sáng sớm cô đã bị một loạt tiếng động ầm ầm đánh thức.
""Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút, cẩn thận cho tôi xem nào!"
""Này này, bình hoa của tôi, đừng có làm bể!"
""Anh kia nhìn đường xem nào, sắp đâm phải cầu thang rồi!"
Tần Hải Đường mặc áo ngủ thỏ đứng ở trên tầng hai. Khoảnh khắc nhìn thấy người kia, cô còn tưởng do mình dậy sớm quá, chưa tỉnh táo hẳn nên vội đưa tay lên dụi mắt.
Khi mở mắt ra nhìn lần nữa, tóc hồng rực, thời trang phong cách Punk (*), trên người gắn toàn đinh tán, kẻ này không phải Tạ Bách Thế thì còn ai vào đây nữa!
(*) Xuất hiện vào khoảng giữa thập niên 1970 tại Pháp, "Punk" là sự ngổ ngáo, sốc và nổi loạn. Quan điểm của những người theo xu hướng này là coi thường các chuẩn mực xã hội và bộc lộ chính kiến của mình qua cách ăn mặc không theo lề thói gì cả. Họ phản đối chế độ xã hội thời bấy giờ, chính sách nhà nước đen tối, không có tương lai… thanh niên bỏ nhà đi bụi, họ sống như anh em ngang bằng nhau, không quan tâm giàu nghèo, địa vị. Họ mang theo mình những trang phục cực ngầu rách rưới đậm chất riêng.
""Chú ba, chú ba ơi, cháu nhớ chú muốn chết!"
Lệ Thù vừa tập thể dục trở về đã bị một con yêu quái tóc hồng nhào tới, anh bèn nhanh chóng vung một cú đá theo bản năng về phía cậu ta!