Chương 108: Cảnh nóng trước mắt

“Ai nói với anh là huyền thuật có thể giải quyết?”

Tần Hải Đường mở miệng hỏi.

“Là cố vấn của tôi!”

Anh ta trả lời không chút che giấu.

Không ngờ anh ta còn có cố vấn? Tần Hải Đường nghĩ thầm, xem ra vị cố vấn này cũng không đơn giản, chẳng lẽ lẽ người đó cũng là huyền thuật sư giống như mình!

“Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Đây, đây chính là cố vấn của tôi!”

Tôn Hổ vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông đang đi từ phía hoa viên.

Tần Hải Đường nhìn theo hướng tay đối phương, Tần Nguyện? Lại là anh ta? Anh ta chính là cố vấn của Tôn Hổ?

Lệ Thù vừa nhìn thấy người kia thì sắc mặt lập tức thay đổi, đây không phải là tên đàn ông cười nói vui vẻ với Tần Hải Đường trong bức ảnh sao?

Tần Nguyện xuất hiện với nụ cười trên môi, dường như không hề ngạc nhiên khi thấy Tần Hải Đường ở đây.

“Cô Tần, cậu ba Lệ!”

Tần Hải Đường nhận thấy Lệ Thù đứng ở bên cạnh tựa như sắp đóng băng, vì vậy cô lặng lẽ dịch người đến gần anh.

Lúc này, sắc mặt Lệ Thù mới tốt hơn một chút.

Tần Hải Đường liếc mắt nhìn Tần Nguyện một cái rồi mở miệng nói: “Anh cũng là huyền thuật sư, sao không tự xem bệnh cho ông ấy mà lại phải tìm chúng tôi?”

Tần Nguyện vội vàng khiêm tốn lắc đầu: “Mỗi người một chuyên môn, tôi chỉ biết bắt tiểu quỷ thôi!”

Tần Hải Đường cũng lười nói nhảm, không biết anh ta mạnh cỡ nào, nhưng lời ăn tiếng nói quả thật khôn khéo đến mức một giọt nước cũng không lọt!

“Đi thôi, chúng ta lên xem sao!”

Tần Hải Đường đứng dậy đi lên lầu, Tần Nguyện cũng đi theo phía sau.

Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói với anh ta: “Anh Tần, anh đừng lên đây, thuật này của nhà tôi chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam, thật xin lỗi anh!”

Cô gái nhỏ này đề phòng như vậy, anh ta gượng cười rồi bước ra ngoài.

Anh ta vừa đi vừa tốt bụng nhắc nhở: "Vậy cô Tần, cẩn thận một chút, đừng nhìn cái gì không nên nhìn, sẽ bị đau mắt đó."

Tần Hải Đường bước đến cửa phòng ngủ của ông lão, vừa đặt tay lên nắm của thì đã nghe thấy một tràng âm thanh kiều diễm từ bên trong truyền ra.

Từng tiếng ưm ưm a a của phụ nữ xen lẫn với tiếng đàn ông thở dốc khiến người nghe cảm thấy đỏ mặt tía tai.

Tần Hải Đường nghi vấn nhìn Lệ Thù, dùng ánh mắt dò hỏi: "Ông ấy lớn tuổi như vậy rồi mà còn có thể làm được sao?”

Tôn Hổ cũng rất ngượng ngùng, thầm thề sau lần này nhất định sẽ đổi cửa nhà thành loại dày để cách âm!

Lệ Thù kéo cô ra phía sau, còn mình thì đẩy cửa bước vào.

Quả nhiên hai kẻ trong chăn đang cật lực vận động. Thấy có người vào phòng, người phụ nữ liền hét lên và đẩy người đàn ông ra khỏi cơ thể mình, có điều đối phương như thể không biết gì, vẫn tiếp tục động tác còn dang dở.

Lệ Thù lập tức quay người lại che kín mắt Tần Hải Đường.

Tần Hải Đường yêu cầu Tôn Hổ: “Kéo bọn họ ra!”

Tôn Hổ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tách được hai người ra. Người phụ nữ nhanh chóng mặc quần áo chạy ra ngoài, mà lý trí của người đàn ông dường như cũng bắt đầu quay trở lại, cho nên ông ta lập tức mặc quần áo vào.

Đợi người đàn ông mặc quần áo xong Lệ Thù mới từ từ bỏ bàn tay đang che mắt Tần Hải Đường xuống.

Tần Hải Đường mở mắt ra nhìn, quả nhiên là ba của Tôn Hổ.

Dường như ông ta chỉ tỉnh táo được trong giây lát, sau đó lại tiếp tục điên cuồng đập phá.

Tần Hải Đường cẩn thận quan sát người này, có vẻ như ông ta đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tiếp đó ông ta trở về phòng của mình, mọi người cũng đi theo phía sau.

Trong phòng là một đám phụ nữ, nhìn dáng vẻ này, hình như bọn họ đều đang trong thời kỳ cho con bú?