- Lê tiểu thư biết ta?
Nguyễn Vô Niệm không khỏi ngạc nhiên, hắn không nghĩ mình mới được sắc phong ngày hôm qua, hôm nay lại nổi danh đến như thế. Lê Cẩm Tú cười nói.
- Đương nhiên là biết rõ, hay nói cách khác cả cái Đông kinh này thực sự rất ít người không biết La Hiên bá ngày hôm qua được hoàng thượng sắc phong, toàn thành bây giờ đều biết rõ. Càng nổi danh hơn chính là tiệm Điềm của bá tước gia đây có bán loại đường ngự phẩm, hơn nữa còn có bán hai loại bánh cực kỳ thơm ngon. Hôm nay ngươi không đến tiệm, nếu không tuyệt đối sẽ thấy người người đang xếp hàng dài chờ đợi được mua đường đây.
Nghe Lê Cẩm Tú nói Nguyễn Vô Niệm mới nhớ đến, ngày hôm qua danh khí tiệm Điềm vừa được thành, hôm nay sẽ càng nhiều người mộ danh đến, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm cũng không nghĩ rằng người mua sẽ nhiều, những người đến ngày hôm nay chỉ là mộ danh mà đến, xem cho biết, dù sao đường ở tiệm của hắn bán quá đắt, không phải ai cũng mua được, còn hộ nhà giàu ở Đông kinh cũng có hạn, không thể ngày nào cũng mua đường chỗ hắn, có mua thì cũng là mua bánh. Nhưng như thế cũng đủ lời rồi.
Nguyễn Vô Niệm càng chú ý đến Lê Cẩm Tú nói chuyện với hắn, dù biết rõ hắn là bá tước nhưng thái độ nàng vẫn không thay đổi, vẫn xưng ngươi ta, chứ tỏ thân phận của nàng không hề thấp, hơn nữa rất có thể cha nàng tước vị còn cao hơn hắn một bậc. Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm không thể đoán được cuối cùng cha nàng là ai, dù sao sau khởi nghĩa Lam Sơn, công thần được ban cho quốc tính quá nhiều, họ Lê chạy đầy đường.
- Lê tiểu thư quá khen, ta cũng chỉ là kiếm tiền đủ sống thôi, dù sao La Hiên 200 mẫu ruộng kia thực sự quá... nghèo.
Nguyễn Vô Niệm khiêm tốn nói, ngược lại Lê Cẩm Tú lại cười gật đầu đồng ý.
- Ta nghe cha ta nói đất La Hiên nghèo rớt cái mồng tơi, muốn kiếm ra được 200 mẫu ruộng thực sự quá khó, ngươi có chắc là Thượng thư sảnh không chơi khăm ngươi không?
Vô Niệm đen mặt, dù rằng ngươi biết rõ nhưng có cần phải nói ra như vậy không. Thực tế La Hiên cũng không có quá nhiều người biết, dù sao nó cũng chỉ là một cái xã nhỏ, sau khi Nguyễn Vô Niệm được phong thưởng thì có nhiều người mới thử đi tìm hiểu La Hiên là ở đâu, sau khi tìm ra được La Hiên ở đâu bọn hắn lập tức cười trên nổi đau của người khác. Lê Cẩm Tú nói tiếp.
- Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng, ta tin rằng trên quốc thổ Đại Việt này không nơi nào là không thể sống được, dù là La Hiên, chỉ cần dân chúng chăm chỉ khai hoang, nhất định sau này sẽ đủ ăn. Huống chi ngươi còn tiệm Điềm nổi danh như vậy, có hàng ngự phẩm không lo chết đói. Ta nghe nói các cửa hàng được phong làm ngự phẩm mỗi năm đều thu vào vạn quan chứ chẳng chơi.
Nguyễn Vô Niệm không ngờ cô nương này lại còn biết an ủi người khác mà không phải là cười trên nổi đau của hắn, Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.
- Cảm ơn cát ngôn của Lê tiểu thư!
- Được rồi, hôm nay không chơi với ngươi nữa, ta phải trở về thay lại quần áo đã, bẩn cả rồi. Ngày sau có dịp đến tiệm ngươi nhất định phải giảm giá cho ta.
Lê Cẩm Tú cười một tiếng nói, Nguyễn Vô Niệm thật sự muốn hỏi "chúng ta thân lắm ư?" may mắn là hắn vẫn nhịn lại được. Lê Cẩm Tú làm người phóng khoáng, không lề mề, sau khi leo lên ngựa liền thúc roi đi thẳng. Nguyễn Vô Niệm không khỏi lắc đầu cười cười, cô gái này cũng thực sự thú vị.
Nguyễn Vô Niệm cũng leo lên Phi Ảnh quay đầu trở về, chỉ để lại tên lính canh bia ngự mã còn đứng ngơ ngác, nãy giờ hắn hoàn toàn bị coi là không khí đây.
Ngày hôm sau Nguyễn Vô Niệm sáng sớm sau khi luyện tập xong liền để cho người hầu giúp đỡ mặc vào quan phục. Từ khi chuyển vào phủ bá tước, có tỳ nữ, Lê Hốt đã thoát khỏi kiếp giúp đỡ Nguyễn Vô Niệm mặc quần áo.
Nguyễn Vô Niệm chọn mặc thường phục, áo bào xanh, đội mũ ô sa, treo ngư đại bên hông. Sở dĩ hắn chọn quan phục mà không phải là giáp là vì lần này hắn đi gặp đô chỉ huy sứ báo danh, không phải đi làm nhiệm vụ, do đó cũng không cần mặc áo giáp làm gì cho nặng nề. Nguyễn Vô Niệm còn đeo cả Dũng Dực đao bên hông, nếu không có lẽ người ta sẽ nhìn hắn ra là quan văn mất.
- Ông lớn nhìn thực sự rất đẹp trai, phong độ.
Tỳ nữ vừa thay xong quần áo cho Nguyễn Vô Niệm đôi mắt không ngừng toả sáng. Quả thực Nguyễn Vô Niệm thân thể cường tráng, da trắng, mặc vào quan phục lại đeo đao bên hông nhìn rất giống anh hùng xuất thiếu niên. Nguyễn Vô Niệm cười nói.
- Được rồi, cái miệng của ngươi thật dẻo, không có việc của ngươi nữa, đi ra ngoài đi.
Tỳ nữ lè lưỡi liền đi ra ngoài, trong lòng lại không khỏi tiếc nuối, người trẻ tuổi, đẹp trai, lại công thành danh toại như vậy thực sự không có nhiều, đáng tiếc nàng thân phận thấp kém cũng không thể lọt vào pháp nhãn của chủ nhân.
Nguyễn Vô Niệm chỉnh trang lại một chút, sau đó ra hậu viện dắt Phi Ảnh lập tức phóng thẳng về phía hoàng thành. Phường Hà Khẩu gần cửa Đông, vì vậy Nguyễn Vô Niệm cũng đi đến cửa Đông hoàng thành, vừa đến nơi liền bị cấm vệ quân chặn lại. Quan lại muốn đi vào hoàng thành cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Không biết đại nhân vào hoàng thành có việc gì?
Bình thường đám lính thấy quan lại thì sẽ cho qua, thế nhưng ai bảo Nguyễn Vô Niệm quá lạ lẫm đây. Nguyễn Vô Niệm lấy ra ngư đại ném cho hắn nói.
- Ta là La Hiên bá, Ngự tiền vũ sĩ Vệ uý, nhận khẩu dụ của bệ hạ ngày hôm nay đến Ngự tiền vũ sĩ vệ sở báo danh.
Binh lính nhìn ngư đại viết lên thân phận của Nguyễn Vô Niệm đúng như lời Vô Niệm nói, hắn còn chú ý đến thanh đao bên hông của Nguyễn Vô Niệm không phải phàm vật, hoàng thành và cung thành vốn không được mang đồ sắt vào dù có là một cây kim, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm là cấm quân, hôm nay báo danh cũng coi như là có phiên trực nên được phép mang vào.
Cấm quân chỉ đường cho Nguyễn Vô Niệm từ cửa Đông đi qua Thái Miếu, đến Đoan Môn, vệ sở của Ngự tiền vũ sĩ. Nguyễn Vô Niệm cùng Phi Ảnh đi vào bên trong hoàng thành không bao lâu liền thấy ở trước mặt có một cái đồn, phía trên cắm một lá cờ nền vàng, bên trong viết chữ "Lê" màu đen cắm phía trên. Ở cổng đồn có lính gác mặc giáp chặn trước cổng quát lớn.
- Quân doanh trọng địa, người không phận sự miễn vào.
Dứt lời, ở trên cổng đồn còn có một đội binh sĩ cầm cung nỏ chỉa thẳng về phía Nguyễn Vô Niệm, chỉ cần hắn tiến thêm bước nữa chỉ sợ sẽ lập tức phóng tiễn. Nguyễn Vô Niệm dù kiếp trước xông pha trận mạc đến hàng vạn người thế nhưng đối với khí thế của những Cấm quân này cũng không dám lơ là, hắn tin rằng bọn hắn nói được làm được. Nên nhớ đây là quân Ngự tiền, gốc gác chính là từ Ngự tiền Thiết đột thời kỳ khởi nghĩa Lam Sơn, là lực lượng tinh nhuệ nhất của Đại Việt. Nguyễn Vô Niệm dừng ngựa lại hô lớn.
- Ta là Nguyễn Vô Niệm, tân nhiệm Ngự tiền vũ sĩ Vệ uý, nhận khẩu dụ từ bệ hạ ngày hôm nay đến đây báo danh.
Nghe Nguyễn Vô Niệm nói sau đó móc ra ngư đại, binh sĩ đi đến kiểm tra một lượt mới nói.
- Hoá ra là Nguyễn Vệ uý, vừa rồi không biết là ngài, xin thứ lỗi.
Miệng thì nói xin lỗi, thế nhưng biểu lộ và thái độ của hắn hoàn toàn không có ý tứ nào là xin Nguyễn Vô Niệm tha lỗi cả. Nguyễn Vô Niệm cũng nói.
- Đây là chức trách của ngươi, không có việc gì. Hiện tại ta muốn đi gặp Đô chỉ huy sứ, ngươi có thể dẫn đường chứ.
- Mời Vệ uý!
Nguyễn Vô Niệm được mời vào bên trong quân doanh, lúc này hắn mới quan sát bên ngoài đồn dù làm bằng gỗ, thế nhưng bên trong khuôn viên cũng rộng chừng mười mẫu, có các căn nhà gỗ để binh lính ở lại, nhà kho, diễn võ trường đều vô cùng đầy đủ. Ở phía Đông Nam đặc biệt lại có xây lên một lầu hai tầng, đó chính là nơi ở của Đô chỉ huy sứ. Nguyễn Vô Niệm hỏi.
- Vị binh sĩ này, không biết ngươi tên gì?
Nguyễn Vô Niệm bắt đầu lò mò làm quen, binh sĩ thân hình cao hơn Vô Niệm đến một cái đầu, hắn rất lạnh nhạt đáp.
- Bẩm vệ uý, ta Thập trưởng Đỗ Quân Đao.
Nói xong liền không tiếp tục tiết lộ gì thêm, rất rõ ràng hắn không coi trọng Nguyễn Vô Niệm. Trong quân đừng lấy thứ bậc nói chuyện, mọi người đều nói chuyện với nhau bằng thực lực, đánh đến phục mới thôi, Vô Niệm mới mười hai tuổi, thân hình nhỏ bé hơn hẳn bọn hắn, lại mặc quan phục càng khiến cho Đỗ Quân Đao cảm thấy Nguyễn Vô Niệm như đồ yếu đuối.
- Không biết hiện tại Đô chỉ huy sứ hiện tại là ai?
Trong cấm quân bảo vệ kinh thành, đứng đầu mỗi một Ngự tiền quân là một Đô chỉ huy sứ trật chánh tam phẩm. Nghe Nguyễn Vô Niệm hỏi Đỗ Quân Đao ngạc nhiên quay lại nhìn hắn nói.
- Chẳng lẽ ngươi không biết? Mới ngày hôm trước nguyên Thái uý đương triều Lê Thụ được bệ hạ tha khỏi chiếu ngục phong làm Đô chỉ huy sứ Ngự tiền vũ sĩ.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: