Lệ Vạn Hải vỗ vào tay chú Trần tỏ vẻ an ủi. Đột nhiên, ông liếc thấy trong nhà trừ thằng nhóc thối kia thì còn có một cô gái nhỏ nữa!
""Cô bé, cháu tên là gì?"
Thấy Lệ Vạn Hải đã tỉnh, Tần Hải Đường nở một nụ cười ngọt ngào:
""Ông Lệ, cháu là Hải Đường!"
Trong mắt Lệ Vạn Hải hiện lên một tia kinh diễm. Cô nhóc lúc trưởng thành càng thêm xinh đẹp, không còn là bé mít ướt hồi còn nhỏ nữa. Không hiểu sao lúc cô bé đứng bên cạnh thằng nhóc thối kia, ông có lại cảm giác trời sinh một đôi?
""Hải Đường à, tới đây, nhanh tới đây để ông xem nào. Mấy năm nay không gặp, cháu đã trưởng thành rồi."
Chú Trần nhắc nhở vừa đúng lúc: "Ông chủ, cô Hải Đường đã cứu ngài đấy ạ!"
""Hải Đường ư? Xem ra Hải Đường nhà chúng ta đã giỏi hơn cả ông bạn cũ của ông rồi!"
Tần Hải Đường ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Lệ Vạn Hải. Thấy trên mặt ông không còn khí đen bay quanh, cô hiểu rõ chuyện trong tối đã được giải quyết, giờ là lúc nói chuyện ngoài sáng!
Tần Hải Đường đánh mắt sang phía Lệ Thù ra hiệu, anh lập tức hiểu ý:
""Trừ chú Trần ra, tất cả mọi người ra ngoài đi!"
Tuy nhà họ Lệ là thế gia trăm năm nhưng Lệ Vạn Hải trước đây cũng từng trải qua nhiều thăng trầm, ông vừa nhìn tình hình trước mắt là đã lờ mờ đoán ra điều gì đó. Lệ Vạn Hải vội vàng hỏi:
""Cô bé, lẽ nào ông đã trêu vào thứ gì ư?"
Tần Hải Đường chỉ cười cười, cho ông một ánh mắt trấn an:
""Không sai, kẻ đó còn hạ độc ông nữa. Người này rất thông minh, hắn biết được loại độc nào mạnh quá thì ông sẽ phát hiện ra ngay nên chỉ chọn một loại thức ăn để lợi dụng tính độc của nó, ra tay một cách thần không biết quỷ không hay."
Chú Trần lo lắng hỏi: "Cô Hải Đường, có cách nào không?"
""Chú Trần không cần sốt ruột quá, tuy cháu không biết món nào bị hạ độc nhưng chỉ cần đi xét nghiệm là được. Chỉ có điều chúng ta phải nhanh chóng tìm ra kẻ kia."
Mọi người đều thầm thở phào một hơi. Chỉ cần ông Lệ không có việc gì, những cái khác đều có thể từ từ tiến hành.