Chương 174: Trấn Quốc Công phủ

💋 edit: Phương Moe 💋

Tạ Nhân thật sự không nghĩ tới Giang Diệu lại trở về nhanh như thế, rồi lại nhìn dáng vẻ Lục Hành Chu nhìn Giang Diệu, đây đâu phải là ánh mắt đơn thuần của chất nhi nhìn tam thẩm thẩm.

Nhất thời trên mặt Tạ Nhân không còn vui vẻ.

Từ lúc nàng gả cho Lục Hành Chu thì không hiểu vì sao lại bị hắn lạnh nhạt, nàng đã nuốt giận vào bụng để nỗ lực làm tốt mọi chuyện, cuối cùng cũng làm hắn đối với nàng ôn nhu hơn.

Nhưng mẹ chồng của nàng – Mạnh thị đâu phải là người dễ chơi? Bà ta luôn nghĩ cách để nhét thêm người vào phòng của Lục Hành Chu và rất khó chịu khi thấy Lục Hành Chu đối tốt với nàng.

Nam nhân nào mà lại không có thêm người trong phòng? Nên chuyện này Tạ Nhân cũng nhịn.

Nhưng hai tháng trước Mạnh thị lại muốn Lục Hành Chu nạp cháu gái – Mạnh Miểu mà Mạnh thị vô cùng yêu thích để làm thϊếp.

Tạ Nhân vốn tưởng rằng Lục Hành Chu sẽ từ chối, vậy mà ai ngờ hắn lại ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Hắn không chỉ nạp Mạnh Miểu làm thϊếp, hơn nữa từ sau khi Mạnh Miểu vào cửa thì Lục Hành Chu cực kì sủng ái nàng ta, điều này làm cho Tạ Nhân có cảm giác nguy hiểm.

Hiện nay thì Tạ Nhân đã thật sự hiểu.

Lục Hành Chu đâu có thật tâm yêu thích Mạnh Miểu? Chẳng qua Mạnh Miểu kia có dáng người nhỏ nhắn yêu kiều cùng đôi mắt nước long lanh, nhìn có mấy phần mùi vị giống Giang Diệu mà thôi.

Tạ Nhân tức giận cắn chặt răng, nhưng nàng vẫn không dám nói gì hay làm gì cả.

Chờ đến khi nghe thấy một trận lộc cộc tiếng vó ngựa thì Tạ Nhân mới một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn lại. Ngay lập tức nàng liền nhìn thấy người thanh niên trẻ mặc một thân áo gấm cao cao tại thượng, tuấn mỹ hơn hẳn người thường.

…..

Lục Lưu ghìm dây cương và dừng lại ở bên cạnh xe ngựa, sau đó mới giơ tay nhấc mành lên.

Giang Diệu cũng là kinh hỉ, nàng không nghĩ tới Lục Lưu lại từ trong cung trở về nhanh như vậy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp:

“Thϊếp còn tưởng chàng phải có nhiều chuyện để nói với hoàng thượng cơ.”

Tiểu tử trong l*иg ngực Giang Diệu vừa nhìn thấy cha thì cũng vung vẩy hai tay a a a a a gọi, ý tứ chính là muốn Lục Lưu ôm.

Giang Diệu cúi đầu dụ dỗ tiểu tử:

“Triệt nhi ngoan, chờ một lúc nữa phụ thân sẽ ôm con.”

Tiểu tử đương nhiên không hiểu, vẫn cứ a a a muốn được ôm.

Chờ đến khi Giang Diệu dỗ dành xong nhi tử, rồi nàng một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Lục Lưu thì mới thấy ở trước cửa hàng trang sức phía đối diện có Lục Hành Chu và Tạ Nhân đang đứng đấy.

Đối diện với đôi mắt của Giang Diệu thì Lục Hành Chu mới phục hồi lại tinh thần, lúc này hắn mới nghiêng đầu sang nói với Tạ Nhân:

“Nàng nhìn bên kia có phải là Tam thúc cùng Tam thẩm thẩm không, có lẽ là Tam thúc đã trở về, chúng ta qua chào hỏi một chút đi.”

Tạ Nhân gật đầu đi theo Lục Hành Chu sang gặp hai người kia.

Lục Hành Chu đi đến bên cạnh xe ngựa, việc đầu tiên là hướng về phía Lục Lưu hành lễ và hô một tiếng Tam thúc, sau đó mới khéo léo hỏi:

“Tam thúc trở về lúc nào vậy? Chất nhi đáng lẽ nên tự mình đi nghênh đón Tam thúc và Tam thẩm thẩm.”

Vẻ mặt Lục Lưu không còn vẻ ôn hoà, hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống Lục Hành Chu và nói:

“Tối hôm qua mới trở về.”

Lục Hành Chu khi còn bé rất kính trọng vị Tam thúc này, về sau hắn lại có chút sợ hãi đối với Tam thúc. Mà khi ở trước mặt Giang Diệu thì hắn luôn căm ghét chính bản thân mình luôn tự dưng lộ ra cảm giác sợ hãi đối với Tam thúc.

Lúc này mành xe ngựa đã được thả xuống nên Lục Hành Chu không nhìn thấy được người bên trong, nhưng hắn có thể ngờ ngợ nghe được âm thanh a a a của oa nhi.

Bỗng nhiên lúc này mành xe bị một cánh tay nho nhỏ trắng nõn tóm chặt lấy rồi ngay lập tức liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

Đôi mắt của tiểu tử đen lay láy nhìn Lục Hành Chu, nha nha kêu vài tiếng và dường như tiểu tử này không biết sợ người lạ nên liền toét miệng ra cười với Lục Hành Chu.

Đây là lần đầu tiên Lục Hành Chu thấy tiểu tử này, hắn cảm thấy tiểu tử này rất khiến người ta yêu thích, hắn cười cười nói:

“Tiểu đường đệ thực sự là đáng yêu.”

Tạ Nhân cũng phụ họa theo:

“Đúng đấy, nhìn có vẻ lớn hơn Tề nhi một chút.”

Tề nhi trong miệng Tạ Nhân chính là Lục Tư Tề – nhi tử của Tạ Nhân và Lục Hành Chu.

Nếu không phải nàng vừa vào cửa đã mang thai thì Mạnh thị sao có thể buông tha việc gây khó dễ cho nàng?

May mà nàng đẻ được con trai nên cho dù Mạnh thị có không thích nàng thì cũng vẫn coi tôn nhi béo trắng như là bảo bối…

Chỉ là mỗi lần Tạ Nhân nhìn thấy mặt mày nhi tử không giống với Lục Hành Chu là tâm trạng nàng lại lo lắng, nàng chỉ sợ bị người ta phát hiện. Nhưng cũng may Mạnh thị kia là người ngu xuẩn, bà ta không hề phát hiện ra mà còn lúc nào cũng ôm tôn nhi ra khoe khoang với họ hàng cùng bằng hữu và nói tôn nhi giống với Lục Hành Chu hồi bé như đúc…

Sau đó Tạ Nhân lén liếc nhìn Lục Lưu đang ngồi trên lưng ngựa, nàng chỉ cảm thấy nam tử này đúng là có dung mạo tuấn mỹ hiếm có trong thế gian. Rồi nàng lại nhìn sang Lục Hành Chu, rõ ràng người ta không muốn phản ứng hắn vậy mà hắn còn mặt dày câu được câu không muốn cùng người ta nói chuyện, ngay cả nàng cũng cảm thấy mất mặt đây này.

Đến khi con đường phía trước đã được lưu thông, Lục Lưu mới gật đầu một cái rồi thúc ngựa đi theo xe ngựa cùng đến Trấn Quốc Công phủ.

Lúc này Lục Hành Chu chỉ có thể thu hồi ánh mắt và nói với Tạ Nhân:

“Nàng đi về trước đi, ta còn có chút chuyện phải xử lý.”

Làm gì có chuyện gì chứ? Hừ, Tạ Nhân cực kì tức giận nắm chặt khăn lụa trong tay, nhưng nàng hiểu Lục Hành Chu là người thích nữ tử ngoan ngoãn nên nàng liền gật đầu và căn dặn một phen, còn những chuyện khác cũng không có hỏi mà chỉ trực tiếp đi lên xe ngựa.

Xe ngựa vững vàng chạy đến Trấn Quốc Công phủ, vì vừa mới nhìn thấy Tạ Nhân và Lục Hành Chu nên đã có chút ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Giang Diệu.

Giang Diệu nắm bắt tay nhỏ mềm mại của nhi tử và tuỳ ý để hắn nắm đầu ngón tay mình chơi.

Tuy rằng Giang Diệu ở tận Dân Châu nhưng tin tức ở kinh thành nàng vẫn biết một chút, hơn nữa chiếu theo bối phận thì Lục Hành Chu cũng là chất nhi của nàng.

Nàng cũng biết Lục Hành Chu thể hiện xuất sắc nên được Cảnh Huệ đế chọn làm thám hoa, bây giờ đang làm ở Hàn Lâm hiên. Nếu không phải Lục Hành Chu đã thú Tạ Nhân thì lấy năng lực và bộ dáng của hắn sợ là bà mối cũng phải muốn đạp đổ cửa rồi…

Giang Diệu suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy chuyện với Lục Hành Chu đã là chuyện cũ của kiếp trước. Nếu không phải thời điểm ở Tuyên Vương phủ Lục Hành Chu dùng ngôn từ không hay để nói nàng thì nàng đã sớm đem hắn thành người qua đường rồi.

Giang Diệu nắm lấy bàn tay nhỏ của nhi tử kéo đến bên miệng mình hôn một cái.

Tiểu tử hơi nhếch miệng, đôi mắt to ướt nhẹp nhìn mẫu thân mình, thấy mẫu thân đang ngậm tay của mình làm cho hắn cũng có chút thèm ăn, lúc này hắn liền đem cái tay còn lại để ở bên miệng, sau đó híp mắt rồi bắt đầu hự hự mυ"ŧ ngón tay của chính mình.

(๑>◡<๑)

Vì đã cả năm trời không nhìn thấy nữ nhi nên ngay cả Giang Chính Mậu xưa nay luôn thận trọng nội liễm đến khi nhìn thấy con rể và nữ nhi mang theo ngoại tôn đến nhà thì tâm tình cũng có chút kích động.

Giang Chính Mậu xưa nay đối với ba nhi tử rất là nghiêm khắc và ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng khi còn bé cũng rất sợ phụ thân của mình.

Nhưng hiện nay Giang Chính Mậu nhìn tiểu ngoại tôn mập mạp đáng yêu thì cũng không nhịn được mà ôm hài tử vào trong ngực rồi mỉm cười rất là từ ái.

Tiểu tử dễ tính lại thích cười nên đúng là cho ngoại tổ phụ mặt mũi, hắn hướng về phía ngoại tổ phụ hưng phấn nha nha kêu vài tiếng rồi mới nắm bắt đầu ngón tay của ngoại tổ phụ để chơi đùa.

Kiều Thị ở một bên nhìn, mặt mày tươi cười quay sang nói với Giang Diệu:

“Nương còn chưa thấy cha của con nhiệt tình như vậy đối với Quan nhi đâu.”

Giang Diệu cười cười, nàng hiểu được cha nàng là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng nàng cũng cảm thấy nhi tử mập của nàng quả thực khiến người ta yêu thích nha, sợ là không có ai nhìn thấy nhi tử mà lại không thích đâu.

Có điều vào lúc này nghe mẫu thân nói như vậy, Giang Diệu liền nhìn về phía đại tẩu Tống Loan đang ôm hài tử.

Tống Loan đoan trang hào phóng, sau khi sinh hài tử thì càng ngày càng nhiều hơn mấy phần nhàn tĩnh. Cũng khó trách Kiều Thị lại thoả mãn con dâu trưởng này như vậy.

Giang Diệu đi tới nhìn Quan nhi đang được đại tẩu ôm ở trong lòng. Tiểu tử mặc một thân tiểu bào màu xanh ngọc, nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh, dáng dấp quá nửa là giống đại ca của nàng, có điều trên khuôn mặt nhỏ cũng có vài nét giống đại tẩu Tống Loan.

Giang Diệu vốn đã yêu thích hài tử, từ khi làm mẫu thân thì càng yêu thích hơn, huống chi tiểu tử này còn là tiểu chất nhi của nàng, nàng lập tức hướng về phía tiểu tử ôn nhu:

“Quan nhi, ta là cô của con.”

Quan nhi đã được một tuổi nhưng được dạy dỗ tốt nên không hề giống hài tử bình thường thấy người lạ là khϊếp sợ, lúc này đôi mắt to lấp lánh của tiểu tử nhìn Giang Diệu rồi giương cái miệng nhỏ nhắn lên gọi:

“Cô…”

Đôi mắt Giang Diệu sáng ngời, mừng lớn nói:

“Thật thông minh.”

Nói xong nàng liền đem lễ vật đã chuẩn bị kỹ càng lấy ra. Lễ vật mà nàng chuẩn bị cho tiểu chất nhi là một miếng ngọc bội hồ lô được trạm khắc cực kì tinh xảo cùng với một cái hầu bao do Giang Diệu tự tay thêu, hình thêu trên hầu bao chính là con vật mà tiểu chất nhi cầm tinh.

Tiểu hài tử yêu thích những đồ vật có màu sắc tươi tắn nên hắn lập tức cầm lên thưởng thức rồi vui vẻ cười khanh khách nhìn Giang Diệu và liên tiếp gọi:

“Cô.. cô..”

Tâm trạng Giang Diệu cũng được an ủi, tuy rằng từ lúc chất nhi ra đời nàng chưa từng được gặp nhưng thật tốt vì hiện tại chất nhi vẫn yêu thích nàng.

Giang Diệu đang chơi đùa cùng tiểu chất nhi thì bỗng nhiên nghe được phía ngoài cửa có tiếng hài tử khóc nháo. Tiểu hài tử đối với âm thanh của oa nhi đặc biệt mẫn cảm, nghe được tiếng khóc này thì Quan nhi cũng nghiêng đầu nhỏ ra nhìn, ngay cả tiểu tử trong l*иg ngực Giang Chính Mậu cũng muốn ngẩng đầu lên.

Giang Diệu cũng nhìn theo phía phát ra âm thanh thì nàng liền thấy một nữ nhân xinh đẹp đẫy đà đang vội vội vàng vàng đi vào, con ngươi của nữ nhân sáng ngời đảo mắt nhìn khắp phòng một phen, đến khi dừng lại trước mặt Giang Diệu thì trong đôi mắt nữ nhân liền hiện ra lệ, hiển nhiên là muốn khóc.

Mà đi ở phía sau là Nhị ca của nàng, lúc này hắn đang ôm tiểu nữ oa ồn ào khóc nháo ở trong lòng.

Giang Diệu cười cười và gọi:

“Kim Nguyệt.”

Người đến chính là Tiết Kim Nguyệt.

Thấy Giang Diệu đứng ở trước mặt của mình như vậy, Tiết Kim Nguyệt không nhịn được liền lập tức đi tới vui vẻ nói:

“Diệu Diệu, muội cuối cùng cũng đã trở về.”

Rồi Tiết Kim Nguyệt nổi lên tính khí trẻ con ôm chặt lấy Giang Diệu, giống như là hai người đã chia lìa nhau rất lâu rồi.

Giang Diệu không nghĩ tới nhị tẩu của nàng đã làm mẫu thân mà tính tình còn trẻ con như vậy. Nàng giơ tay vuốt ve sống lưng nhị tẩu:

“Nhìn tẩu kia… Hinh Tỷ nhi đang nhìn tẩu đấy.”

Hinh Tỷ nhi là nữ nhi của Giang Thừa Hứa và Tiết Kim Nguyệt, vào lúc này Hinh Tỷ nhi đang oan ức nức nở được Giang Thừa Hứa ôm ở trong ngực.

Các trưởng bối đều ở đây, Tiết Kim Nguyệt dù nhớ Giang Diệu nhưng nàng cũng cực nhanh buông lỏng tay rồi dùng khăn xoa xoa nước mắt, nàng mỉm cười nhìn Giang Diệu sau đó mới quay sang hành lễ với lão thái thái và bố mẹ chồng đang ngồi trên chủ vị, rồi nàng lại quy củ hướng về phía Kiều Thị nói:

“Nương, con dâu thất thố.”

Kiều Thị rất yêu thích con dâu Tiết Kim Nguyệt này, một phần nguyên nhân vì nàng đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên, còn một phần chính là bởi vì nàng có ba con dâu đều cực kì xuất sắc, con dâu trưởng cùng con dâu thứ ba đều có tính tình đoan trang hào phóng của tiểu thư khuê các và hai con dâu này cực kì có tiếng trong tầm mắt kinh thành, thế nên có một người con dâu hoạt bát như Tiết Kim Nguyệt khiến Kiều Thị cảm thấy trong phủ vì có người con dâu này mà trở nên náo nhiệt hơn.

Huống chi con dâu thứ hai sau khi vào cửa thì con trai của nàng càng thích cười nhiều hơn. Đây chính là điểm khiến Kiều Thị hài lòng nhất ở con dâu.

Vào lúc này Kiều Thị đúng là vì con dâu mà nói chuyện:

“Con và Diệu Diệu cùng nhau lớn lên bên nhau, thân nhau như tỷ muội nên kích động một chút cũng là điều bình thường. Vừa nãy nương cũng không khá hơn con bao nhiêu nên làm sao có thể trách con?”

Tiết Kim Nguyệt lúc này mới nín khóc mỉm cười.

Kiều Thị nhìn tôn nữ trong ngực con trai đang khóc nức nở, nàng vội nói:

“Đem Hinh Tỷ nhi cho ta, để tổ mẫu ôm một cái.”

Trong ba con dâu thì con dâu trưởng Tống Loan sinh được một nam hài, con dâu thứ hai Tiết Kim Nguyệt sinh được một nữ oa, nhưng Kiều Thị lại không hề thiên vị tôn nhi, hơn nữa bảo bối nữ nhi duy nhất của nàng không ở gần bên người nên Kiều Thị lại thường xuyên thích ôm tôn nữ hơn.

Hinh Tỷ nhi rất thích thân cận cùng với tổ mẫu, hiện nay được tổ mẫu ôm thì lập tức không còn khóc nữa.

Giang Diệu tiến lại gần đêm lễ vật đã chuẩn bị đưa cho tiểu chất nữ, nhìn tiểu chất nữ béo mập đáng yêu, dáng dấp đơn thuần yếu ớt giống hệt mẫu thân, đây chính là một phiên bản thu nhỏ thích khóc nháo của Tiết Kim Nguyệt.

Giang Diệu không nhịn được bèn cúi xuống hôn một cái lên khuôn mặt của tiểu chất nữ.

Giang Diệu đã gặp Đại ca và Tam ca, mà Nhị ca Giang Thừa Hứa vì nhạc mẫu Lâm thị thân thể không khỏe nên hắn đã cố ý bồi thê tử đi đến thăm viếng, vào lúc này mới vừa trở về. Thời điểm ở cửa thì Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy xe ngựa của Tuyên Vương phủ nên mới biết là Giang Diệu cùng Tuyên Vương đến đây, Tiết Kim Nguyệt lập tức kích động đến nỗi ngay cả nữ nhi cũng không cần, nàng trực tiếp đem nữ nhi nhét vào l*иg ngực phu quân rồi nhanh chóng chạy vào gặp Diệu Diệu.

Giang Diệu nhìn Nhị tẩu bị nuôi đến mập mạp cùng với tiểu chất nữ đáng yêu, sau đó nàng mới hướng về phía Giang Thừa Hứa chậm rãi kêu một tiếng:

“Nhị ca.”

Tính tình Giang Thừa Hứa có chút giống Lục Lưu là người không dễ dàng biểu lộ tâm tình của mình, vào lúc này thấy muội muội đã một năm không gặp thì dáng vẻ đột nhiên trở nên ôn hòa hơn, hiển nhiên là có chút kích động.

Giang Thừa Hứa mở miệng ôn hòa nói:

“Trở về là tốt rồi.”