Chương 36: LÃO ĐẠI TRIỆU KIẾN (2)

Hà Niệm hơi nhướng mắt, giọng nói không hề dao động, nhàn nhạt nói một câu: "Những chương trình này tôi đều chú thích hết rồi, mọi người làm xong thì giao nộp cho tôi."

“Hay là…mấy người không biết?”

Nhìn thấy Tống Huy hồi lâu không có phản ứng gì, Hà Niệm ngẩng đầu, hơi nhướng mày, ánh mắt có chút lạnh lùng, cầm bút trong tay quay một vòng.

Một khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ không hề phòng bị gì hiện ra ngay trước mặt Tống Huy khiến anh ta sửng sốt.

Thường xuyên lập trình bằng ngôn ngữ C chắc chắn là cực kỳ nhàm chán, thường xuyên ngồi cả ngày trời. Phần này không phải có nội dung kỹ thuật quá cao, chỉ kiểm tra tốc độ tay, người biết lập trình một chút, có mã code là có thể làm được.

Tuy nhiên, đám người đó đã giao hàng đống mã chưa được phân loại qua, muốn trong một thời gian ngắn xử lý đống mã không có chú thích nào như vậy là một việc hoàn toàn không thể.

Đối với việc nhân viên trong bộ phận biên tập web muốn giở trò thì thực ra trong lòng Hà Niệm đều có tính toán cả rồi. Hết đống chứng từ này đến chứng từ khác cố tình đẩy sang cho cô, tuy biết là những người đó đang muốn chơi cô nhưng cô chẳng hề quan tâm lắm mà cẩn thận đọc hết những tài liệu đó và nắm bắt kỹ lưỡng tiến trình của game hiện tại, đồng thời sắp xếp hoàn chỉnh các mã này.

Cô không tỏ ra khó chịu, bởi vì nó không quá khó khăn với cô, hao tâm tổn sức chút thôi.

Chỉ là…

Xem đến đau cả đầu.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô bé Hà nhỏ mọn trong cô không định bỏ qua, ánh mắt lạnh lùng của cô quét qua Tống Huy, sau đó cụp mắt xuống, lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo, lạnh giọng nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì anh ra ngoài đi."

“Tôi biết rồi.” Tống Huy định thần lại, sau đó cúi đầu nói, một lát sau liền cầm đống tài liệu đi ra ngoài.

Hà Niệm liếc nhìn cánh cửa được đóng lại, còn non lắm, lại dám đem mấy cái báo cáo tài chính trà trộn vào trong đống tài liệu, cô đâu có ngốc.

Đem đống nhiệm vụ này truyền xuống, đáp trả lại họ.

Những người đó dù có phẫn nộ đến đâu thì khi trưởng phòng phân công nhiệm vụ xuống, bọn họ có không phục cũng vẫn phải nhận, và còn phải làm tốt việc lập trình cho đàng hoàng, dù sao thì cũng là quan cao hơn một chức mà.

Sau khi giải quyết xong mấy chuyện hao tâm tổn trí này, Hà Niệm đặt tay phải lên đầu và nghĩ về những sắp xếp khác trong ngày hôm nay. Đây là ngày làm việc cuối cùng trong tuần này. Phải rồi, đã đến lúc phải đến văn phòng tổng tài để báo cáo nhiệm vụ rồi.

Ừm, phải đi gặp tên gian thương kia rồi? Đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại.

Tầng 56 của Tập đoàn Độc Quyền là khu vực cấm, ngoại trừ trợ lý của tổng tài, những người khác đều phải được tổng tài triệu tập mới được vào. Sau khi Vương Mộng biết cô phải lên đó, cứ nhìn cô với ánh mắt đầy oán hận.

Vừa không ngớt nói Hà Tiểu Niệm, cô đúng là dẫm phải đống phân chó nên mới bị Boss Sở triệu kiến, vừa không ngừng nói cầu xin tài liệu, xin mặt chính diện và hình kỹ thuật số HD.

“Cô không nghĩ những thứ này đi tìm trợ lý Trần sẽ tốt hơn sao?”

“Tôi...không dám.” Vương Mộng tụt hẳn khí thế.

Hà Niệm nhướng mày, rồi nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Còn có chuyện gì mà cô không dám sao?”

“...”

Hà Niệm vỗ vai, rồi thản nhiên ấn nút tầng 56 trước ánh mắt giận dữ của cô ta.

Vừa ra khỏi thang máy, cô lập tức cảm nhận được bầu không khí thanh nhã, toàn bộ tầng lầu rất yên tĩnh, thiết kế tông màu nhẹ nhàng mà trang nghiêm, vô cùng sạch sẽ.

Khác hoàn toàn với bầu không khí sôi nổi và nhộn nhịp ở tầng 48. Nghe giám đốc nói tầng 48 là nhóm biết giả bộ nhất trong cả tập đoàn. Mỗi khi có lãnh đạo đến kiểm tra, như khi cô Lâm đến chẳng hạn, tất cả bọn họ đều giả vờ làm việc chăm chỉ và đặc biệt yên tĩnh. Nhưng khi lãnh đạo vừa đi khỏi...

Họ liền giống như một bầy chó con được tháo xích vậy.

Nhưng không khí yên tĩnh như thế này rất tốt, Hà Niệm nghĩ rằng tầng 56 này khá hợp với gu của cô, đơn giản mà vẫn cao quý, và cả tầng lầu dường như đang tỏa sáng.

Đặc biệt là tấm thảm đỏ Ba Tư trải trên mặt đất trước cửa kính mờ, cô nhìn mà phát run lên, suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt lạnh băng nữa. Tấm thảm quý giá tới mức đáng sưu tầm này, lại được trải trên mặt đất một cách không thương tiếc như vậy?

Khoe khoang giàu có cũng đâu đến mức như vậy chứ.