Tần Hải Đường đang nghĩ làm sao để đi vào thì đã nghe thấy giọng nói của Trần Sinh - quản gia nhà họ Lệ - vang lên sau lưng:
""Cô là cô Hải Đường đúng không?"
Tần Hải Đường gật đầu theo bản năng, cô chậm rãi đi theo sau Trần Sinh về phía nhà chính.
Không khí lạnh lẽo xung quanh làm cô không nhịn được phải đặt câu hỏi: "Chú Trần, mấy ngày gần đây có ai trong nhà đau ốm gì không ạ?"
Trần Sinh thầm giật mình, ông nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi. Sức khỏe của ông chủ Lệ Vạn Hải luôn tốt, chẳng hiểu sao gần đây ông ấy càng ngày càng dậy muộn, hiện tại cơ thể đã suy yếu tới mức không thể bước xuống giường được nữa!
Cậu ba đã tìm vô số bác sĩ giỏi nhưng không ai phát hiện điều gì lạ. Hiện giờ cả nhà đều chìm trong không khí bi thương, chỉ sợ đây là điềm báo ông chủ sẽ cưỡi hạc về cõi tiên.
Ông vội vàng khom lưng chắp tay, nói bằng giọng điệu khẩn cầu: "Cô Hải Đường đúng là cao nhân, người bị bệnh là ông chủ. Chắc là cô có cách đúng không? Xin cô hãy cứu ông chủ!"
""Là ông Lệ ạ?"
Tần Hải Đường lập tức bấm tay tính toán. Không ổn rồi, tuổi thọ đã bị ảnh hưởng!
""Chú Trần, chú mau dẫn cháu tới phòng của ông Lệ!"
Trần Sinh thấy vẻ mặt Tần Hải Đường vừa nghiêm trọng vừa sốt ruột thì càng không dám chậm trễ, hai người vội vàng đi tới phòng Lệ Vạn Hải.
Vừa tới nơi, Tần Hải Đường đã bị choáng váng. Cả nhà này, nữ thì trang điểm xinh đẹp giả vờ khóc lóc, nam thì thở ngắn than dài, mắt đảo liên hồi, không biết bọn họ đang nghĩ gì!
Duy chỉ có mình Lệ Thù ngồi trong một góc cụp mắt, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc sắp cháy hết. Điếu thuốc giống như tâm trạng của anh lúc này, đã thấp gần như rơi xuống đáy vực.
Lần trước gặp mặt, Lệ Thù còn hăng hái bừng bừng, kiêu ngạo biết bao. Bây giờ anh lại biến thành dáng vẻ suy sụp khiến người ta nhìn vào mà không khỏi đau lòng.
Tần Hải Đường làm lơ ánh mắt của mọi người mà đi thẳng về phía Lệ Thù, sau đó duỗi tay vỗ nhẹ lên tóc anh.