Chương 41:
Lời nói của Nguyễn Vô Niệm lập tức làm cho dân chúng sôi trào, có bao nhiêu tiệm bán hàng cao cấp lại giảm giá đến một nửa như vậy, thực sự quá hiếm có, bọn hắn chỉ mong Nguyễn Vô Niệm nói xong cho nhanh để bọn hắn có thể vào trong mua hàng. Thế nhưng bọn hắn không biết rằng Nguyễn Vô Niệm giơ hai ngón tay ở phía sau lưng, hướng về Mạc Khoa ra dấu. Đi theo ông chủ lâu năm, Mạc Khoa biết rõ ràng ý tứ của ông chủ chính là "tăng giá lên gấp đôi".
Một lát sau Nguyễn Vô Niệm vừa dứt lời dân chúng đã ùa vào trong tiệm chật ních để xem hàng hoá, bọn hắn thực sự tò mò muốn xem hàng cống phẩm, thứ hoàng đế nhà Minh ăn một tháng hơn trăm cân cuối cùng là như thế nào. May mắn chính là Nguyễn Vô Niệm đã lường trước cảnh tượng này, đám người Mạc Khoa lập tức mở ra hai lối đi, một lối đi vào, và một lối đi ra, lối đi ra có quầy tính tiền Mạc Khoa đứng đó làm chủ sự, ai mua hàng xong sẽ đi theo lối đi ra mà tính tiền tương tự như siêu thị. Nguyễn Lộc chịu trách nhiệm quản lý điều phối, Hoàng Võ đứng một bên giữ trật tự, đồng thời ánh mắt như cú vọ nhìn xem ai có ý đồ trộm cắp hay không. Những người còn lại lo phục vụ khách hàng. Mối lần bọn hắn chỉ cho vào tiệm chừng hai mươi người, dòng người đứng xếp hàng đã dài đến hàng trăm mét, thế nhưng bọn hắn tình nguyện đứng chờ đợi để được "xem đường".
- Trời ạ, đã giảm giá thế nhưng đường bình thường đã hai tiền rưỡi một cân? Trời ạ, ta mua mật đường ở bên phường Nghi Tàm chỉ có một tiền một cân thôi. Đã vậy đây là giá đã giảm một nửa? Đi ăn cướp sao?
- Ngươi thực là đồ nghèo khỉ, ngươi biết đây là gì sao? Là cống phẩm, là hàng ngự tứ chất lượng, mấy thứ mật đường kia làm sao có thể so với những thứ đường hạt tinh thể đẹp đẽ này. Đừng nói là hai tiền rưỡi, dù là có bảy tiền, một quan ta cũng mua.
- Đồ ngự phẩm ở bên kia kìa, ngươi nhìn bản giá, trời ạ, hai quan một cân đường, thực sự giá quá cao đi, quả nhiên là hàng ngự phẩm.
Tất cả đường đều treo bản giá cũ nhưng lại tuyên bố rằng đây là giá bán sau khi giảm một nửa. Nguyễn Vô Niệm ban đầu đã định giá cao, thế nhưng sau khi mang danh là hàng ngự phẩm, Nguyễn Vô Niệm quyết tâm phải đưa nó lên một tầm giá khác, cao cấp hơn nữa. Hắn đi con đường sản phẩm cao cấp thì sẽ vô cùng ít có cạnh tranh, vốn phát ra ít, thu lại lãi lớn. Thị trường cao cấp chỉ cần bán ra một cân đường đã lời gấp mười lần so với thị trường bình thường, do đó đối với doanh thu Nguyễn Vô Niệm không hề có áp lực, dù sao ở kinh đô này người có tiền nhiều, người có tiền mà sĩ diện lại càng nhiều, bọn hắn tình nguyện bỏ ra một chút tiền trinh để mua mặt vàng cho chính mình.
- Mọi người qua đây, có bánh ăn thử đây.
Mọi người bị kéo sự chú ý đến quầy ăn thử của tiệm, hiện tại đang có bày bán hai loại bánh là bánh rán và bánh flan. Một miến bánh được cắt ra làm hai mươi phần nhỏ, mỗi người chỉ được ăn một phần nhỏ xíu. Lê Hốt đứng tại quầy nói.
- Đây là những món bánh được làm từ đường, là hai loại mà hoàng đế nhà Minh ưa thích dùng hằn ngày, mỗi người có thể thử một miếng.
Bọn hắn nhìn vào cái đĩa với những miếng bánh nhỏ xíu toả ra hương thơm phức khiến bụng bọn hắn không khỏi cồn cào đói bụng, nước miếng chảy ròng ròng. Bánh rán nhìn vẻ ngoài đối với bọn hắn không quá hiếm lạ, thế nhưng bánh flan lại khác, tại Đại Việt chưa có thứ bánh nào lại trông mềm như vậy. Lê Hốt nói.
- Bánh rán mỗi người một miếng, nhưng bánh flan số lượng rất có hạn, mười người chỉ có một người được thử mà thôi.
Mọi người sôi trào lập tức đổ xô đi ăn bánh flan, sợ rằng sẽ hết phần, Lê Hốt thân hình nhỏ bé suýt nữa cản không được, may mắn còn có Hoàng Võ ở đó, thân hình như hộ pháp của hắn lập tức chống đỡ mọi người, Nguyễn Trình cũng chạy đến yêu cầu bọn hắn xếp hàng có trật tự, nên nhớ đây là tiệm do bệ hạ ngự phong, nếu như gây rối chẳng khác nào phạm thượng. Nhờ vậy mà bọn hắn mới yên ắng, bình tĩnh trở lại, thế nhưng ai cũng cầu mong rằng sẽ còn phần bánh cho mình.
Không bao lâu trong tiệm liền vang lên tiếng xuýt xoa, bọn hắn lập tức bị vị ngọt thanh, mùi thơm của sữa từ vị bánh flan chinh phục. Không phải tự nhiên mà Vô Niệm định giá bánh flan cao như vậy, bởi vì tại thế kỷ này không có sữa tươi, sữa bò lại khá tanh, Nguyễn Vô Niệm buộc phải để bọn Thái Sung ngày hôm qua sáng sớm chạy ra ngoại thành mua sữa dê đem về mới chế tạo thành, chi phí đắt đỏ, bỏ công cao, nhưng đổi lại một món bánh thực sự rất đáng tiền.
- Mua, bán cho ta bốn bánh, ta phải mua về ăn cho thoả thích.
Một miếng bánh nhỏ xíu còn chưa đủ nhét kẽ răng làm sao có thể thoả mãn được ham muốn được ăn uống của bọn hắn cuối cùng cũng có người chịu xuống tiền, có người dẫn đầu những người khác liền chen chúc mà mua, quả thực người ở kinh thành rất có tiền. Mạc Khoa nhìn khay tiền đang không ngừng đầy lên khiến cho tâm trạng hắn càng thêm vui vẻ.
- Hiền đệ, xem chừng ngươi kinh doanh rất tốt.
Lúc này Lê Bang Cơ dẫn theo Đào Biểu mới đi đến tiệm cười nói, phía trên lầu Triệu Quế vừa nhìn thấy hai người lập tức muốn té nhào xuống ghế, quả nhiên La Hiên hầu chính là hồng nhân của hoàng đế đây.
Nguyễn Vô Niệm cười nói.
- Nhờ phúc của bệ hạ, gây nên hiệu ứng khá tốt, hiện tại ai cũng tin tiệm của đệ bán hàng cống phẩm. Xem chừng đệ phải cảm tạ bệ hạ một phen.
Nhìn hàng người xếp dài dưới trời nắng nhưng không một câu oán than Nguyễn Vô Niệm không khỏi hài lòng, hắn còn gọi Thái Sung lấy một chút nước đưa cho những người xếp hàng uống, làm sao phải tỏ ra tiệm "Điềm" là một tiệm làm ăn có văn hoá, có uy tín. Lê Bang Cơ nói.
- Đây chính là tâm ý của hoàng đế đối với đệ, đồng thời cũng là tâm ý của bệ hạ đối với thương nhân cả nước.
Nguyễn Vô Niệm lập tức hiểu, với tình trạng của Diên Ninh hoàng đế hiện tại nếu muốn ban chiếu khuyến thương ra toàn thiên hạ thực sự là khó hơn lên trời, nhất định sẽ gặp rất nhiều ngán chân, cản đường, triều chính lục đυ.c. Đó là điều mà hoàng đế không muốn. Thế nhưng hôm nay Nguyễn Vô Niệm quỳ trước mọi người nhận chế phong bá tước liền chứng tỏ bệ hạ không hề có ý hạn chế thương nhân, càng không coi thường thương nhân.
Đừng quên Nguyễn Vô Niệm cũng là thương nhân đây, nhưng hắn vẫn được triều đình coi trọng, một bước lên mây, được bao nhiêu người hâm mộ. Điều này càng chứng tỏ ra sự rộng lượng của hoàng đế, có thể hiểu thành rằng hoàng đế sẽ không xem ngươi là thân phận gì, sĩ, nông, công, thương đều được, chỉ cần ngươi có tài năng, có sự cống hiến cho đất nước thì hoàng đế tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Đây chính là bước đầu tiên xoá bỏ sự e ngại của dân chúng về giai cấp của chính mình trước khi chiếu khuyến thương được đưa ra sau này.
Nghĩ xong Nguyễn Vô Niệm không khỏi đối với Diên Ninh hoàng đế có sự đổi mới trong suy nghĩ. Hắn vẫn còn nhớ lần trước hắn nói với Lê Khang về việc khuyến thương, hắn cứ nghĩ Diên Ninh hoàng đế là người sùng nho, chắc chắn sẽ không thay đổi quan điểm của mình. Không ngờ lúc này hoàng đế lại nhân việc mở tiệm của hắn lại đi một nước cờ cao minh như vậy.
Nếu như lần này Nguyễn Vô Niệm đi vào trong cung liệu hắn có nên cứu giúp Diên Ninh hoàng đế vượt qua kiếp nạn hay không? Chưa nói đến sau này, chỉ nói đến bây giờ việc Diên Ninh hoàng đế tâm tư không bị trói buộc bởi nho giáo, lại biết lắng nghe lời khuyên răng của người bên dưới như vậy thực sự là một vị vua hiếm có, thậm chí Nguyễn Vô Niệm còn đánh giá cao hơn cả Hồng Đức hoàng đế. Nếu như hắn có thể giúp đỡ Diên Ninh hoàng đế xây nên một nền thịnh thế vượt cả Hồng Đức thịnh thế thì sao? Nghĩ đến lúc năm tuổi mẹ mất, nhìn thấy linh hồn mẹ hắn đã từng nói con trai của mẹ tuyệt đối sẽ không sống một cuộc đời tầm thường, đây chẳng phải là một cơ hội hay sao. Nguyễn Vô Niệm không khỏi hơi siết chặt tay lại.
- Hiền đệ, hiền đệ! Ngươi làm sao thế?
Tiếng gọi của Lê Bang Cơ lập tức khiến cho Nguyễn Vô Niệm giật mình, nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Lê Bang Cơ khiến cho Nguyễn Vô Niệm trong lòng không khỏi ấm áp, hắn nhận ra rằng vị huynh trưởng này thực sự quan tâm đến hắn, Vô Niệm lại cảm giác được một hương vị tình thân từ hắn. Nguyễn Vô Niệm lắc đầu nói.
- Không có gì. Huynh trưởng có thời gian hay không? Đệ chuẩn bị đi đến phủ đệ mới xem một chút, huynh trưởng có muốn đi cùng với đệ không?
- Ngu huynh rất sẵn lòng.
Lê Bang Cơ cười nói, thực tế việc này hắn đều giao cho Thượng Thư tỉnh cùng Môn Hạ sảnh giải quyết, nên hắn cũng không biết cuối cùng toà nhà mà Nguyễn Vô Niệm được ban cho là như thế nào. Lần này tiện thể cũng đi xem xét thử xem.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: