Quyển 1 - Chương 71: Thì ra anh cũng giống cô

Edit: susublue

Bệnh viện tư nhân của Dung thị.

Dung Lạc bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Mộc Yên luôn ở bên cạnh. Bởi vì anh nắm tay cô rất chặt, chỉ cần có ai dám rút tay Mộc Yên ra khỏi tay Dung Lạc, thì Dung Lạc sẽ càng dùng sức nhiều hơn.

Tạ Thần cười bất đắc dĩ, đành phải để cho Mộc Yên ở bên cạnh.

Con dao này đâm một nhát rất sâu, chỉ thiếu vài millimet nữa là trúng tim rồi. Cũng may không làm tim bị thương, khâu miệng vết thương lại là tốt rồi, giải phẫu xong Tạ Thần cười với cô nhóc luôn im lặng, nói cho cô biết không có gì đáng ngại.

Dung Lạc không thích bị người khác quấy rầy, dù là đến để xem kịch vui hay là thật sự lo lắng cho anh thì đều bị Cố Minh lễ phép đuổi về.

Khi Dung Trạch và Dung Ngữ được Tạ Thần thông báo cho biết tình hình, thật ra miệng vết thương trước ngực Dung Lạc là do chính anh tự đâm, Dung Ngữ lập tức suy nghĩ, Dung Trạch đứng bên cạnh thì nghe như sét đánh ngang tai, diẽTruyenHD hiển nhiên anh không thể chấp nhận sự thật này. Sau đó, Tạ Thần phân tích miệng vết thương của Dung Lạc cho họ nghe, vết thương hơi chệch xuống phía dưới, từ độ sâu có thể thấy rõ là do chính anh động thủ, nếu có người khác đâm anh thì miệng vết sẽ hơi phức tạp, vết thương sẽ thẳng, từ nông đến sâu. Tuy rằng không biết gì về lý thuyết y học, nhưng về 《pháp y học lâm sàng 》 thì Dung Ngữ và Dung Trạch quả thật bị Dung lão gia buộc phải học một chút, đối với phán đoán về miệng vết thương thì bọn họ vẫn hiểu được. Nghĩ đến đây, khí thế Dung Trạch nhanh chóng yếu đi, anh cầm súng chỉ về phía Mộc Yên như vậy, trong lòng anh hiện tại chỉ còn ba chữ, "Chết chắc rồi!"

Tạ Thần nhìn hai người nhanh chóng đổi sắc mặt, cười dịu dàng, "Tự cầu phúc đi."

So với Dung Trạch đang cực kỳ lo lắng thì Dung Ngữ đã bắt đầu tính toán kế hoạch, cô nên trốn ở Moscow hay là Canada, càng xa càng tốt, tốt nhất ba tháng sẽ không về đây, nếu không cô nhất định sẽ bị anh cả ném tới Tân Cương, Tây Tạng dạo chơi.

Cửa phòng bệnh bị mở ra, Tạ Thần nhìn Mộc Yên ngồi im lặng bên cạnh, híp mắt lại, anh không biết trên người cô gái có sức quyến rũ gì mà lại có thể khiến cho một người luôn yêu quý chính mình như Dung Lạc tự xuống tay ác độc như vậy.

"Cô nói với cậu ấy cái gì?" Đưa một ly nước cho cô gái tiều tụy ngồi trước giường.

"Rời đi." Thở dài một hơi, tiếng nói của cô bình tĩnh và hơi đau xót.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dung Lạc, Tạ Thần cười khẽ, "Khó trách cậu ta lại cực đoan như vậy. Mộc Yên, cô đã chạm vào điểm mấu chốt của cậu ta rồi."

Mộc Yên ngẩng đầu, sắc mặt thậm chí còn tái nhợt hơn Dung Lạc, cô không hiểu ý của anh.

Nói là bác sĩ riêng của Nhà họ Dung nhưng thật ra Tạ Thần được coi như là một người bạn hiếm có của Dung Lạc, từ lần đầu tiên thấy Dung Lạc mang cô gái này về nhà thì Tạ Thần đã biết Mộc Yên mãi mãi trốn không thoát. Anh rất hiểu Dung Lạc, không ai có thể buộc anh làm điều mình không muốn, nếu anh tình nguyện nắm tay một người con gái thì điều đó đã chứng minh đây là ý của anh, hơn nữa quyết định của anh mãi mãi sẽ không thay đổi.

Nhìn sắc mặt cô mờ mịt, Tạ Thần cười, "Mộc Yên, cô cảm thấy Dung Lạc là loại người như thế nào?" Không hề giải thích nghi vấn của Mộc Yên, Tạ Thần lại hỏi một câu.

Mộc Yên cũng không hề bối rối, cô nói những gì mà mình đang nghĩ, "Lúc chưa tiếp xúc thì lạnh lùng, xa cách, khi tiếp xúc rồi thì cảm thấy anh dịu dàng, tao nhã thậm chí là ấm áp."

Tạ Thần cười to, "Dịu dàng sao?" Giống như anh nghe thấy một chuyện buồn cười nhất trên đời, "Mộc Yên, chưa từng có ai nói Dung Lạc dịu dàng, bởi vì cậu ta chỉ dùng cảm xúc này với cô."

Mộc Yên ngạc nhiên, hơi giật mình.

"Cho dù cô nghĩ Dung Lạc là loại người gì thì cũng đều không giống như những gì người ngoài nghị luận, cậu ta thật sự là một người lạnh nhạt, một thiếu gia không hề có hứng thú với bất cứ chuyện gì sao? Đừng nói giỡn, cậu ta không hề ấm áp như cô tưởng tượng đâu, thậm chí là đen tối tàn bạo đến mức khiến người ta giận sôi lên. Cô không biết gì hết là bởi vì cậu ta không muốn cho cô nhìn thấy bộ mặt đó. Còn nữa, cô cho rằng vì sao tập đoàn Dung thị lại giàu mạnh như vậy, ngoại trừ kinh doanh chính đáng ra thì chiến trường hắc đạo do ai quản lý, chính là Dung Lạc, tuy rằng bề ngoài thì giống như cậu ta không hề giữ cổ phần của công ty Nhà họ Dung, nhưng thật ra phần lớn cổ phần trong công ty đều là của cậu ta, bởi vì không ai làm được, chỉ có Dung Lạc. Có thiếu gia tiểu thư nào của Nhà họ Dung có thể giật dây hắc đạo để chống đỡ cho Dung thị như cậu ta không, đây cũng là nguyên nhân mà cậu ấy có thể khiến cho người Nhà họ Dung tin phục như vậy."

Nhìn thoáng qua cô gái đã hoàn toàn trầm ngâm, Tạ Thần đột nhiên nghiêm túc, "Mộc Yên, dù ai cũng đều có thể vứt bỏ Dung Lạc, nhưng chỉ có cô là không thể, bởi vì cô là người mà anh tự mình lựa chọn. Người như Dung Lạc, cho tới bây giờ đều không tin bất cứ kẻ nào, mà cô đã được cậu ta coi như người một nhà, nếu cô phản bội cậu ta thì cậu ta sẽ dùng phương thức cực đoan để xử lý, đó là —— "Gϊếŧ cô!" nhưng thật may mắn cho cô cì cô ngoại lệ, bởi vì cậu ta lại coi cô quan trọng hơn bản thân mình. Thật sự là người điên!"

Thấp giọng chửi một tiếng, Tạ Thần khôi phục lại nụ cười ôn hòa, " Tất cả mọi người ở Nhà họ Dung đều biết, Dung Lạc ghét nhất là bị" vứt bỏ và phản bội!"Năm tám tuổi cậu ta bị thế lực hắc ám của Nhà họ Dung bắt cóc để trả thù, khi bọn bắt cóc gọi điện về Nhà họ Dung thì cô đoán xem người Nhà họ Dung đã nói gì?" Tạ Thần cười lạnh, người Nhà họ Dung lại dám nói " Cho tới bây giờ đứa nhỏ đó đã gây không ít phiền phức cho Nhà họ Dung, để cho đứa bé đó tự mình giải quyết. Cha mẹ ruột mà cũng có thể nói như vậy sao? Cho dù cậu ta họ võ và kỹ thuật bắn súng từ nhỏ, nhưng đối với một đứa nhỏ tám tuổi mà nói thì sao có thể đấu lại những người đàn ông tay cầm súng ống cao lớn hơn mình, ngay khi mọi người đều nghĩ rằng Dung Lạc đã chết thì cậu ta lại trở về sau ba tháng mất tích, người cậu ta đầy máu, cả người đều bị thương, không ai biết cậu ta đã trốn như thế nào, diendànn[lle3quysdo00n lúc cậu ta trở về còn dắt theo hai đứa nhỏ, một người là Dung Trạch, người còn lại chính là Dung Ngữ."

Mộc Yên khϊếp sợ, "Như vậy Dung Trạch và Dung Ngữ không phải..."

"Có ai dám nói không phải?" Tạ Thần cười khẽ, "Bởi vì Dung Lạc nói bọn họ là người Nhà họ Dung thì bọn họ nhất định là người Nhà họ Dung. Cho nên chắc cô đã hiểu vì sao khi Dung Lạc bị thương thì Dung Ngữ và Dung Trạch lại kích động như vậy."

Hiện tại đầu óc Mộc Yên trống rỗng, cô nhìn người tái nhợt trên giường bệnh, đột nhiên lại cảm thấy đau lòng, "Thì ra chúng tôi lại giống nhau như thế, cuộc sống đen tối không thấy được ánh sáng có phải cũng cô độc đến đến đau khổ như tôi không?" Cô có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi bị mọi người vứt bỏ, bởi vì cô giống anh.

Nhưng cô thật đáng chết, khi anh bị nhiều tổn thương như vậy mà còn kiên quyết vươn tay về phía thì cô lại đối xử với anh thế nào? Đột nhiên lập tức hiểu được hành vi cực đoan của anh, cô thậm chí đau lòng muốn rơi lệ.

Tạ Thần thấy vậy, xoay người đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người. Nói nhiều như vậy, anh hy vọng có thể giúp được Dung Lạc, người như vậy thật sự quá cô đơn.