Chương 109: Giao hợp cổ

Bọn họ sợ sệt đứng một bên, trên người là những bộ quần áo rách rưới, trông tựa như công cụ vậy.

Chẳng trách người phụ nữ vừa rồi bình tĩnh đến thế, xem ra ở đây thường xuyên xảy ra chuyện như vậy.

Tôn Hổ miễn cưỡng giải thích: "Ba tôi có vẻ sẽ tỉnh táo hơn và không đập phá đồ đạc khi ngủ với phụ nữ."

Ba của Tôn Hổ vừa nhìn thấy phụ nữ liền lao đến như một con sói đói.

Lệ Thù nhanh chóng dùng chuôi dao đập vào gáy người đàn ông khiến ông ta ngã xuống giường.

Tần Hải Đường bấm tay tính toán một lúc, cũng chỉ có thể kết luận là ông ta phải trải qua một kiếp nạn, còn cụ thể nguyên nhân là gì thì cô không biết, bởi vì ông ta không hề có biểu hiện bị trúng tà.

Cô do dự một lúc, sau đó bước vào quan sát kỹ, phát hiện trên mặt ông ta không phải là về ham muốn bình thường.

Nhưng cánh tay của ông ta đã khiến cô chú ý, trên đó một khối u hình dạng bất thường. Cô bước đến gần hơn để dễ quan sát thì phát hiện khối u dường như đang di chuyển.

Trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ là cổ trùng?

"Này, có thể nhờ cô một chuyện có được không?"

Người phụ nữ đứng bên cạnh nhìn Tần Hải Đường với ánh mắt đề phòng, trải qua sự tra tấn dã man suốt mấy ngày, cô ta đã mất lòng tin đối với mọi người.

Thấy cô ta im lặng, Tần Hải Đường lại nói tiếp, nhưng lần này là với tất cả những người phụ nữ trong phòng.

"Ai cho tôi chút máu ở đầu ngón tay thì sẽ được về nhà!"

Cả nhóm chỉ có một người phụ nữ giơ tay, vì vậy cô ta là người duy nhất được cứu!

Tần Hải Đường dùng cây kim bạc luôn mang theo bên người để lấy một chút máu từ đầu ngón tay cô ta rồi đặt vào cánh tay của người đàn ông.

Quả nhiên, cổ trùng lại di chuyển, người đàn ông cũng tỉnh lại, sau đó lập tức lao về phía đám phụ nữ.

Tần Hải Đường nhanh chóng khống chế ông ta.

"Nếu như tôi đoán không nhầm thì đây là giao hợp cổ, là loại mạnh nhất trong tất cả các loại cổ trùng, mà con trong cơ thể ba anh hình như đã tiến hóa rồi."

“Cái gì?”

Tôn Hổ không thể tin được, anh ta trừng to hai mắt nhìn cô.

"Cô Tần, cô có giải pháp nào không?"

“Có, trong cơ thể ba anh là hợp cổ, tìm được giao cổ là có thể đưa nó ra rồi.”

Thấy dáng vẻ ung dung của Tần Hải Đường, Tôn Hổ thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy chúng ta mau đi tìm giao cổ đi!”

Vừa nói anh ta vừa chạy ra ngoài, nhưng liền bị Tần Hải Đường ngăn lại.

"Này, này, này, anh đi đâu vậy? Tôi còn không biết tìm ở đâu cơ mà!"

“Cô không biết tìm ở đâu?”

Tôn Hổ tức đến xì khói mũi.

“Vậy mà vừa rồi cô còn tỏ ra thản nhiên như vậy, làm tôi cứ tưởng chuyện dễ giải quyết lắm chứ.”

Tần Hải Đường sợ bị anh ta đánh liền lặng lẽ nép sau lưng Lệ Thù.

Cô nhỏ giọng nói: “Bình thường thì quả thực không khó, nhưng đối tượng quan hệ của ba anh lại toàn là phụ nữ đang cho con bú, đây rõ ràng là cố ý. Theo tôi biết, phụ nữ vừa sinh con xong trên người vẫn còn lưu lại hơi thở của trẻ sơ sinh, con trùng cổ này lợi dụng ba anh thu thập những hơi thở đó, có lẽ mục đích là để trở nên mạnh mẽ hơn."

Sau đó Tần Hải Đường lại hỏi Tôn Hổ: "Anh thử nghĩ lại xem trước đây ba anh có từng tiếp xúc với ai đáng ngơ không? Có lẽ trong tay kẻ đó sẽ có giao cổ!"

Tôn Hổ cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được kẻ nào khả nghi.

Anh ta bất lực lắc đầu.