Chương 34: AI CHỌC TỨC AI (2)

“Cô đợi tôi với, tôi cũng đang khát.” Vương Mộng nhìn thấy Hà Niệm đi ra ngoài, cũng cầm cái ly thủy tinh ở bàn bên cạnh, mang đôi giày cao gót đuổi theo cô với tốc độ giày không theo kịp.

“Này, chân của cô dài thật, sao mà lại dài thế chứ?” Trong phòng khách, Vương Mộng dựa vào cửa nhìn Hà Niệm đang pha trà với đôi chân dài miên man.

Đúng là người tị với người, tức chết đi được.

Thực ra Vương Mộng không thấp, 166, cộng thêm một đôi giày cao gót cũng lên tới 170, nhưng đứng cạnh cô như thế này thì còn lùn hơn cô một chút.

Hà Niệm châm nước xong, đậy nắp lại, nhấc chân bước ra ngoài, chậm rãi trả lời: "Trời sinh."

Vương Mộng, “...”

Cô muốn xin đổi phòng làm việc khác.

Nhìn đôi chân dài và thẳng tắp ấy, Vương Mộng nói rằng cô ta cũng muốn được trời sinh như vậy.

Cô ta vừa lẩm bẩm than thở vừa đi theo phía sau Hà Niệm, lúc ra khỏi phòng khách, răng thì cắn vào vành ly nhưng ánh mắt thì vẫn không rời đôi chân dài ấy. Ánh mắt không ngờ lại nhắm vào giám đốc tầng 48.

Người giám đốc mập mập và hay cười đang dắt một cô gái đi xem xét tầng lầu.

Người giám đốc trước nay luôn tỉ mỉ kỹ lưỡng, đi sau người phụ nữ có khí chất cao quý kia nửa bước, tươi cười giới thiệu từng phòng ban bộ phận cho cô ta.

Nhìn thấy vậy, Vương Mộng liếc mắt, khi bọn họ đã đi xa mới lẩm bẩm, "Chết tiệt! Từ khi nào mà tầng lầu này lại thuộc vị đại tiểu thư đó quản lý chứ? Hà Tiểu Niệm, cô nhớ kỹ lấy mặt người phụ nữ đó. Trong tòa nhà này cô đừng có dây vào hai người, thứ nhất là vị tiểu thư ban nãy, thứ hai chính là Boss Sở.”

Hà Niệm khẽ gật đầu, cô vẫn nhớ cô đã gặp người này và trợ lý Trần trong thang máy khi cô đến phỏng vấn lần đầu tiên.

Cô không giỏi việc ghi nhớ người, nhưng người phụ nữ này thì cô nhìn cái là nhớ ra liền, khí chất cao quý trên người cô ta quá đặc biệt.

Đợi cho đến khi Lâm Tư Hàm rời đi, tầng 48 mới trở lại trạng thái bình thường.

“Hà Tiểu Niệm, cô có biết vị đại tiểu thư vừa rồi không? Cô ta chính là đệ nhất mỹ nữ danh môn của thành Bắc Kinh, xuất thân từ học viện quân khu, ba mẹ đều là quan chức cấp cao". Khi quay trở lại văn phòng, Vương Mộng bà tám một cách thần bí với Hà Niệm, “hơn nữa còn có mối quan hệ không đơn giản với Boss Sở.”

Hà Niệm nhấp nhẹ một ngụm trà và thốt lên một tiếng "Ồ" không mấy để tâm.

Vương Mộng cũng không để ý tới phản ứng của Hà Niệm, vẫn tự thấy ngưỡng mộ, “đệ nhất mỹ nữ danh môn của thành Bắc Kinh, xinh đẹp, khí chất, đỗ đạt cao, tài sắc vẹn toàn, mấu chốt là xuất thân quá tốt, là mục tiêu của các thiếu gia toàn thành phố."

“Nhưng chúng ta có ngưỡng mộ cũng ngưỡng mộ không nổi với một người hoàn hảo như vậy.” Vương Mộng thở dài, nói với giọng điệu ảm đạm, “Cái thời đại chết tiệt cứ nhìn vào xuất thân của ba mẹ”.

Đối với những người như vậy, bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu lên ngưỡng mộ mà thôi, thậm chí còn không có sức mà ghen tị, bởi vì khoảng cách quá lớn.

“Cô ngưỡng mộ à?” Hà Niệm đang lật tìm với một đống tài liệu trên bàn.

Vương Mộng hừ lên một tiếng không rõ có ý gì, “Khốn kiếp! lão nương cũng phải có tư cách mà đi ngưỡng mộ chứ!”

“Vậy thì đừng lải nhải nữa, hãy làm việc chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày.”

Trên đời này, có người theo đuổi danh lợi, có người coi trọng lợi ích, có người coi trọng quyền lực, cũng có người trọng tình, lại có người sùng bái tự do. Vì vậy, luôn có một số người sống rất mệt mỏi, trong khi một bộ phận khác sống rất tiêu diêu thoải mái.

“Nhưng mà cô thấy những thiên kim tiểu thư, mỹ nữ kia nghĩ như thế nào nhỉ, tinh thông hết cầm kỳ thư họa, vậy chẳng phải là mỗi ngày đều cắm đầu vào học sao?” Vương Mộng xoa xoa cằm suy nghĩ một lát, có chút không hiểu.

Hà Niệm ngẩng đầu lên và chậm rãi nói: “Cô không biết có một thứ gọi là…thiên tài à?

“…”

Ôi trời, đổi phòng làm việc, nhất định phải đổi! Ai nói với cô ta là người mới dễ chọc tức chứ? Đây rõ ràng là người mới đang chọc tức cô ta mà!