Chương 16: Sự Thật

edit: Phương Moe

Kiều Thị và Thích thị đi ở phía trước, phía sau là Tạ Nhân cùng mấy nha hoàn.

Từ phía xa, đã nhìn thấy hai tiểu cô nương đang đá cầu trong Cẩm Tú viên.

Giang Diệu tuổi còn nhỏ, vóc dáng so với Tiết Kim Nguyệt thấp hơn rất nhiều,

vào lúc này đang làm dáng đá quả cầu lên cao, hưng phấn cười lên lộ ra

mất cái răng cửa, hai gò má cũng là hồng hào phấn nộn.

Thích thị hôm

nay mặc dù vì hả giận, nhưng vẫn là thật tâm yêu thương tiểu chất nữ

này, đây cũng là lần đâu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng tiểu chất nữ hoạt

bát khả ái như vậy.

Thích thị vào cửa cũng đã mười năm. Nàng

từng thấy bộ dáng Giang Diệu lúc vừa ra đời nhỏ nhắn mảnh mai. Kiều Thị

là mỹ nhân, sinh ra khuê nữ tự nhiên cũng là ngọc tuyết đáng yêu, nhưng

lại là có vẻ bệnh tật ốm yêu, khó tránh khỏi ít đi mấy phần nữ hài đồng

đáng yêu ngây thơ.

Thích thị cười cười, nhìn về phía Kiều Thị: “Diệu Diệu khí sắc thật là tốt.”

Nói tới điều này, Kiều Thị cũng nở nụ cười. Nàng gật đầu, nói: “Tẩu không

cầu những thứ khác, chỉ cầu Diệu Diệu có thể khoẻ mạnh.”

Giang Diệu

nhìn Kiều Thị đi vào, tiểu chân ngắn vội vàng chạy tới, nhào vào trong

l*иg ngực Kiều Thị, bi bô nói: “Nương.” Sau đó thò ra đầu nhỏ, mắt to

ươn ướt nhìn Thích thị, “Tam thẩm thẩm.” Âm thanh vừa ngọt, vừa mềm,

nghe đến trong tâm đều vui vẻ.

Thích thị nhìn xuống khuôn mặt bánh bao của tiểu chất nữ. Mập lên một chút, thật là càng đáng yêu.

Phía sau Tiết Kim Nguyệt cũng chạy theo chào hỏi, tuy rằng thiếu mất hai

răng cửa, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu. Tiết Kim Nguyệt ăn mặc một thân nhu quần xanh lam, tóc chải kiểu

quán phát, nàng thấy Tạ Nhân cũng đi theo phía sau Thích thị, khuôn mặt

nhỏ ngoan ngoãn hiền lành, con mắt đỏ phừng phừng, dường như vừa mới

khóc. Tiết Kim Nguyệt không thích Tạ Nhân, vào lúc này nhìn Tạ Nhân ăn

mặc màu sắc giống như nàng, tiểu lông mày liền nhăn lại, cảm thấy không

vui.

Đoàn người vào phòng, Kiều Thị ngồi ở trên ghế cúc lê trang

trí hoa văn bông hồng, trong l*иg ngực nàng ôm Giang Diệu. Tiết Kim

Nguyệt ngoan ngoãn khéo léo ngồi ở bên cạnh Kiều Thị, lắc lắc hai tiểu

chân ngắn, ăn miếng hoa quả để trên bàn vừa được cắt sẵn.

Thích

thị nhìn Giang Diệu, mỉm cười nói: “Diệu Diệu, hôm nay tam thẩm thẩm có chuyện muốn hỏi, Diệu Diệu phải đáp ứng tam thẩm thẩm, phải nói thật.”

Thích thị vốn cũng là mỹ nhân, cười lên là diễm quang bắn ra bốn phía, Giang

Diệu đúng là yêu thích vị tam thẩm tính khí nóng nảy xinh đẹp này, nên

gật gật đầu nói: “Vâng ạ.”

Tạ Nhân đứng trước mặt mấy người này, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, mắt hạnh tha thiết mong chờ nhìn Giang Diệu.

Nhưng Giang Diệu lại chưa từng nhìn liếc nhìn nàng một cái.

Tạ Nhân trong lòng sốt ruột, nhưng vào lúc này cái gì cũng không thể nói,

chỉ ngóng trông... Chỉ ngóng trông Giang Diệu đầy đủ thông minh cùng

thiện tâm. Tạ Nhân nắm chặt tay, lòng bàn tay nhỏ đổ mồ hôi, căng thẳng

cực kỳ, trong lòng đã hối hận một ngàn lần một vạn lần rồi. Nên đem vòng tay này giấu kỹ mới đúng.

Thích thị đem vòng tay trong tay áo lấy

ra, hỏi Giang Diệu: “Đây là tam thẩm thẩm thấy trên người nha đầu này

có được, Diệu Diệu có nhận ra chiếc vòng này không?”

Giang Diệu nhìn chiếc vòng vàng hoa văn sóng nước trong tay Thích thị, hai con mắt ngẩn ra.

Nàng nhớ được, vòng tay này nàng đeo qua vài lần, tự nhiên là nhận ra. Hơn

nữa nàng còn nhớ, hồi đó Tạ Nhân còn nhìn vòng tay này vài lần. Thời

điểm nàng cùng Tạ Nhân giao hảo, nàng cũng đã đưa cho nàng ta một ít

trang sức cùng xiêm y đẹp đẽ, nhưng Tạ Nhân cao ngạo từ trong xương tuỷ

nên mỗi lần như thế đều từ chối không nhận. Khi đó, trong lòng nàng còn

đánh giá cao Tạ Nhân mấy lần.

Ngày ấy nàng thấy Tạ Nhân có vẻ thích

chiếc vòng này, nên đã có ý cho nàng, bất quá cũng chỉ là một cái vòng

tay mà thôi, nhưng không ngờ là Tạ Nhân lại không có ý muốn lấy. Sau đó, vòng tay này liền không thấy đâu. Ngọc Trác sốt ruột tìm kiếm, dù sao

chủ nhân cũng là một tiểu nữ oa sáu tuổi, đồ trang sức bị mất, nghi ngờ

lớn nhất chính là nha hoàn thϊếp thân hầu hạ.

Giang Diệu tin tưởng

nha hoàn Ngọc Trác. Mà khi đó, trong lòng nàng cũng đã suy đoán, nhưng

lại cảm thấy Tạ Nhân sẽ không làm chuyện như vậy. Chỉ là, nếu chuyện này làm lớn, kết quả thật sự là Tạ Nhân làm, thì cái vòng tay nho nhỏ kia

sẽ phá huỷ danh dự một người. Bớt một chuyện cũng tốt nha, chỉ là vòng

tay mà thôi, nàng muốn bao nhiêu mà không có?

Nên nàng liền bảo Ngọc Trác không nói cho mẫu thân, chuyện này cứ thế liền qua đi.

Nhưng đến đời này, chuyện này lại một lần nữa lặp lại. Giang Diệu giơ mắt lên đánh giá Tạ Nhân, thấy Tạ Nhân con mắt mong ngóng, dường như là hài

lòng nàng nhìn qua.

Giang Diệu nhắm nhắm mắt, nhớ tới đời trước, nàng ngã trên mặt đất, thân thể cực kì khó chịu, nàng cũng đã dùng ánh mắt

như thế để nhìn Tạ Nhân cùng Lục Hành Chu —— hi vọng bọn họ đem bình

thuốc nhỏ đưa cho nàng.

Giang Diệu cười cười, nghiêng đầu nhỏ nhìn

Thích thị, âm thanh non nớt nói: “Thì ra là tỷ ấy lấy đi, nhưng tỷ ấy

lại quên không nói với Diệu Diệu một tiếng nha.”

Tiểu Nữ Oa

âm thanh bi bô, một mặt thiên chân vô tà, liền một câu đem sự tình nói

ra rõ ràng. Chiếc vòng này đủ cho một gia đình bình thường ăn đến mấy

năm, nhưng giọng điệu Diệu Diệu không để ý chút nào, hơn nữa dường như

đã quen với chuyện như vậy.

Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu nhuộm ý cười, nhưng Kiều Thị lại tức giận đến trầm mặt.

Kiều Thị mỹ mạo, lúc tức giận kỳ thực cũng khá đáng sợ, một đôi mắt đẹp liếc nhìn Tạ Nhân, không nghĩ tới nàng là người như thế.

Tạ Nhân cho rằng Giang Diệu nhìn không hiểu ánh mắt của nàng, vội vàng thanh minh nói: “Diệu Diệu, tỷ... Tỷ không có...”

Giang Diệu gò má ngậm ý cười, hai mắt thật to, cứ như thế lẳng lặng nhìn Tạ Nhân.

Tạ Nhân vốn là muốn trò chuyện, nhưng nhìn ánh mắt Giang Diệu như vậy,

nhất thời liền nói không ra lời. Nàng đã hiểu, Giang Diệu là cố ý nói

như vậy... Nước mắt ở viền mắt đảo quanh, Tạ Nhân cảm thấy oan ức cực

kỳ. Bộ dáng đáng thương, nơi nào còn có tự nhiên hào phóng?

Vào lúc

này Thích thị bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Kiều Thị nói: “Đại tẩu đừng tức

giận, muội dẫn người đến phòng nha đầu này nhìn một cái, xem bên trong

còn trộm giấu thứ gì khác không.” Nàng trừng mắt nhìn Tạ Nhân một chút,

khinh bỉ nói, “Tuổi còn nhỏ như vậy, lại làm ra chuyện trộm gà trộm chó

này...Trưởng tỷ Tạ di nương này, quả thực dạy dỗ được một muội muội

tốt.”

Tạ Nhân mới chỉ tám tuổi, gặp phải chuyện như vậy, sợ đến hoảng hồn, nhất thời liền khóc nỉ non không ngớt.

Thích thị sợ Tạ Nhân huyên náo làm tiểu chất nữ không vui, liền hướng ánh mắt bên nha hoàn, bọn nha hoàn hiểu ý lập tức đem Tạ Nhân đi ra ngoài.

Âm thanh khóc nháo biến mất, trong phòng yên lặng, Kiều Thị sắc mặt khó

coi cực kỳ. Giang Diệu hướng về Tiết Kim Nguyệt nháy mắt một cái, Tiết

Kim Nguyệt nâng tay nhỏ cầm quả táo làm bộ mặt bán manh, không dám nói

lời nào.

Lúc này Giang Thừa Hứa đi vào.

Kiều Thị nhìn Giang Thừa Hứa, lạnh nhạt nói: “Hứa nhi, ngươi đến rất đúng lúc, đưa Tiết nha đầu trở lại phủ nàng đi.”

Giang Thừa Hứa đối với Kiều Thị tôn kính hơn xa so với phụ thân Giang Chính

Mậu, hiện nay Kiều Thị nói xong, lập tức gật đầu, sau đó đem Tiết Kim

Nguyệt từ trên ghế ôm xuống, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng ra khỏi Cẩm Tú

viên.

Chờ Giang Thừa Hứa mang theo Tiết Kim Nguyệt đi ra ngoài, một bên Ngọc Trác cùng Phỉ Thúy mới “Phù phù” một tiếng quỳ xuống.



Lúc này bên ngoài, Giang Thừa Hứa đem tiểu biểu muội trở về Tiết phủ.

Tiết Kim Nguyệt tính tình hoạt bát, nhưng ở trước mặt Giang Thừa Hứa là nhát gan sợ phiền phức. Chỉ là, trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, nàng

vừa quay đầu liền nhìn thấy hắn. Tiết Kim Nguyệt lén lút liếc nhìn vài

lần, hai con mắt linh động, cảm thấy vị Nhị biểu ca này thực đẹp đẽ tuấn tú.

Thời điểm đưa đến cửa Tiết phủ, Giang Thừa Hứa mới đem người từ trên xe ngựa ôm xuống.

Chân mới vừa chạm đất, Tiết Kim Nguyệt nhanh nhẹn quay người hướng về phía

Tiết phủ chạy, miệng nhỏ khẽ nhếch, gắng sức chạy bình bịch, vừa chạy

vừa thở hổn hển, dường như phía sau là hồng thuỷ mãnh thú, ngay cả một

tiếng cám ơn đều đã quên nói.

-----ooOoo-----

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Lưu: So sánh như thế, phát hiện thái độ của ta đối với Diệu Nhi vẫn là rất tốt

o(* ̄︶ ̄*)o

Nhị ca:...