Edit: Theresa ThaiBeta: SakuraTrong một biệt viện ở ngoại ô Sở kinh, dưới ánh mặt trời dịu dàng, một cô gái có dung mạo tuyệt diễm nhưng hơi có vẻ gầy gò tái nhợt đang ôm một cái tã lót ngồi dưới tàng cây xuất thần. Đứa bé trong lòng đã hơn ba tháng rồi, so với bộ dáng tràn đầy nếp nhăn lúc mới vừa ra đời, thì hôm nay khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên trắng trắng mềm mềm, một đôi mắt to long lanh lại càng nhìn cô gái đang ôm mình cười khanh khách không ngừng.
Cô gái cúi đầu nhìn con trong lòng, trên dung nhan đang do dự cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Dao Cơ cô nương, phu nhân và thiếu phu nhân tới.” Ở cửa, một cô gái ăn mặc như thị nữ trầm giọng bẩm báo. Mặc dù nói là nha đầu, nhưng ánh mắt nàng ta nhìn dung nhan của cô gái dưới tàng cây lại không có chút ý kính trọng nào, mà ngược lại là tràn đầy khinh thường và chán ghét. Ánh mắt như vậy, Dao Cơ cũng đã quen từ lâu, nên cũng không để ý đến. Trong mắt của những người ở đây, nàng chỉ là một nữ nhân không biết thẹn đã câu dẫn Thế tử phủ Mộc Dương hầu mà thôi.
Dao Cơ cúi đầu, giống như không nghe thấy lời nói của nàng ta. Kể từ khi nàng mang thai được sáu tháng bị bắt về, người nhà mẹ đẻ của phu nhân phủ Mộc Dương hầu hoặc là nói chính là phủ Mộc Dương hầu đã lấy đi hết tất cả tài vật của nàng, nàng liền mất đi tự do. Vào lúc sắp sinh, thậm chí suýt nữa bị băng huyết mà chết. Cho dù là Dao Cơ cũng không nghĩ đến, tâm địa của vị thiếu phu nhân phủ Mộc Dương hầu nhìn như ôn nhu có tri thức hiểu lễ nghĩa kia lại ác độc đến như vậy. Đã trải qua nhiều như vậy, trái tim Dao Cơ cũng càng trở nên băng giá, cũng hoàn toàn tuyệt vọng với những người được xưng là hào môn quyền quý này.
Nha đầu kia nói là tới bẩm báo, không bằng nói là thông báo. Thấy Dao Cơ không nói lời nào cũng không để ý, mà trực tiếp lui ra ngoài. Quả nhiên không bao lâu sau, một nhóm người đã đi vào. Phu nhân Mộc Dương hầu cau mày nhìn Dao Cơ đang mặc một bộ váy trắng, dung mạo động lòng người trước mắt, trong mắt tràn đầy chán ghét. Bà xuất thân nhà cao cửa rộng, nên đương nhiên chướng mắt những nữ nhân yêu mị kiều diễm này nhất, huống chi nữ nhân này còn bắt mất trái tim của con trai mình.
Gương mặt của vị thiếu phu nhân mới vào cửa phủ Mộc Dương hầu phủ còn chưa tới mấy tháng kia lại càng tràn đầy ghen tỵ. Dung mạo của Dao Cơ, cho dù tính cả kinh thành thì cũng có thể đứng trong số năm hạng đầu, năm đó ở Khuynh Thành phường một bộ váy đỏ khiêu vũ khuynh đảo thiên hạ, đã từng dẫn tới bốn phương khen ngợi trong dạ tiệc ở hoàng cung. Cho dù hiện tại đã gầy ốm rất nhiều, chỉ mặc một bộ váy trắng, son phấn không thoa, nhưng lại càng tăng thêm mấy phần thanh lệ ngạo nghễ của hoa sen mới nở. Dung mạo như vậy, bảo sao Mộc thiếu phu nhân – tiểu thư Tôn gia chỉ có thể nói là thanh tú có thể so sánh chứ? Vốn vị Mộc thiếu phu nhân này còn có một thân khí chất văn nhã của thư hương môn đệ khiến cho trong lòng Diệp Ly thầm khen một câu. Nhưng cuộc sống tràn đầy ghen tuông và thâm độc sau khi thành thân đã làm cho ngay cả một điểm ưu thế cuối cùng cũng bị nàng ta vứt đi mất, hôm nay xem ra, hẳn chỉ là một phụ nhân trẻ tuổi cay nghiệt thâm độc mà thôi.
“Càn rỡ! Ngay cả hành lễ mà ngươi cũng không biết sao?” Phu nhân phủ Mộc Dương hầu trầm giọng trách mắng.
Dao Cơ ngẩng đầu, nói một cách thản nhiên: “Hai vị không phải tự mình đến sao, chẳng lẽ còn muốn bắt chủ nhân hành lễ?”
Mộc thiếu phu nhân chua ngoa nói: “Ngươi là chủ nhân gì chứ? Đây là biệt viện của phủ Mộc Dương hầu!”
Dao Cơ nói: “Ta quả thật không phải là chủ nhân, nhưng có điều, dường như Mộc thiếu phu nhân cũng không phải. Đây là biệt viện riêng của Mộc Dương, hiển nhiên Mộc Dương cũng không thừa nhận thiếu phu nhân cùng có quyền lợi sở hữu tài sản riêng của mình. Mộc thiếu phu nhân còn nhớ không, vào lúc ngươi bỏ đói ta và Tĩnh An đến suýt chết, Mộc Dương đã từng hạ lệnh, không cho phép các ngươi bước vào đây một bước. Về phần ta… Nếu Mộc phu nhân nguyện ý thả ta đi, Dao Cơ vô cùng cảm kích, chắc số tiền mà các ngươi đã lấy của ta cũng đủ trả tiền thuê phòng mấy ngày nay rồi đi?”
Sắc mặt phu nhân Mộc Dương hầu và Mộc thiếu phu nhân đều lúc trắng lúc xanh, Mộc thiếu phu nhân là tức giận thuần túy mà phu nhân Mộc Dương hầu thì lại càng nhiều hơn là lúng túng và thẹn quá thành giận. Trương gia lấy đi tất cả tài sản của Dao Cơ, trong đó có một phần rất lớn rơi vào trong tay của bà. Mấy năm nay Dao Cơ buôn bán lời không ít tiền, lúc trước bán Khuynh Thành phường cho Định Vương phủ, Diệp Ly cũng không chiếm tiện nghi của Dao Cơ, ra giá tiền tuyệt đối coi như cân xứng. Hơn nữa các loại trân bảo mà rất nhiều danh nhân nhã sĩ, Vương tôn quyền quý tặng cho Dao Cơ, nếu thật sự định giá thì giá trị cũng không dưới ba bốn mươi vạn lượng. Một số tiền lớn như vậy, cho dù là với một gia đình quyền quý như phủ Mộc Dương hầu, thì cũng tuyệt đối được xưng tụng là một khoản tiền lớn.
Một hồi lâu sau, phu nhân Mộc Dương hầu mới bình tĩnh lại, cắn răng nói: “Ngươi muốn đi cũng được! Nhưng phải để đứa bé lại!” Mặc dù mẹ của đứa bé này xuất thân thấp hèn, nhưng đến cùng cũng là đứa cháu đầu tiên của phủ Mộc Dương hầu. Mộc Dương lập gia đình lâu như vậy, nhưng Tôn thị lại không có lấy một điểm động tĩnh, nên tất nhiên phu nhân Mộc Dương hầu coi trọng đứa bé này hơn rồi, huống chi huyết mạch của phủ Mộc Dương hầu vô luận như thế nào cũng không thể lưu lạc ở bên ngoài.
“Ngươi mơ tưởng!” Dao Cơ ôm con đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm phu nhân Mộc Dương hầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Không cho đi thì không đi! Ta sợ ngươi chắc, ở đây mặc dù không có danh phận, nhưng Mộc Dương vẫn lấy thức ăn ngon cẩm y ngọc thực nuôi ta. Ngày nào đó Bản cô nương nghĩ thông rồi, vào phủ làm trắc phu nhân cũng không sao. Dựa vào tư sắc của Bản cô nương, chẳng lẽ còn sợ một nữ nhân có dung mạo tầm thường ư? Cũng không biết… Thế tử Mộc Dương cưới một vũ cơ, có thể làm trò cười cho người ngoài hay không đây?”
“Ngươi… Ngươi vô sỉ!” Mộc thiếu phu nhân lập tức biến sắc, bây giờ Dao Cơ ở trong biệt viện mà Mộc Dương đã thường xuyên không chịu về nhà, nếu lại đón hai mẹ con này vào phủ, thì phủ Mộc Dương hầu còn có chỗ nào cho nàng dung thân chứ?
Dao Cơ lơ đễnh câu môi cười một tiếng, tuyệt diễm động lòng người, “Quá khen, không bằng người nào đó.”
Giọng nói chế giễu quá mức rõ ràng, phu nhân Mộc Dương hầu muốn làm bộ như không hiểu cũng không được. Phu nhân Mộc Dương hầu vẫn luôn cho rằng mình cao cao tại thượng trước mặt Dao Cơ thì sao có thể chịu được bị một vũ cơ chế giễu chứ, cả giận nói: “Tiện nhân! Bản phu nhân cũng muốn xem xem rốt cuộc có trị được ngươi hay không! Mộc Dương sủng ái ngươi thì thế nào, cuối cùng ta cũng là mẹ của Mộc Dương!”
Dao Cơ cười lạnh, “Ngươi là mẹ của Mộc Dương thì sao? Rất hiếm lạ sao?” Nếu như nói vào lúc tình cảm với Mộc Dương còn đang nồng đậm, thì có lẽ nàng còn phải cố kỵ Mộc Dương mấy phần. Nhưng hiện tại… Ngay từ lúc nàng suýt chút nữa bị Mộc thiếu phu nhân hại chết trong lúc sinh, đoạn thời gian trước nàng và con bị bỏ đói suýt chết, thì nàng cũng đã tuyệt vọng với Mộc Dương rồi. Không phải bởi vì Mộc Dương không chịu báo thù cho nàng và con, Mộc Dương bận tâm phủ Mộc Dương hầu và Tôn gia nàng cũng hiểu, nhưng khiến cho nàng thống hận chính là, cho dù biết rõ nàng và con ở lại Sở kinh sẽ bị nguy hiểm trùng trùng, nhưng Mộc Dương lại vẫn không chịu để nàng đi. Nàng không biết, cũng không muốn biết rốt cuộc là bởi vì Mộc Dương tự tin có thể che chở cho mẹ con nàng chu toàn, hay bởi vì ở trong mắt Mộc Dương, tính mạng của mẹ con nàng căn bản không quan trọng đến như vậy. Có điều, hiện tại… Nàng đã hoàn toàn lạnh tâm với Mộc Dương rồi, ân ái tình nồng trước kia, so với con của mình, thì cũng đã biến thành mây khói thoáng qua rồi.
“Người đâu! Lôi nữ nhân này ra đánh thật mạnh cho ta!” Phu nhân Mộc Dương hầu kêu lên.
“Ai dám?” Hạ nhân hầu hạ xung quanh đang muốn ra tay, thì Mộc Dương bước nhanh vào, lớn tiếng quát. Mộc Dương đi vào trong viện, nhìn lướt qua Mộc thiếu phu nhân đang đứng bên cạnh phu nhân Mộc Dương hầu, nén giận nói: “Lại là ngươi!”
Mộc thiếu phu nhân u oán cúi đầu, mặc dù đúng là nàng khích bác mẹ chồng tới đây, nhưng thái độ không hỏi một tiếng đã trực tiếp trách cứ của trượng phu như vậy vẫn đả thương lòng nàng. Nàng cũng không phải không muốn làm một người vợ hiền lành, nhưng lúc đầu Dao Cơ vừa mất tích, Dương không nói một câu liền chạy thẳng ra chiến trường, sau khi phủ Mộc Dương hầu tìm được Dao Cơ, Mộc Dương trở về cũng thành hôn với nàng. Nhưng vô luận nàng làm gì thì Mộc Dương cũng vẫn luôn không lạnh không nóng với nàng, nàng cũng chỉ là một tân nương hơn mười tuổi, bảo sao có thể chịu nổi chứ?
Dao Cơ cười lạnh một tiếng, cười nhạo nói: “Thế tử mù sao? Ban nãy muốn đánh ta cũng không phải là Mộc thiếu phu nhân.”
Mộc Dương nhíu nhíu mày, hơi bất đắc dĩ nhìn Dao Cơ nói: “Dao Cơ, nàng……”
Dao Cơ đang nói cười vui vẻ lại đột nhiên biến sắc, khoát tay tát một bạt tai thật mạnh lên mặt Mộc Dương. Không chỉ đánh cho mặt của Mộc Dương nghiêng qua một bên, mà lại càng làm cho phu nhân Mộc Dương hầu và Mộc thiếu phu nhân kinh hô lên.
“Dương nhi! Tiện nhân! Ngươi……” Sắc mặt phu nhân Mộc Dương hầu giận dữ. Mộc Dương vội vàng ngăn cản mẹ đang nổi giận, thần sắc bình tĩnh nhìn Dao Cơ nói: “Như vậy nàng đã bớt giận chưa?”
Dao Cơ mím môi cười một tiếng, nụ cười này lại cực lạnh, “Bớt giận? Mộc Thế tử thật biết nói đùa. Nếu Mộc Thế tử đã nói muốn đón Dao Cơ vào phủ, vậy thì cho dù Dao Cơ mệnh tiện cũng vẫn muốn hỏi một câu.”
Mộc Dương vui mừng, cho rằng Dao Cơ đã nhả ra rồi, vội vàng nói: “Nàng cứ hỏi đi.”
Dao Cơ dùng một tay ôm con, một ngón tay chỉ thẳng vào Mộc phu nhân hỏi: “Nếu ngày nào đó Dao Cơ bị phu nhân Mộc Dương hầu đánh chết, vậy Mộc Thế tử định làm thế nào?”
Thần sắc Mộc Dương khẽ biến, “Dao Cơ, nàng nói bậy bạ gì đó? Sao mẹ ta sẽ……”
Dao Cơ cười lạnh một tiếng, nhướng mày nói: “Mộc Thế tử không ngại hỏi thử phu nhân Mộc Dương hầu xem sao, ban nãy không phải là bà ta định đánh chết ta ư?” Mộc Dương quay đầu lại nhìn phu nhân Mộc Dương hầu, lại thấy thần sắc phu nhân Mộc Dương hầu hơi cứng ngắc nghiêng mặt qua một bên, trong lòng không khỏi trầm xuống. Nụ cười của Dao Cơ càng tuyệt diễm hơn, “Mộc Thế tử muốn đón ta làm tiểu thϊếp cũng được, chỉ bằng một tấm chân tình của Thế tử, Dao Cơ liền dám lấy mạng ra cược. Chỉ cần Mộc Thế tử đứng trước mặt mọi người trong kinh thành thề, nếu ngày nào đó Dao Cơ chết oan chết uổng… Thế tử liền đích thân gϊếŧ chết người đã hại Dao Cơ ngay ở trước linh tiền của ta. Thế nào?”
“Dương nhi!”
“Thế tử!” Phu nhân Mộc Dương hầu và Mộc thiếu phu nhân vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Nhìn thần sắc Mộc Dương khó coi, Dao Cơ cười châm biếm, xoay người ôm con đi vào phòng, cũng không quản ở phía ngoài phu nhân Mộc Dương hầu và Mộc thiếu phu nhân ồn ào thế nào.
Đợi đến khi rốt cuộc Mộc Dương đã tiễn mẹ và vợ về, bước vào phòng liền thấy Dao Cơ đang đứng trước cửa sổ cũng không biết đang suy nghĩ gì. Đáy mắt Mộc Dương hiện lên một tia áy náy, khẽ thở dài nói: “Dao Cơ, nàng tội gì phải làm vậy chứ? Tại sao lại nói như vậy, ta biết… Nàng không phải là người như thế.”
Dao Cơ cười lạnh nói: “Ngươi sai rồi, ta chính là người như vậy. Ta sống không tốt, thì ai cũng đừng nghĩ sống yên lành! Nếu ta có mệnh hệ gì, thì ta cũng không trông cậy vào ngươi báo thù cho ta. Ta đã đưa ngân phiếu năm vạn lượng cho Diêm Vương các rồi, nếu ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người của Diêm Vương các sẽ tự nhiên báo thù cho ta.”
“Ta không tin.” Mộc Dương lắc đầu cười nói.
Dao Cơ trầm mặc không nói. Mộc Dương ôm lấy nàng từ phía sau, thấp giọng nói: “Dao Cơ, sau này nàng cứ ở lại đây đi. Nàng yên tâm, từ nay về sau người của phủ Mộc Dương hầu tuyệt đối sẽ không tới nữa. Ai cũng sẽ không quấy rầy chúng ta, chúng ta liền sống thật tốt đi.”
Nếu là hơn một năm trước, Mộc Dương ôm nàng như vậy, thì nàng còn cảm thấy dịu dàng thắm thiết, nhưng hiện tại, nàng lại có trực giác như đang bị một con rắn vừa lạnh vừa ướt quấn lấy, lạnh từ ngoài vào trong, lạnh đến đáy lòng.
Suốt hai tháng, quả nhiên không có ai quấy rầy. Trong hai tháng này, Dao Cơ cũng không phản kháng Mộc Dương, cũng không kiếm cách muốn đi nữa. Dần dần dường như Mộc Dương cũng yên lòng, nên số lần tới cũng ít hơn trước. Dù sao Mộc Dương cũng là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, không thể nào hao phí tất cả thời gian trên người một nữ nhân được. Đến khi Dao Cơ biết Mộc Dương bị Mặc Cảnh Kỳ phái đi làm việc nên sẽ có một khoảng thời gian không tới được, thì nàng biết, cơ hội của mình đã đến.
Hạ nhân trong biệt viện cũng không tôn trọng Dao Cơ, thấy nàng không có ý định chạy trốn thì cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Rốt cuộc để cho Dao Cơ nhân lúc trời tối vừa mới lên đèn ôm con trốn thoát khỏi biệt viện.
Sau khi thoát khỏi biệt viện, Dao Cơ chỉ mang theo một vài món trang sức tùy ý nhưng lại đáng giá, đồng thời cũng đổi những trang sức này thành ngân phiếu trước tiên. Nàng không biết Mộc Dương phát hiện nàng mất tích vào lúc nào, nhưng trong mấy ngày đầu chạy trốn đều không có ai đuổi theo nàng. Dao Cơ đi suốt ngày suốt đêm về phía Tây, nhưng đáng tiếc, sau mười ngày vẫn bị người của phủ Mộc Dương hầu đuổi theo.
Một cô gái một thân một mình, mang theo một đứa bé chạy trốn khắp nơi cũng không dễ dàng, rốt cuộc vào ngày thứ mười lăm Dao Cơ nhìn thấy người đuổi theo nàng. Nhưng không giống với đám người đi tìm nàng vào hai ngày trước, những người này lại muốn mạng của nàng. Ngay vào lúc Dao Cơ gần như tuyệt vọng, thì bên rừng cây lại xuất hiện mấy chiếc xe ngựa. Không kịp nghĩ nhiều, Dao Cơ ôm con chạy nhanh đến chỗ xe ngựa, vừa chạy trốn vừa gọi, “Cứu mạng! Cứu mạng……”
Dẫn đầu đoàn xe, một nam tử áo xám sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh nhảy lên. Người đuổi gϊếŧ nàng cũng không phải là thích khách chuyên nghiệp, cũng không phải là cao thủ gì, nên tất nhiên đã bị giải quyết mà không tốn chút sức nào.
Dao Cơ ôm con ngồi xuống đất, trong thời gian ngắn vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại. Nàng… An toàn rồi sao?
“Dao Cơ cô nương, cô nương không sao chứ?” Giọng nam trầm thấp vang lên ở trước mặt. Dao Cơ kinh ngạc giương mắt nhìn, một nam tử cao lớn, thần sắc trầm ổn đang đứng ở trước mặt. Dao Cơ sửng sốt, nói: “Ngài… Ngài là Tần thống lĩnh?”
“Tần Phong.” Tần Phong thản nhiên nói. Hắn phụng mệnh đi Sở kinh đón hai vị vυ" nuôi và hai nha đầu của Vương phi, lại không nghĩ đến sẽ gặp phải Dao Cơ bị người đuổi gϊếŧ. Nhíu nhíu mày, Tần Phong hỏi: “Ai đuổi gϊếŧ cô nương vậy?”
Dao Cơ hơi mệt mỏi nói: “Chắc là người của phủ Mộc Dương hầu.” Mới vừa thoát khỏi nguy hiểm, mấy ngày nay trốn đông trốn tay còn phải lên đường, đã sớm làm cho tâm lực nàng mệt mỏi rã rời. Lúc này đột nhiên thả lỏng ra nên hiện tại cũng không có tâm tình đi so đo những chuyện này.
Tần Phong cúi đầu nhìn thoáng qua đứ bé trong lòng nàng ấy, lúc nãy được Dao Cơ ôm chạy như điên nhưng lại không khóc, “Đây là con của cô nương sao?”
Dao Cơ gật đầu, mỉm cười nói: “Ừ, đây là con trai của ta. Trầm Tĩnh An.”
Tần Phong nhướng mày kiếm, nhưng cũng không hỏi vì sao đứa bé không mang họ Mộc, cúi đầu nhìn Dao Cơ nói: “Cô nương có tính toán gì không?”
Dao Cơ hơi ngượng ngùng nói: “Ta định đi về phía Tây.”
Tần Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đang trở về Ly thành, cô nương có thể cùng đi với chúng ta.”
Trong lòng Dao Cơ vui mừng, vốn nàng cũng định đi đến địa bàn của Định Vương phủ. Không nhất định phải đến Ly thành, nhưng chỉ cần vào Hồng Nhạn quan thì người của phủ Mộc Dương hầu đằng nào cũng sẽ thu liễm một chút. Có điều đường xá đi đến Ly thành xa xôi, nếu có thể đi cùng với bọn họ thì tất nhiên là tốt nhất. Nghĩ đến đây, Dao Cơ cũng không từ chối, gật đầu nói: “Như thế, liền tạ ơn Tần thống lĩnh nhiều.”
Tần Phong trầm mặc lắc đầu, xem nhìn bộ dáng xanh xao ốm yếu mặc một bộ váy thô của Dao Cơ cũng không có nói thêm gì nữa, mà chỉ nói: “Tiện tay mà thôi, không cần đa lễ.”