Đội Vương vẫn luôn chướng mắt với hành vi không đúng đắn của lão Lang, hắn ta khinh bỉ nhìn thoáng qua: "Chuyện chính quan trọng!"
Lão Lang thu ánh mắt lại, lớn tiếng hỏi: "Ai là Tần Hải Đường?"
Tần Hải Đường nhìn lão Lang như thể nhìn một tên ngốc, thế này cũng quá khua chiêng gióng trống rồi?
Không thấy ai lên tiếng, lão Lang lớn tiếng hỏi tiếp:
"Ai là Tần Hải Đường thì tự đứng ra đây, nếu không tôi sẽ gϊếŧ hết tất cả! Một… hai… "
Trương Kim An và Thẩm Tri Hành đồng thời chỉ vào Tần Hải Đường: "Chính là cô ta!"
Đội trưởng Vương và lão Lang không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.
Đội trưởng Vương tặc lưỡi hít hà: "Khá lắm, không ngờ con cái bị lọt lưới lại là con cá lớn."
Thấy lão Lang tỏ ra khó tin, Tần Hải Đường bất đắc dĩ nói:
"Đúng, không sai! Là tôi đấy, tôi chính là Tần Hải Đường!"
Nghe được lời này, lão Lang liền dí khẩu súng lục vào lưng Tần Hải Đường.
"Nghe nói cô rất cao minh, nào, đi cùng tôi một chuyến chứ?"
Tần Hải Đường không hề tỏ vẻ sợ hãi, cô tiện tay vén mái tóc lên, hỏi ngược lại: "Tôi có quyền từ chối à? Toàn những lời thừa thãi, đi nhanh lên!"
Lão Lang và đội Vương cùng với mọi người đều sững sờ! Một người con gái nhìn tưởng chừng yếu đuối thế mà lại ngang tàng đến vậy sao?
Tần Hải Đường đi đằng trước, dẫn đầu đám người ra khỏi cổng chính.
Còn chưa kịp lên xe thì một loạt tiếng nổ vang lên từ trên đỉnh đầu, mọi người cảm thấy cực kì bí bách.
Tần Hải Đường biết rằng anh đã đến rồi!
Lệ Thù dẫn theo Trang Nhất và Trang Nhị bao vây lại tất cả lại.
Anh lạnh lùng mở miệng, giọng điệu không có chút ấm áp nào: “Đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa mà đòi dẫn cô ấy đi?"
Tần Hải Đường ngầm sùng bái, ui cha, người đàn ông này cũng đẹp trai quá đi mất!
Cô không nhịn được bèn reo lên: “Chú ba, anh thật là đẹp trai! Đẹp chết mất!"
Đây hình như là lần đầu tiên cô khen anh, Lệ Thù tức giận khiển trách: "Bé con, về nhà tôi sẽ tìm em tính sổ sau!"
Thật ra, trong lòng Lệ Thù lúc này đã như pháo hoa nổ rồi.
Tần Hải Đường chột dạ phồng má lên, cố gắng lấy lòng anh.
"Này này này! Ở đây còn bao nhiêu người trơ mắt nhìn đấy nhé, không thấy sao? Muốn ân ái với nhau thì về nhà mà ân ái!"
Lão Lang không thể nhịn được mà cắt ngang hai người.
"Vậy thì tôi về đây."
Vừa nói, Tần Hải Đường vừa đi về phía Lệ Thù, còn chưa đi được hai bước thì đã bị khẩu súng của lão Lang bắt quay lại.
"Không thả cô ấy ra thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ông!"
Nghe giọng nói đặc trưng của Lệ Thù, lão Lang đến cầm súng không vững nữa rồi.
Những chiếc máy bay tư nhân bay thành đoàn trên không trung càng khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi.
Lão Lang và đội Vương liếc mắt nhìn nhau, không biết phải làm như thế nào!
Lúc này, người đàn ông vẫn luôn ngồi trong xe bước ra, anh ta đeo mặt nạ hổ, vóc dáng trông không tồi, từ giọng nói có thể đoán người này có lẽ cũng trạc tuổi Lệ Thù!
"Cậu ba Lệ, tôi chỉ mượn cô ta một lát rồi sẽ lập tức trả lại cho anh, đổi lại, ở nước H này, anh muốn địa điểm nào thì cứ việc lấy là được!"
Tần Hải Đường nghe xong thì cảm thấy thật tuyệt, mỗi tấc đất trên thành phố H đều rất đắt đỏ, cô hoàn toàn không nghĩ rằng bản thân mình lại đáng giá đến như thế!
Một cuộc giao dịch như vậy, ngay cả Tần Hải Đường cũng không nhịn được mà phải gật đầu!
Lệ Thù uể oải đưa tay phải ra sau, xoay cổ, nhướng mày, lạnh lùng nói:
"Cô ấy là người độc nhất vô nhị, không phải muổn đổi là đổi!”
Người đàn ông vô cùng ngạc nhiên, không ngờ cô gái này trong lòng cậu ba lại quan trọng đến như thế. Ai cũng biết, bất kể là trong thương trường hay chiến trường, tốt nhất đừng để bản thân có điểm yếu, đặc biệt khi điểm yếu đó còn là một người phụ nữ!