Chương 5: Lớp Trưởng Đại Nhân

Sân trường sáng sớm rất tĩnh mịch, mang theo khí ẩm của giọt sương, đây có lẽ là thời điểm không khí trong lành nhất trong ngày rồi.

Trên đường lớn dưới tán bóng cây, một nữ sinh đẹp lạnh lùng thu hút sự chú ý của người qua đường. Cô ngậm một hộp sữa bò, một tay khác đút ở trong túi, mặc một chiếc áo ca rô màu xanh đậm, tóc buộc lỏng phía sau đầu.

Thân hình cao gầy, dung mạo lãnh diễm lạnh lùng.

Dáng vẻ lười nhác mệt mỏi lại thanh tao lịch sự, lúc bước đi dường như có khí lạnh tỏa ra, làm cho người đi đường không khỏi tránh ra mấy bước.

Get được một kiểu phương thức rời giường tốt nhất, thiếu niên mặc sơ mi trắng trên đường đá cuội dựng thẳng cột sống, giật mình một cái tỉnh táo lại, gẩy tóc rối đen bóng ở trước trán, sau đó bắt đầu hỏi thăm về nữ sinh này với người bên cạnh, nhưng đại đa số người đều chưa từng gặp qua cô gái này.

Có lẽ là tân sinh nhỉ?

Thiếu niên cười híp mắt chỉnh lại quần áo.

Phong cảnh thành phố B trước nay đặc biệt, trong trường có một hồ nhân tạo diện tích rộng lớn, cổ thụ rợp trời, hoa nở bốn mùa, tân sinh năm nhất bày tỏ học đại học ở đây giống như đi hưởng tuần trăng mật vậy, mỗi ngày đổi một chỗ để hẹn hò thì một năm cũng không bị trùng lặp.

Nhưng mà có câu nói nói thế nào nhỉ?

Phong cảnh có đẹp hơn nữa nhìn lâu rồi cũng sẽ chán, thích mới ghét cũ là bản tính của con người, chỉ là phần lớn người sống quá nghiêm túc thôi.

Hà Niệm cảm thấy bản thân lúc này có chút lĩnh ngộ được ý tứ của nở câu sau.



Cô uống một ngụm sữa bò, liếc mắt nhìn kim đồng hồ trên cổ tay, yên lặng tính toán thời gian.

Bảy phút lẻ chín giây.

Dựa theo tốc độ như thế này còn bảy phút nữa là đến ký túc xá, bỗng một hồi chuông ồn ào chói tai truyền đến cắt đứt mạnh suy nghĩ của cô, cũng thu hút mọi người liên tiếp quay đầu nhìn lại.

Cài kiểu chuông điện thoại này?

Người đi qua mở to mắt.

Thiếu niên tuấn dật kia khϊếp sợ đứng cách đó không xa, đàn em = smart, cái nhận thức này khiến bước chân cậu ta tiến lên bắt chuyện không thể không châm lại.

Nhưng mà mỹ nữ mà, luôn có một vài đặc quyền.

Cậu ta nghĩ.

Hà Niệm thu ánh mắt nhàn nhạt lướt qua trên người cậu thiếu niên kia lại, bị ánh mắt lạnh lùng này quét tới, thiếu niên bỗng cảm nhận được một trận khí lạnh từ nơi đỉnh đầu thổi xuống, kiên quyết sống chết dừng bước chân lại.

Cô thong dong móc điện thoại trong túi ra, nhìn tên một chút, lớp trưởng đại nhân?

Liếc mắt một cái, sau đó trượt xuống nghe máy, tạp âm im bặt rồi dừng __



“Alo, xin hỏi là bạn học Hà Niệm sao?”

“Ừm, lớp trưởng đại nhân, có việc?” Cô trả lời chậm rì rì.

Giọng nói của Hà Niệm trước sau như một trong trẻo êm tai, nhả chữ rõ ràng, mang theo một loại khuynh hướng cảm xúc băng giá, âm cuối uể oải hơi cất cao, uyển chuyển du dương, lời nói ra làm trong lòng người khác cảm thấy có một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

Nam sinh ở đầu bên kia rõ ràng là ngây ngẩn mất một lúc mới nhớ ra là có chuyện quan trọng, “Nữ… tớ là Tào Học Minh, cô hướng dẫn hôm qua không gọi được vào số điện thoại của cậu cho nên bảo tớ chuyển lời cho cậu đến phòng làm việc của cô ấy một chuyến.”

Cậu ta xin thề, cậu ta nhất định không phải là quen tính muốn gọi “nữ thần” đâu.

Tay Hà Niệm hơi hơi dùng sức, hộp sữa bò bị xẹp một chút.

Cảm thấy lớp trưởng gọi sai rồi, cô nhíu mày, “Cậu xác định?”

Nói ra thì cô với cô hướng dẫn này không quá thân, đại học sắp năm tư rồi, lời còn chẳng nói quá ba câu, sao lại đột nhiên bị gọi? Hà Niệm híp mắt cố gắng nhớ lại hình dáng của cô hướng dẫn kia một chút, sau đó nhớ ra rồi.

Đúng rồi, là người phụ nữ tóc xoăn kia.

“Không có!” lớp trưởng đỡ trán thở dài, “Tớ là rất nghiêm túc đấy _cô hướng dẫn tìm cậu. Nữ thần, nếu như tớ lừa cậu hôm nay liền không gọi được thịt kho tàu!”

Thân là một người lớp trưởng, Tào Học Minh cũng là khó xử đôi bề, thường ngày Hà Niệm không liên lạc nhiều với người trong lớp, nhìn có vẻ là người lạnh lùng khó gần, khi ở chung quả thật chính là một núi băng không tan nổi.