Edit: Thu Huyền
Beta: Sakura
Trải qua một phen đàm luận dài, Từ Hồng Vũ lúc này lưu lại một đống
lớn chính sử bí sử, dã sử bàn giao nhắn nhủ Diệp Ly có rảnh thì nhìn
xem, sau đó mang theo Từ Hồng Ngạn ở trước mặt Diệp thượng thư đang tâm
thần bất định mà đi. Diệp Ly chống lại ánh mắt phức tạp của phụ thân,
hơi quỳ gối hành lễ, khoan thai trở lại Thanh Dật hiên của mình nghiên
cứu sách sử.
Hôn sự của Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu định vào hai mươi tháng năm, nghe nói tháng năm là thời điểm tốt nhất. Nghe nói Diệp Thượng Thư không hài lòng về ngày cưới lắm, dù sao chưa tính là ngày đặc biệt tốt hay hoàng
đạo gì, hôn sự của Diệp Oánh có tình huống đột xuất đã để Diệp Thượng
Thư tức giận không thôi, nếu cả hôn sự Diệp Ly cũng xảy ra vấn đề gì,
thì Diệp San và Diệp Lâm cũng không cần gả đi ra ngoài rồi. Nhưng mà
Định Quốc Vương phủ và Từ gia kể cả bản thân Diệp Ly đều không có ý
kiến gì với ngày hoàng đạo, hơn nữa nếu như không chọn thời gian này,
như vậy hôn kỳ ít nhất cũng phải trì hoãn đến tháng tám đi. Bởi vì tháng sáu và tháng bảy càng không thích hợp để cử hành hôn lễ. Mà vào thời
điểm Diệp Ly vừa gặp sự cố kia, vô luận là Định Quốc vương phủ hay Từ
gia đều tuyệt đối sẽ không cho phép trì hoãn hôn kỳ như vậy. Cho nên
Diệp Thượng Thư có chút bất mãn thì cũng bị người bỏ qua rồi.
Mới vừa đến giữa tháng năm, Diệp Ly hoàn toàn chấm dứt cảnh sinh hoạt nhàn nhã. Thanh Dật Hiên vốn yên tĩnh cũng trở lên người đến người đi
vô cùng náo nhiệt. Mỗi ngày đều có vô số đồ vật được đưa đến Thanh Dật
hiên, vô số sổ sách, tờ đơn Diệp Ly đều phải tự mình xem qua. Dù cho có hai vị ma ma chỉ điểm hỗ trợ vẫn làm cho Diệp Ly hơi mệt. Mà thời điểm mọi người trong kinh thành vẫn đang nhìn Diệp gia, Từ gia cùng Định
Quốc vương phủ không bị ảnh hưởng bởi lời đồn vẫn chuẩn bị hôn sự, vốn
còn có chút bán tín bán nghi lời đồn kia, thời gian qua đi dần im lặng
xuống.
“Thật hâm mộ Ly nhi ah, hôn lễ Định Quốc vương phủ nhất định là hôn
lễ long trọng nhất trong gần mười năm nay rồi.” Bên trong Thanh Dật
hiên, Mộ Dung Đình không hề để ý hình tượng ghé vào trên giường ôm tơ
lụa nhất phẩm quý giá mà kêu lên.
Diệp Ly và Tần Tranh, Hoa Thiên Hương ở một bên sửa sang lại sổ sách, cách đó không xa Diệp San và Diệp Lâm cũng đang ngồi yên lặng làm nữ
công, ngoài cửa vẫn là tiếng người đến người đi huyên náo. Hoa Thiên
Hương đang nhìn sổ sách khẽ ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái nói: “Ly nhi không phải mời người ta đến để hâm mộ ghen tỵ, có thời gian rảnh nói
nhảm còn không bằng sang đây xem xem có cái gì giúp được cho đỡ bề bộn
đi. Nhưng mà… ngươi nói không sai.”
Tần Tranh ở một bên vừa cầm theo bút ở trên sổ sách khắp nơi ghi ghi
vẽ vẽ, vừa nói: “Vương phu nhân thật sự cũng không có ý định giúp ngươi
quản lý hôn sự? Truyền ra ngoài đối với thanh danh của bà cũng không dễ
nghe ah.”
Diệp Ly cười nhạt nói: “ Mặt khác Lão thái thái lại cho thêm không ít đồ cưới, hai ngày này bà ta còn đang không thoải mái. Nói là Tứ muội ở
Lê vương phủ bị bệnh, muốn đi qua chiếu cố. Sáng sớm đã chạy đi ra ngoài rồi.” Đối với cái này thì Mộ Dung Đình xì mũi coi thường, “Ai nghe nói
qua con gái vừa xuất giá chưa đến một tháng mà mẹ lại cứ ba ngày chạy
tới chiếu cố hay sao? Nhưng mà.. Diệp Oánh sẽ không thực sự bị bệnh chứ? Những ngày này rõ ràng cũng không thấy nàng ta trở về diễu võ dương
oai.” Hoa Thiên Hương nhướn mày cười nói: “Vậy cũng phải có cái tiền
vốn để diễu võ dương oai . Nếu Lê Vương đối tốt với nàng nói không chừng có thể trở về kể một tí tân hôn của nàng ta hạnh phúc như thế nào đấy. Nhưng bây giờ nghe nói công chúa Tê Hà hàng ngày quấn quýt lấy Lê
Vương. Nàng ta không thành oán phụ khuê phòng cũng đã không tệ rồi.”
Tần Tranh lắc đầu, nàng không có hứng thú với mấy cái tin tức nho nhỏ này, ngược lại càng quan tâm hôn sự bản thân Diệp Ly hơn, “ Thật không
biết Vương phu nhân nghĩ như thế nào đấy. Định Quốc vương phủ đến đưa
bao nhiêu sính lễ mọi người biết rõ. Cho dù Diệp gia thêm một tí thì bà
ta cũng không thiệt, bà ta náo như vậy còn không phải là ném đi mặt mũi
Diệp gia?” Hoa Thiên Hương nói: “Ngươi cũng không phải không biết Vương
phu nhân xuất thân như thế nào. Cho dù bây giờ bà ta là chính thất của
Diệp đại nhân, chủ trì hôn sự của Ly nhi thì thân phận của bà cũng không đủ, đến lúc đó chỉ sợ vẫn là Diệp lão phu nhân tự mình ra mặt rồi. Đúng rồi, Định Quốc vương phủ bên kia cũng không có nữ quyến có thể làm chủ, A Ly, Định Vương có đề ra ai làm chủ tại Định Quốc vương phủ?”
Diệp Ly gật đầu nói: “Vốn là trưởng công chúa Chiêu Dương có ý tứ
này. Nhưng mà tuy Định Vương gọi công chúa Chiêu Dương là cô cô, nhưng
nghe nói luận bối phận nhưng thật ra cũng ngang hàng đấy. Cho nên trưởng công chúa Chiêu Dương có ý thỉnh đại trưởng công chúa Hi Phúc.”
“Oa nha…” Mộ Dung Đình kinh hô một tiếng, suýt nữa từ trên giường
nhảy dựng lên. Thấy tầm mắt mọi người đều hướng về phía nàng, Mộ Dung
Đình ha ha cười nói: “Đại trưởng công chúa Hi Phúc ah… Đó là cô cô tiên
hoàng ah. Coi như là tiền Định Vương cũng phải cung kính xưng hô một
tiếng hoàng tỷ. Nghe nói đại trưởng công chúa Hi Phúc năm nay đã bảy
mươi lăm rồi.” Tần Tranh gật đầu nói: “Trên thực tế nếu như không phải
lần hôn sự này của Ly nhi, ta đã quên vị công chúa này còn tại thế rồi.
Nghe nói vị công chúa này từ lúc hơn hai mươi năm trước đã mặc kệ thế sự rồi. Không nghĩ tới lần này rõ ràng có thể đi ra vì Định Vương làm chủ
hôn lễ.”
Hoa Thiên Hương khoát tay cười nói: “Cũng không có gì kỳ lạ hiếm
thấy, tổ phụ ta đã từng nói qua lúc trước tiểu bối mà Đại trưởng công
chúa thích nhất là Định Vương. Lúc Định Vương sinh ra thì Đại trưởng
công chúa còn ôm hắn nữa đấy. Nghe nói lúc trước Định Vương gặp chuyện
không may gần như chỉ còn nửa cái mạng,, cũng là Đại trưởng công chúa
không ngại cực khổ ngày đêm chăm sóc đấy. Tóm lại, Định Vương sẽ thỉnh
Đại trưởng công chúa đến chủ trì hôn lễ, đủ thấy thành ý với A Ly rồi.”
Mộ Dung Đình cười híp mắt nói: “Cho nên ta nói, hôn lễ Ly nhi đại khái
xem như hôn lễ long trọng nhất trong mười năm nay rồi. Nghe nói vài quốc gia quyền quý khác cũng tới tham gia hôn lễ này đấy.”
Diệp Ly cau mày nói: “Định Vương phủ hôn lễ có quan hệ gì với quyền quý nước khác?”
“A Ly! Ngươi chớ coi thường uy tín Định Quốc vương phủ. Định Quốc
vương phủ danh tiếng trăm năm trải rộng tứ phương cũng không đủ. Trên cơ bản các quốc gia phụ thuộc Đại Sở đều có quen biết với Định Quốc vương phủ.”
Diệp Ly gật đầu, “Ta hiểu được. Bọn họ đến để chế giễu đấy.” Hậu nhân duy nhất Định Quốc vương phủ uy phong hiển hách, hiện giữ chức Định
Quốc vương là một cái phế nhân ngồi trên xe lăn, còn có chuyện gì có thể làm cho các đám quyền quý quốc gia bọn họ cao hứng hơn đây? Chỉ sợ
hoàng tộc các quốc gia cảm thấy hứng thú với hôn lễ hơn Đại Sở thay đổi
một hoàng đế một tí. Mọi người đã trầm mặc một lát, không khỏi thở dài.
Đúng vậy, những quốc gia kia đặc phái viên nhao nhao đến đây khẳng định
không phải là chúc mừng Định Vương đại hôn, mà là đến đây xem hậu nhân
duy nhất Định Quốc vương phủ đã yên lặng bảy năm đến cùng có bộ dáng
chán nản gì, rốt cục còn có thể tạo thành uy hϊếp với bọn họ hay không.
“Ly nhi…”
Diệp Ly không để ý khoát tay nói: “Không có chuyện gì lớn đâu. Tại
kinh thành Đại Sở bọn hắn còn có thể làm gì ta hay sao? Các ngươi có
rảnh lo lắng những thứ này còn không bằng tranh thủ thời gian giúp ta
sửa sang lại những vật này cho tốt, ngày mai Nhị cữu mẫu muốn xem qua.”
Diệp Ly đau đầu nhìn danh mục sổ sách quà tặng trước mắt. Hiện tại mới
biết được số Ả rập chữ cái, phục thức ký sổ gì gì đó thật tốt ah. Nhưng
bây giờ không phải là thời điểm làm náo động, đợi về sau đến Định Quốc
vương phủ có rất nhiều thời gian chậm rãi sửa sang lại. Hoa Thiên Hương
và Tần Tranh không nói gì nhìn sổ sách còn hơn phân nửa trước mắt, vô
lực cúi đầu. Sau khi về nhà nhất định phải đi theo mẫu thân học tập
chưởng gia nhiều hơn nữa mới được, nhưng thứ đồ đạc quỷ quái này cũng
quá nhiều rồi.
Diệp Lâm và Diệp San ở một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm, vừa hâm
mộ vừa đồng tình Diệp Ly. Nhưng cũng biết phương diện này chính mình
không nói được cài gì, chỉ có thể dựng thẳng lỗ tai lên cúi đầu cố gắng
làm việc..
“Ồ?” Vốn đang hữu khí vô lực té ở trên giường, Mộ Dung Đình đột nhiên nhảy dựng lên phóng tới một bên mở cửa sổ. Thò thân thể ra ngoài nhìn
quanh cả buổi mới nghi hoặc thu trở về, vẻ mặt mê mang khó hiểu.
Hoa Thiên Hương nhìn nàng nói: “Làm sao vậy? Ngoài cửa sổ có đồ vật gì sao?”
Mộ Dung Đình lắc đầu, nhìn Diệp Ly vẫn không nói thêm gì. Diệp Ly
cười yếu ớt nói: “Ta vừa mới giống như nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một con chim nhỏ xanh biếc bay qua, Mộ Dung cũng nhìn thấy?” Mộ Dung Đình
mở trừng hai mắt, ảo não nói: “Đúng vậy a, ta nhìn thấy một con chim nhỏ thật xinh đẹp. Ai biết chờ ta đến cửa sổ lại không thấy rồi.” Tần Tranh bật cười, che miệng nói:” Chim bay nhanh như vậy, làm sao có thể đợi
ngươi.” Hoa Thiên Hương nhìn liếc qua nàng, “Ngươi chừng nào thì yêu
thích chim chóc đến vậy? Thực yêu thích thì nhờ cha ngươi giúp ngươi bắt một con, bằng không thì mua một con chim xinh đẹp là được rồi. Làm gi
mà phải kinh ngạc như vậy.”
“Ta thích.” Mộ Dung Đình ngẩng đầu lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo
lại nằm lên trên giường, thuận tiện không để lại dấu vết trừng mắt với
Diệp Ly. Diệp Ly mím môi cười, Mộ Dung Đình nghe thấy được cái gì nàng
đươc nhiên biết rõ. Mấy ngày nay luôn luôn thấy một ít người kỳ quái
không đi cửa chính bái phỏng Diệp phủ, nhưng đều bị người Mặc Tu Nghiêu
phái tới âm thầm bảo hộ cho ném ra ngoài. Nhưng mà giữa ban ngày xông
vào cũng là hiếm thấy.
“Tiểu thư, Thế tử Trấn Nam vương Tây Lăng phái người đưa tới hạ lễ,
chúc tiểu thư và Định Vương đại hôn chi hỉ.” Ngoài cửa, tổng quản Diệp
phủ tự mình đến đây bẩm báo.
Diệp Ly cau mày nói: “Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng? Tặng lễ không
phải là trực tiếp đưa đến Định Quốc Vương phủ sao?” Tổng quản cung kinh nói: “Thế tử Trấn Nam Vương nói phần lễ này là Tây Lăng cố ý vì Định
Quốc vương phi tương lai chuẩn bị đấy, cho nên phải trực tiếp đưa đến
trong tay tiểu thư mới thể hiện được thành ý Tây Lăng quốc.”
“Bây giờ Thế tử Trấn Nam Vương đang ở chỗ nào? Phụ thân có đó không? Diệp Ly hỏi.
“Ở đại sảnh, lão gia vừa trở về chính sảnh tiếp khách.” Tổng quản nói.
Diệp Ly gật đầu, “Ta đã biết, thỉnh phụ thân và Thế tử Trấn Nam Vương chờ một chút. Ta ra liền.”
Tổng quản cáo lui, Mộ Dung Đình lo lắng lôi kéo Diệp Ly nói: “A Ly,
ngươi đi ra ngoài cẩn thận một chút. Gã Thế tử Trấn Nam Vương này chỉ sợ lai giả bất thiện.” Diệp Ly khiêu mi, phương diện này đối với nhóm
khuê tú kinh thành bọn họ hiểu rõ hoàn toàn xác thức không nhiều lắm. Mô Dung Đình khi còn nhỏ thường theo Mộ Dung tướng quân chinh chiến bên
ngoài, nên biết nhiều hơn bọn họ một ít. Mấy người Thanh Loan hầu hạ
Diệp Ly thay quần áo thuận tiện trang điểm lại một lần nữa, Mộ Dung Đình đứng ở một bên nhắc tới những gì mình biết, “Trấn Nam Vương gia Tây
Lăng là em ruột đương kim Hoàng đế Tây Lăng, cũng là danh tướng Tây
lăng. Nhưng mà hai mươi năm trước hắn đã từng thua bởi phụ vương Định
Vương, đó chính là thua trong tay Nhϊếp chính vương Mặc Lưu Danh. Khi đó cha ta vẫn chỉ là một giáo úy nho nhỏ, nghe cha ta nói một trận chiến
Trấn Nam Vương bại thật thê thảm, ở trong loạn quân còn gãy một cánh
tay. Sau đó Trấn Nam Vương từng nhiều lần phái người ám sát Nhϊếp chính
vương, nhưng đều sắp thành lại bại. Ngươi cũng biết… Nhϊếp chính vương
chết rồi, nếu như Trấn Nam Vương mang thù…” Mối thù này cũng chỉ có thể
ghi tạc trên thân nhi tử và con dâu Mặc Lưu Danh, là trên người nàng
cùng Mặc Tu Nghiêu.
“Cho nên, Thế tử Trấn Nam Vương tới để bới móc hay sao?” Khuôn mặt
Tần Tranh tái trắng đi, bất an nhìn Diệp Ly nói: “Chúng ta có cần phái
người đi thông tri Định Vương không?”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Không cần, có lẽ Định Vương rất nhanh sẽ biết
được. Hơn nữa, như thế nào thì Thế tử Trấn Nam Vương cũng không có khả
năng đến khó xử một nữ tử khuê phòng. Vậy cũng quá mất thể diện của Tây
Lăng quốc và Trấn Nam Vương rồi.” Cho dù muốn bới móc cũng phải hướng
về phía Mặc Tu Nghiêu mới đúng, các nàng còn chưa có thành thân đây này. Nhìn trong gương thấy đã thu thập thỏa đáng, Diệp Ly đứng lên nói: “Ta
đi trước nhìn xem. Các ngươi ở lại chỗ này đợi ta.” Mộ Dung Đình vượt
lên trước đứng ở bên người Diệp Ly, kiên định nói: “Ta đi cùng ngươi.
Thiên Hương và Tranh nhi lưu lại.” Diệp Ly có chút dở khóc dở cười, “Mộ
Dung, ta không phải đi chiến đấu.” Mộ Dung kiên trì nói: “Mặc kệ, cho dù lặng lẽ đi theo ngươi cũng được. Vạn nhất gã Thế tử Trấn Nam kia có mưu đồ làm loạn gì thì ta cũng có thể cứu ngươi.”
Trước công chúng ở Đại Sở lại có mưu đồ gây rối với Định Vương phi
tương lai? Cũng chỉ có Mộ Dung nghĩ ra. Hoa Thiên Hương phất phất tay
nói: “Được rồi, Ly nhi ngươi mang Mộ Dung đi thôi. Nàng ta chỉ muốn xem
náo nhiệt thôi.” Mộ Dung Đình mới không quản các nàng thấy thế nào đâu,
cao hứng ôm cánh tay Diệp Ly, “Đi mau đi mau!”
“Phụ thân.” Đi vào đại sảnh Diệp Ly mới phát hiện tổng quản bẩm báo
thật sự quá không cẩn thận rồi. Nàng còn tưởng rằng chỉ có một mình phụ
thân và khách nhân, không nghĩ tới cùng ngồi còn có Mặc Cảnh Lê và Diệp
Oánh. Mộ Dung Đình ném cho nàng một cái ánh mắt “Tại sao chỗ nào đều có
hắn”. Diệp Ly bất đắc dĩ cười cười với nàng, tiến lên hướng Diệp Thượng
Thư chào một tiếng. Ở trước mặt người ngoài Diệp Thượng Thư vô cùng cam
tâm tình nguyện sắm vai một người cha tốt yêu thương con gái đấy, vẻ mặt yêu thương đối với Diệp Ly cười nói: “Ly nhi đến rồi, Mộ Dung tiểu thư
đã đến?” Mộ Dung Đình bĩu môi cười nói: “Vãn bối không mời mà tới, kính
xin bá phụ thứ lỗi.” Diệp Thượng Thư cười nói: “Ở đâu, Ly nhi có bằng
hữu tốt như Mộ Dung tiểu thư, bổn quan rất vui mừng. Ly nhi, Mộ Dung
tiểu thư, vị này chính là Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng quốc.”
Hai người lúc này mới đưa mắt nhìn sang nam tử trẻ tuổi ngồi ở một
bên. Tây Lăng quốc ở phía tây bắc Đại Sở, dân phong cũng không giống Đại Sở lắm. Nhưng có một điểm thú vị, Tây Lăng trong nước tự xưng là Đại
lăng, mà gọi Đại Sở là Đông Sở. Mà Đại Sở lại gọi đối phương Tây Lăng tự xưng Đại Sở. Chỉ là xưng hô bên ngoài cũng có thể thấy được hai nước đó luôn một mực không hòa thuận lớn như thế nào. Thế tử Trấn Nam Vương
thân hình cao to cường tráng, ngũ quan thâm thúy như đao khắc góc cạnh
rõ ràng. Diệp Ly rất rõ ràng thấy ánh mắt hắn mơ hồ mang theo màu tím
đen. Nghe nói con mắt của hoàng thất Tây Lăng đều là màu rám nắng, vị
thế tử này tướng mạo tinh tường cho thấy hắn cũng không phải huyết
thống thuần túy Tây Lăng, “Bái kiến Thế tử.” Cho dù là Mộ Dung Đình tùy
tiện, nhưng trước mặt đặc phái viên ngoại tộc bề ngoài vẫn thể hiện lễ
tiết đúng mực.
Ánh mắt của Thế tử Trấn Nam Vương không hề cố kỵ đánh giá hai người,
rất nhanh liền buông tha Mộ Dung Đình chuyển ánh mắt đến trên người Diệp Ly, sau nửa ngày mới nói: “Định Quốc vương phi, Mộ Dung tiểu thư, không cần đa lễ. Tại hạ Lôi Đằng Phong.”
Lôi, là họ Tây Lăng quốc. không có ngôn ngữ chướng ngại, rất tốt.
Diệp Thượng Thư nhìn Thế tử Trấn Nam Vương khí thế phi phàm trước
mắt, lại nhìn Diệp Ly ho nhẹ một tiếng nói: “Ly nhi, Thế tử cố ý đến đưa cho con hạ lễ đấy.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Đa tạ Thế tử. làm phiền Thế tử cố ý đi một
chuyến, hi vọng Đại Sở có thể làm cho thế tử cảm thấy như ở nhà mình.”
Lôi Đằng Phong cười vang nói: “Đương nhiên, Tiểu Vương yêu thích
phong cảnh Đại Sở cũng đã lâu, nhất định sẽ từ từ du lãm một phen. Người tới, đưa lên lễ vật bản thế tử chuẩn bị vì Định Quốc vương phi.” Nhẹ
nhàng vỗ tay, hai thị vệ nam tử từ từ đi vào, một người trong đó bưng
một cái hộp gỗ khắc hoa. Nhìn chiều rộng và chiều dài cái hộp kia, Diệp
Ly đã có chút cảm giác không tốt đẹp. Phần lễ vật này đại khái không
phải lễ vật bình thường rồi. Lôi Đằng Phong làm thủ thế, một nam tử khác lĩnh mệnh mở hộp gỗ ra, một hồi hàn khí lạnh thấu xương bay đến trước
mặt. Sắc mặt Diệp Thượng Thư trầm xuống, đứng dậy trầm giọng nói: “Thế
tử! Ngươi đây là có ý gì?”
Lôi Đằng Phong khiêu mi, khó hiểu mà nói: “Đây là phụ vương và bá phụ tiểu vương tự mình vì Định Quốc vương phi tuyển lễ vật, có cái gì không đúng sao?”
Diệp Thượng Thư nói: “Tiểu nữ đại hôn sắp tới, ngươi đến đưa một
thanh kiếm là có ý gì?” Kiếm chính là hung khí, điềm xấu. Bên trong hộp
gỗ khắc hoa tinh xảo để một thanh kiếm có phong cách cổ xưa. Dù cho vẫn
còn trong vỏ cũng vẫn như cũ có thể cảm nhận được hàn quang và sát khí
lạnh thấu xương kia, điều này hiển nhiên là một thanh tuyệt thế bảo kiếm đã rèn luyện qua biển máu.
“Đây chính là tệ quốc và phụ vương vì biểu hiện thành ý cố ý tìm lễ
vật. Hay là… các vị thật sự nhìn không ra lai lịch của thanh kiếm này?”
Lôi Đằng Phong không đếm xỉa tới ôm ngực, giống như cười mà không cười
nhìn mọi người trước mắt. Nghe ra trong miệng hắn ẩn chứa khinh miệt,
Mặc Cảnh Lê mày kiếm nhíu lại một cái, đứng dậy nhìn về phía thanh kiếm
trong cái hộp kia. Trong lòng Mộ Dung Đình khẽ động, có chút chần chờ
nhìn Diệp Ly một cái.
“Đây là…. Lãm Vân!” Một lát sau, Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói.
Lôi Đằng Phong khen: “Vẫn là Lê Vương thật tinh mắt, không sai, đây chính là kiếm Lãm Vân.”
Mọi người hơi xúc động. Đây không phải là thiên cổ danh kiếm, nhưng
là chuôi kiếm này thanh danh tuyệt đối không thể kém hơn so bất luận một thanh danh kiếm truyền thế nào. Chuôi kiếm này cùng với kỳ danh Định
Quốc Vương gia Mặc Lãm Vân, đúng là lợi khí tùy thân của Mặc Lãm Vân
chinh chiến thiên hạ. Cũng là bội kiếm mấy đời Định Vương sau này. Chuôi kiếm này đi theo lịch đại Định Quốc vương gia rong ruổi sa trường tung
hoành vô địch, đến cùng uống bao nhiêu máu người chỉ sợ không ai có thể
biết rõ. Thẳng đến bảy năm trước, trước đây Định Vương Mặc Tu Văn tại
biên cương chết bệnh, thanh kiếm này cũng không cánh mà bay, không biết
bao nhiêu người ngầm tìm kiếm, lại không thấy tung tích của nó nữa. Phần lễ vật này, xác thực là đầy đủ sức nặng cũng như đầy đủ thành ý.
Lôi Đằng Phong vỗ tay cười nói: “Kể từ khi biết kiếm Lãm Vân không rõ tung tích, phụ vương không biết phí bao nhiêu tâm tư phái người đi tìm
kiếm khắp nơi. Cuối cùng không phụ lòng người, vào một năm trước ở Bắc
Định tìm được kiếm này. Vừa vặn thừa dịp Định Vương đại hôn vật hoàn trả chủ. Định Quốc Vương phi nghĩ như thế nào?”
Sắc mặt Diệp Thượng Thư ngưng trọng, đứng dậy nói với Lôi Đằng Phong: “Hậu lễ như thế, xác thực phải đa tạ thế tử rồi.” Kiếm Lãm Vân, nói là
quốc bảo Đại Sở cũng không đủ. Lôi Đằng Phong đưa một phần lễ vật như
vậy, ngay cả Diệp Thượng Thư không thu cũng không dám. Trong lòng Diệp
Thượng Thư không khỏi âm thầm hối hận làm sao lại không có cự tuyệt bái
phỏng của Thế tử Trấn Nam Vương này chứ.
Lôi Đằng Phong vừa ý gật đầu, giương lên lông mày cười nói: “Thực
không dám giấu diếm, kỳ thật đạt được một món đồ chí bảo như vậy Tiểu
Vương đã từng có nghĩ tới chiếm làm của riêng. Chỉ là, hình như cái kiếm Lãm Vân này có linh tính, Tiểu Vương phí hết vô số tâm tư, vậy mà đều
không thể rút kiếm này ra. Cuối cùng tuy tìm được đại sư đúc kiếm hạng
nhất rút ra bảo kiếm, đáng tiếc cái thanh kiếm này vậy mà hoàn toàn
không nghe sai sử. Cho dù là kiếm khách đệ nhất Tây Lăng cũng không cách nào khống chế. Tiểu Vương liền hiểu, cái thanh kiếm Lãm Vân này ước
chừng chỉ nhận người Định Quốc vương phủ làm chủ, bởi vậy mới có thể
thỉnh Định Quốc vương phi thử kiếm.”
Diệp Thượng Thư không vui mà nói: “Tiểu nữ không thông hiểu kiếm
thuật, huống chi Thế tử muốn thử kiếm có thể tìm Định Vương mới đúng.”
Lôi Đằng Phong nhìn Diệp Ly cười nói: “Chẳng lẽ Định Quốc vương phi
chưa tính là chủ nhân Định Quốc vương phủ? Nghe nói trăm năm trước Định
Quốc vương phi từng dùng thanh kiếm này chém gϊếŧ liên tục 16 địch nhân
cứu được tánh mạng Định Vương. Từ này về sau truyền vi giai thoại. Có
thể thấy được, kiếm này cũng không chỉ huyết mạch Định Quốc vương phủ,
có thể sánh đôi bầu bạn với Định Vương cũng có thể, Định Quốc vương phi
định thế nào?” Diệp Ly còn chưa mở lời, Mặc Cảnh Lê hừ lạnh nói: “Quận
chúa Khinh Vân chính là văn võ song toàn là nữ tử tuyệt đại hiếm thấy,
có thể sử dụng kiếm Lãm Vân không có gì làm lạ đấy. Thế tử Trấn Nam
Vương muốn Diệp Ly sử dụng kiếm Lãm Vân là cố ý khó xử Đại Sở ta sao?
Người nào không biết Diệp Ly không múa ra được một bộ kiếm pháp nguyên
vẹn.” Lôi Đằng Phong cười nói: “Tiểu Vương lại tin tưởng ánh mắt Định
Quốc vương phủ, nhìn chung lịch đại Định Quốc vương phi, không có chỗ
nào không phải là nữ tử kinh thái tuyệt diễm hiếm thấy.” Mặc Cảnh Lê
giễu cợt nói: “Thế hệ này là ngoại lệ.”
Mộ Dung Đình bất bình nói: “Thế tử, Trấn Nam ngươi cầm một thanh kiếm mà ngay cả ngươi đều không thể luyện được lại đưa cho một nữ tử chưa
bao giờ tập võ múa kiếm? Tây Lăng quốc ưa thích ép buộc như vậy sao?”
“Phải hay không phải ép buộc tại sao không hỏi Định Quốc vương phi
đây này? Phụ Vương đã phân phó kiếm này nhất định phải đưa cho Định Quốc vương phi, chẳng lẽ lại… bổn vương chỉ có thể mang nó về Tây Lăng?” Đây là uy hϊếp. Ý tứ của Lôi Đằng Phong rất rõ ràng, nếu Định Quốc vương
phi tương lai không rút được kiếm Lãm Vân, không khống chế được kiếm Lãm Vân thì cũng đừng trách hắn mang thanh kiếm về Tây Lăng đi. Nếu thật là như vậy, Đại Sở đừng nói là mặt mũi, mà ngay cả áσ ɭóŧ bên trong hay
chăn cũng phải ném cùng một chỗ đi.
“Tam tỷ, không bằng tỷ đi thử xem a, nói không chừng có thể rút được
đây.” Diệp Oánh nhẹ giọng mở miệng nói, “Thế tử Tây Lăng đưa hậu lễ
nặng như vậy, nếu chúng ta không thu chẳng lẽ thất lễ với các nước láng
giềng?” Diệp Thượng Thư cau mày liếc nhìn Diệp Oánh, trong lòng suy tư
về Diệp Ly cự tuyệt rút kiếm cùng với không rút ra được cái nào mất mặt
hơn.
“Định Vương đến.” Ngoài cửa một tiếng huyên náo, Mặc Tu Nghiêu mang
theo A Cẩn xuất hiện tại cửa lớn. Mọi người tại đây âm thầm thở nhẹ một
cái, Mộ Dung Đình vụиɠ ŧяộʍ lặng lẽ trừng mắt với Diệp Ly.
Vốn là một thân nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế, Lôi Đằng Phong thấy Mặc Tu Nghiêu vào thì trong nháy mắt ngồi thẳng người, ánh mắt như đao phong
đảo qua mặt Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh ôn hòa. Lại nghiêng đầu nhìn nhìn
Diệp Ly, trong lòng Diệp Ly cười thầm, vị thế tử này bây giờ chỉ sợ
trong lòng ước định xem trong lòng Mặc Tu Nghiêu rốt cuộc kiếm Lãm Vân
quan trọng hơn hay nàng vị hôn thê này quan trọng hơn, cuối cùng Mặc Tu
Nghiêu vì sao mà đến.
“Bái kiến Định Quốc vương gia, tiểu vương Lôi Đằng Phong kính trọng đã lâu.” Lôi Đằng Phong đã bắt đầu thân thiết cười nói.
“Thế tử đa lễ. Bản vương lúc thiếu niên đã từng may mắn thấy phong
thái Trấn Nam Vương. Nhiều năm không thấy chắc hẳn Vương gia phong thái
vẫn như trước?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt gật đầu hoàn lễ. Khóe mắt Lôi
Đằng Phong nhảy dựng, rất nhanh cười nói: “Phụ Vương khỏe mạnh, còn
thường xuyên cùng tiểu vương nói đến phong phạm vương gia năm đó, hi
vọng chúng ta có thể noi theo một hai.” Mặc Tu Nghiêu mặt không đổi sắc, bình tĩnh mà nói: “Vương gia cất nhắc rồi, lần này nhìn thấy thế tử là
biết Trấn Nam Vương có người kế tục.”
Nhìn hai nam nhân trước mắt ở đây rõ ràng trong không khí ngưng trệ
căng cứng nhẹ lời chậm rãi nói chuyện phiếm, Diệp Ly không hiểu sao có
chút muốn cười. Không biết là ai đã nói ngoại giao là một hoạt động vô
cùng đàn bà.
Hàn huyên xong, Mặc Tu Nghiêu trượt xe lăn đến bên người Diệp Ly, nói khẽ: “A Ly có thoải mái không?”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “ Thế Tử Trấn Nam Vương đưa đến một kiện lễ
vật quý báu như vậy, vừa vặn Vương gia cũng tới không ngại cùng nhau
thưởng thức?”
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười gật đầu, ánh mắt rơi vào trên thân kiếm Lãm
Vân trong hộp. Ánh mắt bình tĩnh không có nửa điểm gợn sóng, dường như
bên trong thật sự chỉ là một thanh bảo kiếm bình thường. Quay đầu nói
với Lôi Đằng Phong: “Bệ hạ Quý quốc và Vương gia đã phí tâm. Kiếm này
mất đi nhiều năm không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp lại.” Lôi Đằng
Phong khiêu mi nói: “Kiếm Lãm Vân chính là chí bảo Đại Sở, tất nhiên là
hoàn bích mà về. Chỉ là không biết Tiểu Vương có thể thấy phong thái
Danh kiếm không?”
“A Cẩn.”
A Cẩn tiến lên từ trong tay thị vệ Tây Lăng đi qua cẩn thận từng li
từng tí nâng trường kiếm đến trước mặt Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu một
tay tiếp nhận, ngẩng đầu hỏi: “A Ly, nàng xem coi thế nào?” Diệp Ly cúi
đầu xuống, vươn tay sờ nhẹ vỏ kiếm cũ xưa, gật đầu nói: “Mặc dù ta không hiểu mấy thứ này, nhưng cũng biết thật là một kiếm tốt.” Đúng là Diệp
Ly không hiểu gì về kiếm, kiếp trước nhìn thấy cũng chỉ ở công viên
thấy ông bà nội múa thái cực kiếm. Hiện đại trên chiến trường cho dù là
vũ khí lạnh cũng không dùng đến kiếm, ngược lại là đoản đao, dao găm,
nga mi thứ cái này tiện tay hơn binh khí cận chiến. Chậm rãi cầm chặt
chuôi kiếm, Diệp Ly cũng không có vội vã rút ra bên ngoài. Nếu như chuôi kiếm này đúng như lời Lôi Đằng Phong nói khó rút như vậy, khó có thể
không chế, như vậy vỏ kiếm và thân kiến bên trong có tám chín phần mười
là có cơ quan gì đấy. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười cầm tay Diệp Ly nắm chuôi
kiếm lên, tay kia nâng lên thân kiếm. Trước mặt mọi người chăm chú
nhìn, Diệp Ly cảm giác được Mặc Tu Nghiêu cầm chặt tay mình hơi chút
chuyển động sau đó rút ra bên ngoài…
Một đạo hàn quang hiện ra, trong chốc lát kiếm dậy lên tiếng rồng
ngâm. Toàn bộ đại sảnh dường như đóng băng ngay lập tức, nhưng mà cũng
chỉ trong giây lát. Diệp Ly rất nhanh cảm giác được trên thân kiếm
truyền đến chiến ý bàng bạc và sát khí ý hệt đào núi lấp biển. Đây là
chỉ có nhân tài chính thức đi lên chiến trường mới có thể cảm nhận được
khí tức nguy hiểm. Chẳng biết lúc nào Mặc Tu Nghiêu đã buông tay, Diệp
Ly cầm trường kiếm trên tay hướng bên cạnh vung lên, bức họa trên vách
tường cánh đó không xa vang một tiếng nứt ra. Kiếm tốt! Diệp Ly tán
thưởng. Chỉ bằng mũi kiếm nhuệ khí có thể cắt đứt bức họa, chính thức
thổi tóc đứt đoạn cũng không đủ. Vững vàng trường kiếm trong tay, Diệp
Ly nhàn nhạt nhìn Lôi Đằng Phong đối diện đang nhìn mình chằm chằm.
Mọi người còn không có hồi phục tinh thần, Mặc Tu Nghiêu đã từ tay
Diệp Ly tiếp nhận kiếm Lãm Vân cho vào vỏ. Lôi Đằng Phong không nhìn bức họa trên tường kia chỉ còn lại một nửa, sau nửa ngày mới có chút thở ra một hơi, thở dài: “Quả nhiên là kiếm tốt.” Về phần rốt cục Diệp Ly có
thể khống chế thanh kiếm này hay không thì không có người đi quan tâm,
bởi vì nàng đã rút ra thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén kia. Diệp Tam
tiểu thư tay trói gà không chặt, có thể cầm chắc được thanh kiếm kia
cũng đủ rồi, cường bức muốn nàng múa kiếm, cho dù là Thế tử Trấn Nam
Vương mang theo địch ý mà đến cũng không có ý tứ mở miệng.
Đối mặt với tình hình như thế, Diệp Thượng Thư thỏa mãn vuốt vuốt
khuôn mặt chứa đầy vui vẻ. Con gái Diệp gia thay Đại Sở lấy lại trân bảo thất lạc đã lâu, hơn nữa lấy kiếm Lãm Vân với tư cách của hồi môn, cái
này chính là vinh quang lớn cỡ nào ah.
Trong lòng Diệp Ly thở dài, nếu thanh kiếm này đặt ở Diệp phủ thì nóc phòng Diệp gia còn không bị người ta dẫm nát rồi. Nàng có thể không tin Lôi Đằng Phong sẽ vô thanh vô tức tặng lễ vật như vậy đã coi như xong,
hết lần này đến lần khác cái lễ trọng này vẫn không thể không thu.
“Thế tử, cái kiếm này?” Diệp Ly mỉm cười nhìn Lôi Đằng Phong trước mắt có chút thất thần.
Lôi Đằng Phong dừng ở cô gái trước mắt, sau đó nhìn về phía Mặc Tu
Nghiêu ngồi bên người nàng, cười nói: “Kiếm này tất nhiên là đưa hạ lễ
cho Định Quốc vương phi. Tiểu vương đã ở đây chúc hai vị bách niên hảo
hợp, bạch đầu giai lão.”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Như vậy, nhận cát ngôn của thế tử.”
Lôi Đằng Phong đã bắt đầu đối với chúng nhân nói: “Lễ đã đưa đến,
Tiểu Vương cáo từ đi trước. Ngày đại hôn lại đến quấy rầy Vương gia.”
“Đi thong thả không tiễn.”
Tiễn bước Thế tử Trấn Nam Vương, hai mắt Mộ Dung Đình trông mong chằm chằm vào kiếm Lãm Vân trên tay A Cẩn chỉ kém rớt tròng mắt ra, một bên còn hí hửng nắm ống tay áo Diệp Ly, “A Ly, A Ly… kiếm Lãm Vân ah… thật
sự là kiếm Lãm Vân … Ta có thể sờ hay không?” Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt trông mà thèm của nàng, quay đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu
có chút khiêu mi, “Không sao. Nếu đưa cho nàng thì dĩ nhiên là của A Ly
rồi.”
Diệp Ly nhìn hắn nói: “Ta cho rằng đây là truyền thế chi bảo của Định Quốc vương phủ.” Bây giờ nhìn lại hình như cũng không quan trọng như
vậy? Mộ Dung Đình mới mặc kệ những thứ này, hoan hô một tiếng bổ nhào
qua từ trong tay A Cẩn đoạt lấy bảo kiếm ôm trong tay trái sờ sờ phải sờ sờ.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, truyền nhiều năm như vậy đương nhiên là truyền thế chi bảo. Nếu như có thể đích truyền một ngàn năm, cũng sẽ không kém các loại truyền thế bảo kiếm Can Tương, Mạc Tà kia.
Mộ Dung Đình một bên yêu thích vuốt ve bảo kiếm, vừa nói: “Trên thực
tế nghe nói kiếm Lãm Vân có dấu binh thư và bảo tàng của Định Quốc vương gia. Đương nhiên cái này không quan trọng, quan trọng là… Đây là bảo
kiếm mỗi một thời đại Định Quốc vương gia đều đã dùng qua. Có thể sờ đến quả nhiên là hồng phúc tề thiên rồi. Cha ta nhất định hâm mộ chết ta.”
Diệp Ly khiêu mi, nguyên lai truy tinh việc này vô luận trước đây cái
gì cũng đều có, “Binh thư? Bảo tàng? Thanh kiếm này thật sự còn hoàn hảo không hao tổn gì sao?” Sao Tây Lăng có thể hủy nó đi, từ trong ra ngoài kiểm tra điều tra xong mới đúng. Mặc Tu Nghiêu nhìn thoáng qua kiếm
trong tay Mộ Dung Đình, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, lạnh nhạt nói:
“Bọn hắn xác thức xem qua rồi. bản thân kiếm không có gì hao tổn.”
“Cho nên?” Mộ Dung Đình đã quên mất vị trước mắt là người nào, mở to hai mắt đợi Mặc Tu Nghiêu công bố đáp án
Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly, cười nói: “Cho nên cái này là một thanh
kiếm. tìm thấy đương nhiên là tốt, dù sao cũng là di vật tổ tiên, tìm
không được thì kiếm đại sự đúc kiếm làm một thanh khác là được.”
“Cái binh thư kia đâu? Bảo tàng đâu?” Mộ Dung Đình thất vọng hỏi.
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nhìn mọi người, “Kiếm Lãm Vân đúc vào lúc tổ
tiên mười sáu tuổi, bỏ ra tất cả tiền bạc tổ tiên có được. Làm gì có bảo tàng và binh thư?”
Mọi người tức cười, thế nhân đều chỉ nhớ rõ kiếm Lãm Vân đi theo Mặc
Lãm Vân cả đời, lại là bội kiếm bất ly thân của lịch đai Định Vương. Chỉ suy đoán trong đó tất nhiên có bí mật gì, lại quên, kiếm Lãm Vân là Mặc Lãm Vân lúc còn trẻ tạo thành, từ lúc đó cho đến lúc lưu danh đời sau
Mặc Lãm Vân cũng chỉ là một thiếu niên thế gia phóng đãng không bị trói
buộc. Cùng hai mươi năm sau trợ huynh trưởng chính chiến thiên hạ bình
định tứ phương Định Quốc Vương gia không từ nào miêu tả hết. Cho dù là
Diệp Thượng Thư là người đọc sách cũng không khỏi thất vọng.
“Nếu quả thật kiếm Lãm Vân quan trong như vậy thì ai sẽ mang trên
người? Sao sẽ mất dễ dàng đi như vậy? A Ly, ta đi về trước. Quay đầu lại phái mấy người tới?” Diệp Ly gật đầu, cầm kiếm Lãm Vân trong tay Mộ
Dung Đình ném cho A Cẩn nói: “ngươi trước hết mang kiếm Lãm Vân về Định
Quốc Vương phủ . Đặt ở chỗ ta bất tiện.” Nàng không có hứng thú mỗi ngày để đó để người khác tới giẫm nóc phòng nàng.
Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”
Nhìn kiếm Lãm Vân biến mất ngoài cửa, Mộ Dung Đình lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Mặc Cảnh Lê hoài nghi nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Ngươi tin tưởng kiếm Lãm Vân không có bí mật gì?”
Diệp Ly đương nhiên gật đầu, “Nếu ta có binh thư cùng bảo tàng thì ta cũng sẽ không đặt trong một thanh kiếm.” Với tư cách một thanh kiếm
thường dùng, cần tùy thân mang theo, vô cùng có danh tiếng đấy, hơn nữa, thể tích kiếm còn không nhỏ, thật sự không phải là một chỗ cất dấu bảo
tàng.
“Các ngươi những tục nhân này! Đó là di vật Định Vương gia! Di vật
ah…” Mộ Dung Đình phẫn hận khinh bỉ những tục nhân trong đại sảnh.