Nghe Nguyễn Vô Niệm vậy mà muốn đi làm ăn Lê Bang Cơ không khỏi sửng sốt hỏi.
- Ngươi không có ý định thi cử làm quan sao? Sư thừa là người tài giỏi như vậy, chẳng lẽ cố công dạy ngươi ngươi lại phí hoài tài năng như thế?
Nguyễn Vô Niệm lắc đầu nói.
- Thầy đúng là dạy ta nhiều điều, nhưng không dạy nhiều về tứ thư ngũ kinh, thay vì đó thầy dạy ta triết học, vật lý, hoá học, khoa học kỹ thuật. Ngươi xem những thứ đó thi ra làm quan sao?
Lê Bang Cơ trầm mặc, quả thực những môn này không nằm trong kỳ thi, huống chi bây giờ thi cử vẫn còn hạn chế, muốn làm quan con đường tốt nhất vẫn là được tiến cử. Lê Bang Cơ tỏ vẻ tiếc nuối khi Nguyễn Vô Niệm không thể đi thi, Nguyễn Như Đổ lại khinh thường, hắn thực sự không muốn cãi nhau với một kẻ “không có học thức”. Lê Bang Cơ lúc này mới nhớ ra mục đích đến đây liền nói.
- Vô Niệm, lần này ta đến đây là muốn cảm ơn ngươi đã cứu mạng. Ngoài ra còn có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.
Nguyễn Vô Niệm gật đầu không vội đồng ý mà là ý bảo Lê Bang Cơ nói ra yêu cầu, dù sao không lại tự nhiên đồng ý khi còn chưa rõ đối phương muốn điều gì. Lê Bang Cơ nói:
- Ở dưới làng ta được biết rằng ngươi có cải tiến ra được một giống lúa mới, không chỉ sức chống chịu cao hơn mà còn cho ra năng suất lớn hơn. Ngươi cũng biết ta là địa chủ nhưng thực chất ta còn có một ông chú làm ở Dân bộ (Hộ bộ), nếu có thể đưa giống lúa này ra phát triển cho toàn thiên hạ thì quốc lực Đại Việt ta sẽ tăng lên một số lớn. Đây là việc đại nghĩa đối với quốc gia, vì vậy ta muốn xin ngươi có thể trao cho ta giống lúa đó để cấp lên triều đình được không?
Nhiều người cho rằng đầu triều Lê sơ còn chưa có 6 bộ mà chỉ có 2 bộ (Lại, Lễ), thế nhưng thực tế lục bộ đã có từ thời đại Lý – Trần kéo dài cho đến hiện tại, chỉ là vai trò của 6 bộ trong triều đình rất mờ nhạt, đứng đầu triều vẫn là tam Thái, tam Thiếu và tam Tư đóng vai trò quan trọng. Đến khi Lê Nghi Dân gϊếŧ Lê Bang Cơ lên làm vua thì đã cắt đặt các sáu bộ tại các lộ, châu, sau Lê Tư Thành lại cụ thể hoá 6 bộ, sắp đặt chức quan, lại thêm sáu khoa, sáu tự. Nghe Lê Bang Cơ nói xong Nguyễn Vô Niệm lại nói.
- Ngươi cũng rõ ràng lợi ích do giống lúa mới mang lại. Nếu việc này dâng lên cho hoàng đế chính là một cái công to.
Phải biết rằng hiện nay kinh tế của Đại Việt hoàn toàn phụ thuộc vào nông nghiệp, dĩ nông vi bản, nông nghiệp phát triển thì quốc gia mới cường thịnh. Nay một giống lúa có thể nâng sản lượng lên gần gấp đôi, lại có thể chống chịu hạn tốt hơn, với công lao này hoàn toàn có thể đạt được tước vị chứ không phải chơi.
Lê Bang Cơ trong lòng buồn rầu, hoàng đế đang ngồi trước mặt ngươi đây này, chỉ là lúc này hắn lại không tiện lộ ra thân phận. Lê Bang Cơ nói.
- Đúng vậy, nếu tính theo công lao này ngươi thậm chí có thể đạt được một tước vị huyện bá.
Vương, công, hầu, bá, tử, nam, 6 loại tước vị trong đó vương cũng chỉ dành cho hoàng thân quốc thích, nên có thể nói công tước là tối đa, bá tước là ở trung đẳng. Thế nhưng thời Lê lúc này có bao nhiêu người được phong đến bá tước? Những khai quốc công thần theo Lê Lợi dựng nước cũng chỉ được phong đến hầu tước mà thôi. Vì vậy nên mới thấy tầm quan trọng của hạt lúa này là như thế nào. Lê Bang Cơ nói tiếp.
- Thế nhưng không có người dẫn tiến, ngươi muốn ngóc đầu lên cũng không được, hoặc có thể mang hoạ sát thân.
Nguyễn Vô Niệm rất rõ ràng, đó chính là thiếu hụt của chế độ tiến cử, phải có “người giới thiệu” may ra hắn mới gặp được người dẫn tiến vào trong cung, còn gặp được vua hay không vẫn còn rất hên xui. Hơn nữa đúng như Lê Bang Cơ nói, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, một cái công lớn như thế ai lại không muốn. Dù Nguyễn Vô Niệm không ngán ai đến, thế nhưng lại rất phiền phức, hơn nữa hắn cũng không thể hai tư trên bảy đề phòng được. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Nếu như ta chia sẻ giống lúa này cho ngươi ngươi sẽ làm được gì cho ta?
Coi như đây chính là một việc làm ăn sòng phẳng, người người tư lợi, Nguyễn Vô Niệm đương nhiên sẽ không cho ai miễn phí cái gì, quốc gia đại sự tuy quan trọng, thế nhưng không phải phát minh là miễn phí, để tạo ra giống lúa này hắn cũng đã tiêu hao rất nhiều tiền bạc.
Lê Bang Cơ trong đầu cấp tốc suy nghĩ rất nhanh, hắn không dám nói với Nguyễn Vô Niệm là hắn không tư lợi, như vậy sẽ bị nghi ngờ, vì vậy Lê Bang Cơ nói.
- Như thế này đi, dù sao ngươi cũng không muốn làm quan, nhưng ta lại muốn. Công lao này báo lên ít ra ta cũng đổi được một cái quan chức, đồng thời coi như giống lúa này là do ta và ngươi hợp tác, triều đình cũng sẽ kể công đến cho ngươi. Tương lai không phải ngươi muốn đến kinh thành làm ăn sao. Ta ở kinh thành cũng coi như có thế lực, có ta giúp đỡ, ngươi tuyệt đối sẽ thuận buồm xuôi gió.
Hắn ở kinh thành nào chỉ là có thế lực, ở Đông kinh Lê Bang Cơ chính là đại ca, nói cái gì ai dám làm trái sao. Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm không biết điều đó, tuy nhiên đối với lời nói của Lê Bang Cơ hắn cũng đã có chút tin tưởng, hắn sống qua tám đời, tuy nói không phải có mắt nhìn người tinh tường nhưng cũng có cảm giác đánh giá con người, hắn đánh giá Lê Bang Cơ này thực sự rất không tệ, làm người nhân nghĩa, có thể đáng tín nhiệm. Hơn nữa Lê Bang Cơ biết việc này là từ dân làng, hắn thực sự có rất nhiều cách để có thể từ dân làng lấy được giống lúa chứ không phải là đến tìm Nguyễn Vô Niệm để xin giống lúa. Điều này có nghĩa Lê Bang Cơ đối với hắn khá tôn trọng.
Tuy vậy Nguyễn Vô Niệm vẫn nói.
- Làm sao ta tin được ngươi đây? Phải biết đây là Tây kinh, cách Đông kinh rất xa, ta không thể nào tin được liệu ngươi có giữ lời hứa hay không.
Lê Bang Cơ suy nghĩ một chút liền nói.
- Nếu không như thế này, ngươi cho ta thời gian một tháng, sau khi trở lại kinh thành bẩm tấu việc này lên, phía trên triều đình nhất định sẽ cho người đến xác nhận, khi đó ngươi chỉ cần phối hợp một chút là được.
Lúc này Nguyễn Vô Niệm vậy mà mỉm cười nói.
- Được rồi, không cần thiết, ta tin tưởng, ta sẽ giao giống lúa cho ngươi.
Khi Lê Bang Cơ đưa ra hứa hẹn như vậy giống như hắn đã tự đưa mình vào thế yếu hơn, nếu triều đình cử khâm sai đến xác nhận, Nguyễn Vô Niệm hoàn toàn có thể ẵm trọn công lao mà không cần chia sẻ cho Lê Bang Cơ. Như vậy điều này chứng tỏ thực tế Lê Bang Cơ nói muốn làm quan là lời nói dối, hắn là vì đại nghĩa. Lê Bang Cơ nghĩ rằng ngồi trước mặt hắn là một đứa bé dễ lừa gạt, thế nhưng không biết rằng ngồi trước mặt hắn chính là một người đã cửu kiếp luân hồi. Cũng vì hiểu rõ như vậy, Nguyễn Vô Niệm đã tin tưởng Lê Bang Cơ.
Ngược lại, Lê Bang Cơ bất ngờ hỏi.
- Ngươi thực sự tin ta?
Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.
- Ta cảm giác được ngươi là người đáng tin tưởng, hơn nữa… ta cũng muốn giống lúa này có thể phát dương quang đại trên chính những đồng ruộng của Đại Việt, càng nhiều người có thể ăn được bữa no.
Lê Bang Cơ xúc động đứng lên cung kính vái hắn một cái nói.
- Ta thay mặt cho lê dâng bách tính cảm tạ đại nghĩa của ngươi.
Nguyễn Vô Niệm vội vàng né sang một bên tránh lễ, hắn ghét nhất là lễ tiết phiền phức như vậy. Lê Bí cùng Lê Thái nhìn bệ hạ bái Nguyễn Vô Niệm không khỏi sửng sốt, thế nhưng nhìn thấy hành động của Nguyễn Vô Niệm lại không khỏi gật đầu hài lòng. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Được rồi, đừng bái, chẳng phải ngươi cũng là vì đại nghĩa hay sao.
Lê Bang Cơ lúc này vỗ vai Nguyễn Vô Niệm nói.
- Đúng vậy, chúng ta đều là vì đại nghĩa. Nói thật vừa nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy chúng ta thật hợp tính. Nếu ở đây có rượu ta thực sự muốn cắt máu ăn thề, kết nghĩa huynh đệ với ngươi.
- Rượu? Thứ này ta có.
Là nam nhân trong nhà làm sao không có rượu được đây, Nguyễn Vô Niệm liền đi xuống bên dưới bếp lấy rượu. Trên này Nguyễn Như Đổ nói nhỏ.
- Bệ hạ, chẳng lẽ ngài thực sự muốn kết nghĩa huynh đệ với hắn? Hắn cũng chỉ là một dân đen bình thường, làm sao có thể…
Nguyễn Như Đổ nói chưa xong thì Lê Bí đã nói.
- Ý của trực học sĩ đại nhân chính là năm xưa chúng ta cũng không có tư cách kết nghĩa với tiên đế sao?
Nguyễn Như Đổ khẽ giật mình một cái. Năm xưa Thái tổ thân là một hào trưởng phất cờ khởi nghĩa, hào kiệt các nơi tề tựu về, Thái tổ thu mua nhân tâm, cùng ăn, cùng uống, coi nhau như huynh đệ cùng các tướng, khi đó các tướng cũng chỉ là phường áo vải mà thôi. Lê Bang Cơ cũng nói.
- Trẫm thấy kẻ này cũng là người biết vì đại nghĩa, xứng đáng để Trẫm kết giao nâng đỡ, biết đâu lại có thêm một kỳ tài cho quốc gia. Còn nếu không thì Trẫm cũng không lỗ lã gì.
Lê Bí gật đầu đồng ý. Hắn bắt đầu có cảm giác bệ hạ có hình dáng của tiên đế, bình thường làm người hiền hoà, nhân hậu, thế nhưng khi cần cũng rất quyết đoán, bệ hạ tự có chính kiến riêng của mình, một khi đã quyết định thì rất khó để có thể kéo lại được. Còn Nguyễn Như Đổ thì đơn thuần là không dám nói thêm, hắn dám cãi lại bệ hạ và Đại tư đồ sao.
main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh