- Hiền đệ biết văn hóa Nùng?
Lê Bang Cơ không khỏi sửng sốt, chẳng phải huynh đệ hắn đến từ Thanh Hóa sao? Mới mười hai tuổi, văn võ toàn tài, thậm chí đến văn hóa người dân tộc thiểu số hắn cũng biết, chẳng lẽ hiền đệ của hắn là văn khúc tinh quân hạ phàm sao? Nguyễn Vô Niệm hiển nhiên cũng nhận ra nghi vấn của Lê Bang Cơ, thế nhưng hắn không quá lo lắng, hắn luôn có một người cõng nồi giùm rồi, Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.
- Thầy của đệ đã từng có một thời gian sinh sống chung với người dân tộc Nùng, đối với văn hóa của họ có sự hiểu biết nhất định, vì vậy đệ cũng biết được rất rõ ràng.
Thực tế là lúc trong kiếp hắn quay về nhà Trần quan hệ của hắn và Trần Nhật Duật cực kỳ tốt, tính cách của Vô Niệm vốn ưa thích học hỏi, do đó Trần Nhật Duật vô cùng ưa thích, dốc hết vốn liếng của mình để dạy cho hắn, nhờ vào trí nhớ siêu cường của mình Nguyễn Vô Niệm học tập rất nhanh, mới chỉ một năm đã hoàn toàn kế thừa y bát của Trần Nhật Duật. Trần Nhật Duật thưởng thức Vô Niệm đến mức còn dự đỉnh gả con gái Thánh An cho Vô Niệm, thế nhưng ông trời trêu người, Vô Niệm tử trận trong kháng chiến chống Nguyên. Lời nguyền năm năm đối với hắn vẫn vô cùng hiệu nghiệm cho đến lúc đó, nếu có thể sống được tại thời nhà Trần Nguyễn Vô Niệm công danh đầy đủ, phú quý tràn đầy, vợ đẹp con khôn cũng không phải là mơ.
Thế nhưng lúc này Lê Bang Cơ lại do dự, huynh đệ hắn đúng là có khả năng giải quyết vấn đề, thế nhưng đi lên Thái Nguyên chính là một nhiệm vụ nguy hiểm, chưa kể đường xá đi lại khó khăn, khu vực biên giới vốn là vùng không hề ổn định một chút nào, nếu như huynh đệ hắn có mệnh hệ gì thì hắn sẽ hối hận suốt đời mất. Lúc này Diên Ninh hoàng đế mới chỉ mười lăm tuổi, một đứa bé thiếu thốn tình thương của cha, anh em trong nhà không hòa thuận, vì vậy hắn không muốn mất một huynh đệ kết nghĩa thân thiết như thế này.
- Ây, thôi bỏ đi, dù sao ta cũng không phải là thần tử trong triều đình, ban thưởng của bệ hạ còn chưa đưa xuống đây, có lẽ bệ hạ cũng sẽ không xem trọng ta.
Nguyễn Vô Niệm lại bắt đầu bán thảm mong ban thưởng xuống sớm một chút, quả thực lúc này hắn đang lâm vào khó khăn, chỗ ở không chỉ chật chội, mà còn thiếu cả tiền, bây giờ nếu như tiền thưởng ban xuống nữa chẳng khác nào là một cái phao cứu sinh đối với hắn. Chỉ là Nguyễn Vô Niệm cũng không biết rằng chính vị huynh trưởng của hắn chính là người chặn ban thưởng xuống đây. Lê Bang Cơ xấu hổ nói.
- Hiền đệ yên tâm, ban thưởng sẽ sớm ban xuống, tuyệt đối không làm đệ thất vọng, ngu huynh cam đoan là như vậy.
Nguyễn Vô Niệm bĩu môi, vị anh kết nghĩa của hắn thực sự quá biết chém gió, hắn làm như hắn là hoàng đế hay sao mà biết được nhiều thế. Lê Bang Cơ lúc này đổi chủ đề nói.
- Hiếm khi ngu huynh mới đến đây, cũng lần đầu thấy hàng hóa mà đệ bán, chẳng lẽ để không để cho ngu huynh rửa mắt một chút hay sao.
Nguyễn Vô Niệm cười nói.
- Là đệ nhất thời sơ ý, huynh trưởng thứ lỗi, mời huynh trưởng xuống lầu, đệ sẽ giới thiệu qua một chút.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Đào Biểu đi đằng sau, phía dưới lúc này bọn Lê Hốt và Tý vẫn còn học bài, hai người cũng không có ý định làm phiền đến bọn hắn. Nguyễn Vô Niệm giới thiệu hàng hóa của hắn bao gồm các loại đường nâu, đường phổi và đường phèn, ngoài ra còn có các loại chế phẩm từ đường, đặc biệt là các loại bánh, nhưng lúc này còn chưa có làm. Đường của Nguyễn Vô Niệm cũng có phân loại, đặc biệt là đường phèn và đường nâu. Đường phèn của Nguyễn Vô Niệm là loại đường phèn vàng tạo từ đường nâu, làm thủ công do đó kết tinh thành những cục to nhỏ không đều, trong khi loại thượng phẩm ít ỏi sẽ là những hạt tinh thể vuông vức được các thợ thủ công trong xưởng lựa chọn tỷ mỉ mà thành, còn đối với đường nâu cũng chi thành hai loại, đường nâu cũng chia thành hai loại, được đúc trong khuông thành từng khối lập phương hoặc là đường cát với những hạt đường hoàn toàn khô ráo.
- Thực không ngờ hiền đệ lại có tài năng như vậy, nhìn những khối đường phèn này đi, đẹp đẽ tựa như pha lê vậy, đến mức người ta không nỡ ăn.
Lê Bang Cơ không khỏi than thở, hiện tại Đại Việt vẫn chủ yếu sử dụng đường mật hoặc mật ong để nấu ăn, hai loại này cực kỳ sệt khó canh được vị, vị ngọt cũng không thanh thuần bằng loại đường Nguyễn Vô Niệm sản xuất, lại không thể đẹp đẽ bằng. Lê Bang Cơ vừa nhìn liền biết Nguyễn Vô Niệm muốn đi con đường thượng phẩm để tránh cạnh tranh, nếu không hắn cũng không cần chế tác kỳ công đến vậy.
- Đương nhiên, thứ đường phèn thượng phẩm này ta cũng chỉ dám để đó trưng bày thôi, sản lượng quá ít, giá quá đắt.
Nguyễn Vô Niệm nói, thực tế là bởi vì những thứ tinh thể này sản lượng không nhất định, là do bọn thợ thủ công siêng năng nhặt lấy, do đó Nguyễn Vô Niệm chỉ có thể đem đi làm hàng tượng trưng cho thương hiệu của mình mà thôi. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Mạc Khoa, pha cho ta hai ly trà hoa cúc.
- Trà hoa cúc? Hoa cúc còn có thể làm trà?
Lê Bang Cơ sửng sốt, hắn còn chưa nghe đến trà hoa cúc bao giờ. Hoa cúc du nhập vào Đại Việt mới chỉ là chuyện của hai ba mươi năm trở lại đây, được xem là biểu tượng của sự thanh cao, được xếp vào hàng tứ quý "tùng, cúc, trúc, mai, lại còn được mệnh danh là "hoa hướng quần phương xuất nhập đầu" tức là trong các loài hoa thì hoa cúc đứng đầu, vì vậy mà giá hoa cúc cũng không phải là rẻ gì, không ngờ Nguyễn Vô Niệm còn biến nó làm trà? Nguyễn Vô Niệm cười nói.
- Đương nhiên là có trà hoa cúc, tác dụng bổ mắt, thanh lọc cơ thể, tốt cho tâm mạnh, xua tan căng thẳng mệt mỏi, còn giảm triệu chứng mất ngủ.
- Thần kỳ như vậy? Như vậy ta hôm nay được hưởng lộc của hiền đệ rồi.
Lê Bang Cơ cười nói. Một lát sau Mạc Khoa đã pha xong hai ly trà hoa cúc đặt trước mặt của Nguyễn Vô Niệm và Lê Bang Cơ, nhìn thấy nước trà óng ánh tỏa hướng thơm ngát lại dễ chịu Lê Bang Cơ không khỏi khen ngợi nói.
- Hiền đệ, ta nói đệ nghe, trà này còn ngon hơn cả trà ngự phẩm nữa đấy. Ngu huynh không nói đùa đâu.
Nguyễn Vô Niệm nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ nói.
- Huynh trưởng nói như rằng huynh trưởng đã uống trà ngự phẩm rồi ấy.
Lê Bang Cơ lập tức ngậm miệng lại, suýt nữa thì lộ mất, may mắn hiền đệ của hắn không nghĩ đến hắn là người ở ngôi cửu ngũ chí tốt kia. Đào Biểu ở sau lưng lại cười trộm không ngừng, hắn còn chưa bao giờ thấy hoàng đế bối rối như hiện tại. Vô Niệm lại hướng dẫn cho hắn thêm đường vào sao cho vừa phải, vừa nếm được hương vị thanh thuần của trà hoa cúc Lê Bang Cơ lập tức mê tít mắt, dù sao hắn vẫn mới chỉ mười lăm tuổi, còn trong độ tuổi thích đồ ngọt. Lê Bang Cơ nói.
- Hiền đệ, đệ có thứ ngon như vậy lại không chia sẻ sớm với ta.
- Huynh trưởng không biết, trà và hoa cúc đều quá đắt, thứ này... đệ cũng không có nhiều.
Nguyễn Vô Niệm nói, trà và hoa cúc, hai thứ này gắn liền với người quân tử, giới nho sĩ vô cùng yêu thích, bọn hắn liền xào giá lên rất cao, hiện tại tài chính của Nguyễn Vô Niệm vô cùng túng thiếu, chơi không nổi. Lê Bang Cơ liền nói.
- Hiền đệ, nếu không đệ cho ta phần còn lại, ta sẽ trả tiền. Không giấu gì đệ, mẹ ta khi nay thường hay mất ngủ, hi vọng trà này sẽ có hiệu quả.
Nguyễn Vô Niệm nghe vậy liền xua tay nói.
- Huynh đệ ta còn nói đến chuyện tiền bạc sao, nếu là cho mẹ huynh trưởng đệ chẳng lẽ lại tiếc chút tiền này. Mạc Khoa, lấy tất cả trà hoa cúc, đóng gói lại cho ta.
Thấy Lê Bang Cơ còn định nói Nguyễn Vô Niệm đã cắt lời.
- Đây chính là quà cho bác gái, không phải cho huynh trưởng, dù chưa gặp mặt thế nhưng ta tin rằng mẹ huynh cũng là một người hiền lương thục đức, yêu thương huynh hết mực.
Nguyễn Vô Niệm có cảm giác từ Lê Bang Cơ như vậy, huynh trưởng hắn là một người lễ độ, trung hiếu nghĩa đều toàn vẹn, lại mồ côi cha từ nhỏ, nếu không phải mẹ hắn là một hiền mẫu giỏi giang, Nguyễn Vô Niệm không nghĩ làm sao Lê Bang Cơ có thể trưởng thành như vậy. Lê Bang Cơ cũng bị lời của Nguyễn Vô Niệm làm xúc động, quả thực sau khi tiên đế quá đời hắn lên ngôi đã phải chịu không ít lời qua tiếng lại, là một mình mẹ hắn chống đỡ, lôi kéo các vị đại thần bảo vệ cho ngôi vị của hắn, mẹ có bao nhiêu khổ, hắn đều nhìn trong mắt, bao nhiêu tiếng xấu mẹ hắn đều gánh, thậm chí người ta còn nói là mẹ hắn gϊếŧ hại tiên đế, hãm hại cả nhà Nguyễn Trãi, thế nhưng hắn không tin, trong mắt hắn mẹ hắn chính là người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới này.
- Như vậy... ngu huynh tạ ơn hiền đệ rồi.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: