Edit: susublue
Thư phòng Nhà họ Dung.
Dưới ánh đèn lạnh lùng, người đàn ông ngồi ở trên sô pha, cầm bảng biểu phân tích thị trường chứng khoán trong tay.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa làm cho anh xem ngừng việc xem báo cáo lại, "Vào đi." Tiếng nói vẫn lạnh lùng như trước.
"Thiếu gia, ngài tìm tôi." Người thanh niên cung kính hỏi.
"Cố Sùng, chắc cậu biết nguyên nhân tôi tìm cậu rồi." Miệng đầy khẳng định, Dung Lạc nhìn diện mạo người trước mắt giống y đúc Cố Minh, mắt phượng híp lại.
Cố Sùng và Cố Minh là anh em sinh đôi, đều theo bên cạnh Dung Lạc từ rất sớm, nhưng hai người họ, một người ở ngoài sáng, một người trốn ở trong tối. Từ lúc còn rất nhỏ, Cố Sùng và Dung Ngữ đã nhận huấn luyện đặc thù của Dung Uy lão gia, thân thủ như thế nào tất nhiên không cần nói cũng biết.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cố Sùng là người thông minh, anh tự hiểu thiếu gia hỏi về chuyện của thiếu phu nhân, dù sao từ khi Mộc Yên trở thành thiếu phu nhân Nhà họ Dung, anh đã được giao nhiệm vụ âm thầm bảo vệ Mộc Yên, chẳng qua là trốn ở một nơi bí mật mà thôi.
"Thiếu phu nhân bị một người đàn ông tên là Sở Hoán tát một cái." Giọng nói bình thản, không có chút phập phồng, đối với Cố Sùng mà nói, dù là chuyện phức tạp thế nào, anh vẫn luôn nói thật ngắn gọn. Bởi vậy, chuyện đám người Sở Hoán bị Mộc Yên giáo huấn đã bị anh tỉnh lược. Dù sao, diễn(daffn
;quys[do0n anh cho rằng điều thiếu gia chú ý nhất định là dấu vết bị đánh của thiếu phu nhân, nói nhiều hơn cũng vô ích.
Nghe thấy là Sở Hoán làm, đôi mắt Dung Lạc u ám làm cho người ta e ngại, nhưng đột nhiên anh lại bắt đầu cười khẽ.
Cố Sùng đứng ở một bên cũng chịu huấn luyện thành cứng rắn, cũng khó nhịn nổi mà rùng mình.
"Cố Sùng."
"A... Dạ?" Nụ cười ôn hòa của Dung Lạc làm cho anh kinh hãi.
"Phát tán hết cổ phiếu ở công ty mới của tập đoàn Dung thị ra ngoài đi."
"Thiếu gia, người chắc chứ?" Cố Sùng luôn bình tĩnh nhưng khi nghe thấy quyết định này của Dung Lạc cũng không thể trấn tĩnh được nữa.
Ở trong thương trường, tập đoàn Dung thị giống như một gốc cây rụng tiền, chỉ cần Dung thị có thể mua một chút cổ phần của công ty nào đó cũng đều mang đến lợi ích lớn cho công ty đó. Cổ phiếu ổn định không lỗ vốn, ai mà không muốn? Nhưng từ nhiều năm trước tập đoàn Dung thị đều chỉ hợp tác tự do, chia cổ phiếu bán cho người trong nhà, Dung Lạc làm như vậy sẽ khiến cho các công ty lớn tranh đoạt. Đến lúc đó, giới thương nhân sẽ đại loạn.
"Không." Dung Lạc vẫn cười ôn hòa như trước, nhưng Cố Sùng lại cảm thấy như rơi vào hầm băng, anh từng hoài nghi thiếu gia nhà mình có thuật đọc tâm, vì sao anh nghĩ cái gì Dung Lạc cũng đều biết."Nghe nói, Hằng Phong muốn mua cổ phần công ty chúng ta, hơn nữa lợi nhuận rất cao."
Cố Sùng kinh hãi, lập tức hiểu được ý Dung Lạc. Tuy rằng thiếu gia luôn nghỉ ngơi, nhưng những công ty trong giới thương nhân anh đều hiểu
thông thấu hết. Chuyện công ty Hằng Phong muốn mua cổ phần Dung thị không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu Dung thị phát cổ phiếu ra ngoài, Hằng Phong nhất định sẽ bắt lấy thời cơ mua vào, tất cả cổ phần công ty phát ra ngoài đều vào trong tay bọn họ. Mà điều quan trọng nhất là người đứng sau sáng lập nên Hằng Phong chính là —— Sở Hoán!
Vừa suy nghĩ cẩn thận Cố Sùng lại thấy không rõ, Sở Hoán vừa đánh thiếu phu nhân nhà mình, thiếu gia lại phát cổ phiếu cho anh ta, chẳng lẽ muốn lấy ơn báo oán?
Sao có thể được!
"Thiếu gia?"
"Ừ."
"Tôi không hiểu, vì sao ngài muốn..." Nói tới đây đột nhiên Cố Sùng không biết nên hỏi hay không nên hỏi, dù sao đây không phải chuyện anh nên quan tâm.
"Vì sao lại phát cổ phiếu ra cho Hằng Phong phải không?" Tiếp lời Cố Sùng, Dung Lạc nói thẳng điều anh muốn hỏi ra, sau đó từ từ nói, "Tôi muốn quỹ tiền công ty mới của Nhà họ Dung quỹ đều đầu tư vào cây trà, kế hoạch đối với công ty mới của Nhà họ Dung tôi đã không có hứng thú."
Cái gì? Mang hết quỹ đi mua cây trà? Vậy không phải tài chính của công ty mới của Nhà họ Dung sẽ bị vét sạch, sẽ đóng cửa sao?
Công ty mới vừa đưa ra thị trường, có tiền đồ phát triển, chỉ với một câu "Không có hứng thú" của Đại thiếu gia mà nó sắp phải đóng cửa. Còn nữa, toàn bộ tiền đều mua cây trà, là muốn cả dãy núi có đủ loại trà luôn sao? Nghĩ đến hình ảnh như vậy, Cố Sùng cảm thấy đáng sợ. Thiếu gia của anh cũng quá đen tối, đầu tiên phát cổ phiếu ra ngoài để cho người khác mua, rồi sau lưng chuẩn bị đóng cửa công ty đi mua cây trà, chuyện này tuyệt đối là muốn Hằng Phong cũng đóng cửa cùng luôn!
Hằng Phong mua nhiều cổ phần công ty mới Nhà họ Dung như vậy, đến lúc đó thiếu gia ra lệnh tài chính công ty không có, chính là sẽ đóng cửa, mà Hằng Phong làm cổ đông tất nhiên sẽ bị liên lụy không nhỏ. Chiêu này thật sự quá đen tối! Cố Sùng âm thầm thắp đèn cúng bái Hằng Phong sắp đóng cửa, diễn/lle3;;quysdoo0n quả nhiên không nên đυ.ng đến thiếu gia nhà anh, nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng nói như thế nào cũng tiếc cho công ty mới kia, tuy rằng vừa đưa ra thị trường không lâu, nói như thế nào cũng là tâm huyết của thiếu gia, người khác không biết nhưng Cố Sùng hiểu rất rõ. Nhưng ai bảo Giang Sơn không bằng mỹ nhân đây? Trong quá khứ có U vương phóng hỏa đốt các nước chư hầu để dổi lại một nụ cười của mỹ nhân, hôm nay thiếu gia nhà anh lại đóng cửa công ty chỉ vì báo thù cho thiếu phu nhân. Hồng nhan họa thủy mà!
"Cố Sùng, cậu cảm thấy dãy núi phía Tây Nam ở ngoại ô thành phố thế nào, chúng ta mua lại để trồng trà đi."
"Dạ?" Cố Sùng khϊếp sợ, thật sự đoán đúng rồi, thiếu gia nhà anh thật sự muốn mua núi để trồng trà.
Không để ý tới biểu cảm kinh ngạc của Cố Sùng, Dung Lạc tiếp tục nói: "Dãy núi đó đủ cao, núi cao để trồng trà hẳn là không sai."
Nhìn Dung Lạc đã tuyên chỉ, Cố Sùng biết, công ty Hằng Phong thật sự chết chắc rồi! Còn Sở Hoán tiên sinh đánh thiếu phu nhân nhà anh nữa, tự cầu phúc đi!