Chương 98: Lễ hội săn bắn

🌟 edit: Phương Moe 🌟

Giang Diệu đã định thân, vì thế không thể thường xuyên ra ngoài phủ như lúc trước.

Mà sau này Giang Diệu gả vào chính là Vương phủ, trở thành chủ mẫu, nên việc chủ trì bếp núc và quản lý thu chi, Kiều Thị muốn dạy thật tốt cho nữ nhi.

Tuy nói trước Giang Diệu còn có hai ca ca chưa kết hôn, nhưng ba huynh đệ tuổi đều tương đương nhau, hơn nữa đều đã định thân, sợ là qua năm nay, cả hai người còn lại sẽ đều thành thân.

Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì cuối năm nay Giang Thừa Hứa có thể thành thân, như vậy sang năm là việc hôn nhân của Giang Thừa Ngạn cũng sắp rồi.

Bởi vậy, nếu Tuyên Vương phủ bên kia sốt ruột, sợ là gần cuối năm sau thì nữ nhi sẽ phải xuất giá rồi. Lẩm nhẩm đếm tháng ngày, nhiều lắm cũng chỉ còn một năm nữa thôi.

Không đếm còn đỡ, giờ đếm thời gian chỉ còn một năm, Kiều Thị thật có chút không nỡ. Nhưng không nỡ thì có thể làm được gì? Đều đã đáp ứng hôn sự này rồi, sớm hay muộn kết hôn cũng đều giống nhau, mà tuổi Tuyên Vương như vậy, chẳng lẽ lại để người ta phải đợi thêm hai, ba năm… rồi còn phải sinh hài tử nữa chứ.

Mà thanh niên trẻ tuổi thường ham mê của lạ, Kiều Thị lo lắng nếu để thời gian quá lâu dài thì sẽ có không ít ong bướm vây quanh Tuyên Vương, dù sao Tuyên Vương phủ là nơi mà không nữ nhân nào không muốn vào.

。・°°・(>_<)・°°・。

Mỗi ngày Giang Diệu đều phải học hỏi rất nhiều, đến tối đều mệt đến nỗi ngả đầu xuống gối là ngủ luôn, nên dạo này nhìn Giang Diệu thoáng gầy đi một chút.

Từ ngày định thân đến tận giữa tháng chín, Giang Diệu đều không gặp mặt được Lục Lưu.

Hơn một tháng này, Giang Diệu vừa hỏi hỏi mẫu thân, vừa bận bịu làm cho Lục Lưu một chiếc áo choàng màu xanh sẫm thêu hoa văn cây trúc.

Nàng tự nhận việc may vá đối với mình không có trở ngại gì, trước đây nàng chưa chủ động làm cho Lục Lưu cái gì, bây giờ hắn là vị hôn phu của nàng, nàng làm cho hắn một thân áo choàng, ngược lại cũng hợp tình hợp lý.

Có điều nàng muốn tự tay giao cho Lục Lưu, xem phản ứng của hắn, nhưng mấy ngày nay nàng không có cách nào ra ngoài phủ nên vẫn không có cơ hội đem áo choàng này tặng cho hắn.

Mãi đến tận ngày hôm đó, Hoắc Tuyền gởi thư bảo cho nàng tiến cung cùng trò chuyện.

Nói đến mới nhớ, mấy ngày này Giang Diệu cũng quá bận, đúng là không có cơ hội tiến cung. Tuy rằng lúc trước nàng đã nói với Hoắc Tuyền là mình không thích Hoắc Nghiễn, nhưng đảo mắt một cái lại cùng Lục Lưu định thân, nên nàng đối mặt với Hoắc Tuyền thì vẫn còn có chút lúng túng.

Chỉ là —— Hoắc Tuyền thông minh như vậy, làm sao sẽ không nghĩ tới chỗ này? Nếu Hoắc Tuyền đã hẹn, vậy nàng không có lý do gì mà không đi.

Giang Diệu đem chuyện này nói với Kiều Thị, Kiều Thị cũng không có cái

gì bất mãn. Dù sao Chu thị là Chu thị, Hoắc Tuyền là Hoắc Tuyền, trong lòng Kiều Thị đối với Hoắc Tuyền vẫn là yêu thích.

Ngày hôm sau, Giang Diệu liền tiến cung.

Hoắc Tuyền là Hoàng hậu cao quý nên tự nhiên ở tại Khôn Cùng cung.

Cung tỳ đưa Giang Diệu đi vào, Giang Diệu nhìn nữ tử xinh đẹp mặc phượng bào hoa lệ, đầu đội phượng quan đang ngồi ở trên ghế chủ vị, Giang Diệu thoáng ngơ ngẩn, mới tiến lên hành lễ:

“Thần nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Hoắc Tuyền cười cười, tự mình đi tới, nâng Giang Diệu dậy, nói:

“Ngươi cùng Bổn cung khách khí làm cái gì, nào đến đây cùng ngồi với Bổn cung.”

Hoắc Tuyền lôi kéo Giang Diệu cùng ngồi ở trên giường nhỏ, nàng mỉm cười tinh tế đánh giá tiểu cô nương trước mắt, nói:

“… Gầy đi rồi. Đã định thân nên mấy ngày này, khẳng định mẹ của ngươi đang buộc ngươi học các loại quy củ đi.”

Giang Diệu ngước mắt nhìn, thấy Hoắc Tuyền cười đến thoải mái, trong lòng nàng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, gật đầu “Ừm.” một tiếng. Nàng thấy sắc mặt Hoắc Tuyền hồng hào, khí sắc này đúng là rất tốt, mới mỉm cười nói:

“Hoàng hậu nương nương đúng là đẫy đà, khí sắc thật tốt.”

Hơn nữa giữa hai lông mày cũng có nét quyến rũ của thiếu phụ.

Hoắc Tuyền trêu ghẹo nói:

“Cả ngày ở trong hoàng cung, ngoại trừ đi thỉnh an mẫu hậu thì chính là ở Khôn Cùng cung tỉa hoa, tưới nước, có thể không mập sao?”

Giang Diệu thầm nghĩ: kỳ thực chuyện này cũng rất tốt đẹp. Có điều, chờ sang năm Vệ Bảo Linh tiến cung, sợ là sẽ không còn những tháng ngày yên tĩnh như thế.

Bởi vậy, Giang Diệu cảm thấy nếu Vệ Bảo Linh không tiến cung thì Hoắc Tuyền cùng Cảnh Huệ đế tương kính như tân, ngược lại cũng không tồi.

Hoắc Tuyền thấy sắc mặt Giang Diệu vẫn còn câu nệ, liền biết giữa hai người bọn họ ngoài trừ chuyện thân phận bên ngoài thì cũng còn có nguyên nhân khác. Nàng suy nghĩ một chút, nói thẳng:

“Diệu Diệu, kỳ thực muội không cần phải cảm thấy hổ thẹn. Nói thật, xác thực Tuyên Vương so với ca ca của ta thì tốt hơn nhiều lắm, hắn đối với muội cũng chung tình, ngày sau tất nhiên sẽ đối tốt với muội. Cho dù muội không làm được tẩu tử của ta thì cả đời này chúng ta vẫn là tỷ muội tốt, có đúng hay không?”

Nói được ra thế này so với việc phỏng đoán lẫn nhau là tốt lắm rồi, Giang Diệu gật đầu cười cười nói: “vâng.”

Sau đó nàng cùng Hoắc Tuyền nói chuyện một lúc, chủ yếu đều nói về mấy ngày này Hoắc Tuyền ở trong cung trải qua như thế nào. Cảnh Huệ đế đối với Hoắc Tuyền cũng không tệ lắm, người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy Đế hậu hai người cũng coi như là tân hôn ngọt ngào.

Chỉ là Giang Diệu có thể thấy thời điểm Hoắc Tuyền nói đến Cảnh Huệ đế, vẫn không lộ ra vẻ e thẹn của thê tử đối với phu quân, nàng nghĩ có lẽ Hoắc Tuyền quá lý trí, cho dù đã thành phu thê thì từ trong đáy lòng Hoắc Tuyền vẫn không thích Cảnh Huệ đế.

Trước khi đi, Hoắc Tuyền còn lôi kéo Giang Diệu nói:

“Muội có thời gian thì nhất định phải vào đây thăm ta.”

Nói xong, nàng còn đem lệnh bài đã chuẩn bị kỹ càng nhét vào trong tay Giang Diệu:

“Lệnh bài này, muội cầm đi, lần tới nếu muội muốn tiến cung, chỉ cần mang theo cái này thì thời điểm nào muốn đến cũng được.”

Giang Diệu không từ chối, nàng nhận lấy lệnh bài rồi nói:

“Được, nếu muội rảnh rỗi, nhất định muội sẽ vào gặp Hoàng hậu, còn mang cho người loại mứt mà người thích ăn nhất.”

Thấy Giang Diệu đáp lại, Hoắc Tuyền mới lưu luyến không rời nhìn theo bóng Giang Diệu đi xa.

Giang Diệu đem lệnh bài đưa cho Bảo Cân cất đi cẩn thận, Bảo Lục nói:

“Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương vẫn giống như trước đây, đối với tiểu thư thật tốt.”

Nụ cười Bảo Lục tràn trề, rất vui vẻ. Có thể không vui được sao? Tiểu thư nhà nàng sau này là Tuyên Vương phi, bây giờ lại cùng Hoàng hậu nương nương thân như tỷ muội, sợ là phóng tầm mắt toàn bộ kinh thành, cũng không có người nào dám bắt nạt tiểu thư nhà nàng đâu. Các nàng làm người hầu, cũng được thơm lây nha.

Hôm nay gặp được Hoắc Tuyền, Giang Diệu xác thực là vui vẻ. Chỉ là lúc đi ngang qua hành lang thì Giang Diệu thấy phía ngược lại có cô nương một thân y phục xanh biếc đang đi tới, nụ cười trên mặt Giang Diệu phai nhạt dần, kêu:

“Vi tỷ tỷ.”

Vị cô nương thanh lệ, đoan trang trước mặt này mchính là Hoắc Vi của chi thứ hai Bình tân hầu phủ.

Hoắc Vi thấy Giang Diệu, cũng hơi kinh ngạc, đến khi nghĩ đến Giang Diệu đã cùng Tuyên Vương định thân thì nàng rất khó nở ra nụ cưới với đối phương. Nói là nàng đố kị cũng được, nhưng nhiều nhất vẫn là ước ao được như Giang Diệu.

Hoắc Vi nhìn thêm một chút, sau đó thoáng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có chút xa cách, nói:

“Giang muội muội.”

Thái độ của Hoắc Vi đối với nàng lạnh nhạt, Giang Diệu dĩ nhiên biết là vì sao. Nàng hỏi:

“Vi tỷ tỷ đến gặp Hoàng hậu nương nương sao?”

Hoắc Vi nói:

“ừm. Giang muội muội cũng mới từ Khôn Cùng cung đến đây đi.”

Thấy Giang Diệu gật đầu, Hoắc Vi lại khách khí nói tiếp:

“Vậy ta liền không tiễn Giang muội muội, ta đi trước.”

Nhìn Hoắc Vi đáp lễ một cái, rồi thong dong rời đi. Giang Diệu đúng là không để ở trong lòng. Nếu mỗi cô nương ái mộ Lục Lưu, nàng đều phải nhớ ở trong đầu rồi nghĩ biện pháp ứng phó, vậy thì nàng chẳng phải là mệt chết sao?

Đời trước Hoắc Vi vì Lục Lưu mà chậm chạp chưa gả, đó là bởi vì Lục Lưu cũng chưa lập gia đình nên Hoắc Vi còn có thể ôm hi vọng. Bây giờ Lục Lưu đã cùng nàng định thân và nhiều chuyện ở đời này không giống với đời trước, nên nàng nghĩ việc hôn nhân của Hoắc Vi cũng sẽ có thay đổi.

Có điều nghĩ đến khi còn bé, Hoắc Vi đối với nàng quan tâm rất nhiều, nếu nói trong lòng Giang Diệu không có chút gì là không thoải mái thì đúng là lừa người.

Nhưng nàng cũng sẽ không bao giờ thoải mái đem nam nhân của mình nhường cho nữ nhân khác. Lục Lưu là của nàng, đời này là của nàng và nàng hi vọng đời sau cũng vậy. Nàng chính là hẹp hòi vậy đấy, ai cũng không được chạm vào nam nhân của nàng.



Lúc Giang Diệu mới vừa trở về đến Trấn Quốc Công phủ thì liền nhận được thư của Trưởng công chúa, bảo nàng năm ngày sau cùng đi Tây Sơn săn bắn.

Hàng năm, Hoàng gia đều có thi đấu săn bắn, bên trong đều là một ít hoàng thân quốc thích và quan to hiển quý tham gia.

Nhận được thư, Giang Diệu ở trên giường la hán lăn hai vòng, đem ngoại bào đã may thật tốt cho Lục Lưu lấy ra, ôm vào trong ngực ngửi một cái.

Nghĩ tới ngày đó Lục Lưu nhất định sẽ đi, nàng liền hướng về phía Bảo Cân nói:

“… Ngươi đi đáp lời cho Trưởng công chúa, ngày hôm ấy ta sẽ đi.”

。・°°・(>_<)・°°・。

Bắc Sơn có lễ đạp thanh, Tây Sơn có ngày hội săn bắn.

Sau năm ngày, đội ngũ xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ mênh mông cuồn cuộn theo ở phía sau, cùng Cảnh Huệ đế đi Tây Sơn săn bắn.

Đi Tây Sơn dĩ nhiên không đơn thuần chỉ có một người là Giang Diệu mà còn có ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng. Mới đầu Tống Loan cũng muốn đi, nhưng đến lúc gần kề ngày đi thì thân thể Tống Loan lại không được khoẻ, lên nàng chỉ có thể ở lại trong phủ, không cùng đồng hành được.

Vào lúc này Giang Diệu ngồi ở trong xe ngựa, vén mành nhìn các ca ca nhà mình cưỡi ở trên lưng ngựa vô cùng khí thế, nhất thời tâm tình của nàng thật tốt.

Có điều ——

Lúc này có các ca ca đồng hành, nàng sợ không có cơ hội gặp gỡ Lục Lưu. Nhưng mà áo choàng kia, nàng muốn tự tay đưa cho hắn.

Nghĩ tới đây, Giang Diệu cảm thấy có chút đáng tiếc. Tuy nhiên lễ hội săn bắn này cũng là một cơ hội tốt, để các ca ca hiểu thêm về Lục Lưu. Đặc biệt là Tam ca của nàng, hắn đối với Lục Lưu có thành kiến rất sâu.

Vì đội ngũ khá đông nên xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ tự nhiên đi đến chậm một chút, Giang Diệu nhàn nhã nhìn phong cảnh bên đường một lúc, sau đó cảm thấy vô vị, nàng liền cầm du ký lên đọc, nhưng vào lúc này nàng không đọc nổi, nên chỉ trong chốc lát liền ôm du ký dựa vào đệm mẫu đơn để ngủ.

Bảo Cân và Bảo Lục bên trong xe ngựa, nhìn tiểu thư nhà mình ngủ say sưa, bèn nhìn nhau cười tủm tỉm. Bảo Cân cẩn thận từng li từng tí một đem sách trong l*иg ngực Giang Diệu rút ra, sau đó nhẹ nhàng lấy chăn mỏng, giúp tiểu thư nhà mình đắp lên.

Ước chừng khoảng một canh giờ thì đội ngũ mới đến Tây Sơn.

Giang Diệu giẫm lên ghế đỡ, rồi được Giang Thừa Ngạn dìu xuống xe ngựa.

Tây sơn bên này, sớm có thị vệ canh gác tầng tầng lớp lớp, cả lều vải cũng được Cảnh Huệ đế sớm phái người đến dựng để đóng trại.

Giang Diệu theo ba ca ca cùng nhau đi đến lều vải của mình, lúc gần đến nơi thì nhìn thấy cách đó không xa có một nam nhân đang đi tới, con ngươi của Giang Diệu liền sáng ngời, nở nụ cười xinh đẹp.

Ba huynh đệ tất nhiên cũng nhìn thấy.

Trừ Giang Thừa Ngạn có chút như tiểu hài tử tức giận thì còn lại hai vị ca ca kia đều tiến lên hành lễ:

“Vương gia.”

Hôm nay Lục Lưu không mặc áo gấm giống thường ngày, mà là ăn mặc một thân trang phục màu đen tiện lợi, nhìn càng có vẻ tinh thần sáng láng, tuấn mỹ vô song.

Thái độ của hắn ôn hòa, nói:

“Ba vị Giang công tử không cần đa lễ. Chúng ta sẽ ở lại nơi này mấy ngày, nếu có chỗ nào cần Bản vương thì mọi người chỉ cần phái người nói với ta là được.”

Nói xong, hắn chỉ chỉ về hướng lều trại của Tuyên Vương phủ.

Giang Thừa Ngạn liếc mắt nhìn một chút, nhìn vị em rể tương lai trước mặt này, đang muốn lấy lòng bọn họ, đúng là làm hắn không khỏi nhíu nhíu mày lại.

Theo thân phận của Lục Lưu thì lều vải của hắn nên dựng ở bên cạnh Cảnh Huệ đế, nhưng lúc này lều của Lục Lưu lại cách Trấn Quốc Công phủ bọn họ gần như vậy.

Giang Thừa Ngạn tuy rằng nhìn ra Lục Lưu muốn mượn rượu giả say, nhưng trước khi đi thì mẫu thân đã đặc biệt thông báo với hắn: Vương gia nhà người ta khách khí, không cho phép được đà lấn tới.

Giang Thừa Ngạn đúng là oan ức, mẫu thân nói cứ như hắn không hề hiểu chuyện vậy.

Giang Thừa Ngạn bĩu môi, nói:

“Vậy thì cảm tạ Vương gia.”

Lục Lưu nhìn về hướng Giang Thừa Ngạn, đáp:

“Việc nhỏ mà thôi.”

Lúc này dường như hắn mới nhìn thấy tiểu cô nương phía sau Giang Thừa Ngạn, ánh mắt ôn hòa của hắn dừng ở trên mặt nàng chốc lát.

Lúc trước rõ ràng đã thân thiết như vậy, bây giờ nhiều ngày không thấy, chỉ cần bốn mắt nhìn nhau đã có chút ngượng ngùng. Giang Diệu cũng cảm giác mình khác người, nhưng đã định thân xác thực không giống trước kia. Nàng nhếch miệng lên cười cười, e lệ thoáng rũ mắt.

Vừa nãy Giang Diệu ở trên xe ngựa ngủ gần nửa canh giờ, vào lúc này được nghỉ ngơi thoả đáng, gò má còn có chút ửng đỏ, nàng vốn là tuổi trẻ, giờ khắc này nhìn mềm mại như trái mật đào ngày hè mới từ trên cây hái xuống, tươi mới làm người ta muốn mạnh mẽ cắn một miếng.

Đôi mi nhỏ dày đặc của tiểu cô nàng, giống như hai cánh quạt đang rủ xuống, thoáng che khuất sóng nước lăn tăn trong đôi mắt. Mà hôm nay trang phục của nàng lại tỉ mỉ, so với ngày thường thì càng xinh đẹp hoạt bát hơn, khiến nàng càng long lanh mỹ miều rất gây chú ý.

Ngay cả Lục Lưu cũng nhìn nàng đến ngây người.

Giang Thừa Nhượng đem tay phải nắm thành quyền, đặt bên mép, nhẹ nhàng khụ một tiếng.

Lục Lưu lúc này mới hoàn hồn, nói:

“Bản vương còn có việc phải làm… vậy ta đi trước.”

Vừa nghe thấy Lục Lưu đi rồi, lúc này Giang Diệu mới giương mắt lên, nhìn thẳng tắp theo bóng lưng của hắn, ánh mắt có chút tiếc nuối, dáng vẻ này của nàng đúng là không có nhiều hăng hái.

Sau đó Giang Diệu lại bị Giang Thừa Ngạn búng nhẹ vào trán, nói:

“Có gì đáng xem chứ? Có đẹp mắt bằng Tam ca của muội không?”

Giang Diệu bị đau ôm lấy cái trán, nàng bĩu môi, thầm nghĩ: Lục Lưu thực sự là đẹp hơn nha. Có điều ngoài miệng nàng phải nói lấy lòng Tam ca, con ngươi của nàng sáng rỡ, nịnh nọt:

“Tất nhiên là Tam ca ưa nhìn nhất.”

Đổi lại nếu nàng nói là Lục Lưu đẹp hơn, thì khẳng định lần tới khi Tam ca nhìn thấy Lục Lưu thì sẽ bày cho Lục Lưu một sắc mặt thối hoắc cho mà xem.

Bởi vậy, Giang Diệu phát giác vị hôn phu này của nàng quá mức đáng thương nha, ứng phó với người khó hầu hạ như cha nàng còn chưa đủ, giờ còn phải phục vụ thêm ba ca ca của nàng.

Quả nhiên, nghe được mấy lời này của muội muội, Giang Thừa Ngạn thoả mãn cười đắc ý.

Giang Diệu quả thực không thể làm gì vị Tam ca ấu trĩ này.