Edit: susublue
Dung Lạc gật đầu, một tay của Dung Tề chống cằm, một tay ăn hết hai quân cờ trắng của Dung Lạc, tuy rằng không hiểu về cờ, nhưng người thông minh đều nhìn ra được cờ đen đang bao vây, cờ trắng đang ở thế bất lợi. Trong lúc nhất thời, Dung Lạc lâm vào tình cảnh khốn cùng, A Cửu đứng bên cạnh nhíu mi, anh đi theo tiểu thiếu gia cũng học được không ít kỹ thuật đánh cờ, nhìn qua bàn cờ cũng thấy được kết quả thắng bại rồi.
Dung Lạc vẫn bình tĩnh như trước, nhấp một ngụm trà hoa lài, cầm một quân cờ trắng lên suy nghĩ sau đó đặt xuống chỗ giao nhau.
Dung Tề kinh ngạc sau đó cười ha hả, “ Một nước phá giải thế cờ, nước cờ này của A Lạc thật sự rất lợi hại!" Cờ trắng đã rơi vào thế thua mà lại có thể lật ngược thành thắng, tuy rằng ngoài miệng Dung Tề nói tán thưởng nhưng quân cờ đen trên tay vẫn không hề nể mặt, nhanh chóng đặt bên cạnh quân cờ trắng, lại đẩy cờ trắng vào tuyệt cảnh.
Quân cờ đặt vào ô thứ tư, Dung Lạc nhàn nhã uống trà, A Cửu đứng bên cạnh cũng không bình tĩnh, thiếu gia của anh có thể hóa giải nguy hiểm từng bước một, diễn;"dan2/ll3quy1d00n một quân cờ trắng làm bàn cờ phức tạp gần như đã định xong thắng thua lại xoay chuyển, bất tri bất giác cờ trắng và cờ đen đã muốn ở thế hòa.
Sắc mặt Dung Tề cũng trở nên nghiêm túc, mấy quân cờ đen khí phách, khí thế bất phàm, không chút khách sáo tấn công cờ trắng.
Toàn bộ cờ trắng đều bị cờ đen vây quanh, mấy quân cờ đen của Dung Tề chặt đứt toàn bộ đường đi của cờ trắng.
Thế cục của bàn cờ đầy gay cấn, cờ đen công kích mạnh mẽ, cờ trắng luôn chịu cản trở. Ngón tay thon dài cầm cờ lên, không để ý tới thế cục gay cấn của bàn cờ, Dung Lạc đặt quan cờ trắng ở góc tư bên phỉa bàn cờ."Thiếu gia, không thể để ở đây" A Cửu trầm mê nhìn thế cục bàn cờ hai bên, nhưng lại quên mất thân phận lên tiếng ngăn cản.
Cờ trắng đã đặt xuống, Mộc Yên nghiêng đầu nhìn A Cửu, "Vì sao không thể?"
Còn chưa nói xong đã thấy Dung Tề ăn mất quân cờ trắng, nhìn khóe môi Dung Tề nhếch lên, Mộc Yên bĩu môi: "Thế nào? Chẳng lẽ thua rồi?"
Dung Lạc sờ đầu của cô, "Ngoan, không thua, tiếp tục xem."
"Ừ." Mộc Yên gật đầu, Tô Mặc ở bên cạnh trợn mắt lên, không biết vì sao trong đầu anh đột nhiên hiện lên một câu "Chó má” Dung Tề thiếu gia của hắn ở bên cạnh từng bước mạo hiểm đặt cờ, mà người bên kia lại uống trà lại ân ái với Mộc Yên, thật là quá đáng.
Hai người cầm cờ đặt qua đặt lại, Dung Tề cũng không còn vẻ đắc ý vừa rồi nữa, bởi vì anh dần phát hiện viên cờ trắng Dung Lạc đặt ở góc tư kia thật sự đã vây mất góc đánh sáng sủa của cờ đen, mà mình lại ăn mất quân cờ đó, mất nhiều hơn được! Mắt thấy thế cục bàn cờ xoay chuyển, cờ đen của anh đã bị cờ trắng của Dung Lạc bao vây. Anh đành phải nhặt một quân cờ đen lên, cờ trắng chạy, cờ đen đuổi theo, cờ trắng lui, cờ đen nối đuôi theo, cờ trắng cũng kề sát bên, thay đổi liên tục, hai người đều đẩy nhanh tiết tấu tấn công lên, mà cờ trắng lúc mới bắt đầu thì nhàn nhã, tốc độ của Dung Lạc cũng không kém cỏi chút nào."Cạch, cạch, cạch..." Cờ có khí phách, cờ đen cờ trắng dây dưa với nhau, rối thành một nùi, giống như hai quân cờ trắng đen đang chém gϊếŧ quyết đấu với nhau.
Tay Dung Tề cầm cờ đen, lòng bàn tay đổ mồ hôi, anh nhớ tới lúc trước bốn anh em nhà họ Dung đều bị ông cụ tự tay dạy chơi cờ, từng chiêu thức đều xuất phát từ Dung Uy, nhưng kỹ năng chơi cờ của mỗi người lại không giống nhau, anh cả Dung Ôn am hiểu phòng thủ, Dung Trạch am hiểu chặn đường, anh am hiểu tấn công, nhưng mà Dung Lạc không hề am hiểu nhất gì cả, không, cũng có thể nói mỗi một hạng mục anh đều am hiểu, diễn,.dan2nl3e]quyd0nn người chơi cờ cùng anh nhất định sẽ có thể chiếm được ưu thế lúc đầu, nhưng kết quả cuối cùng chỉ có thể là—— chết! Dung Lạc ra tay, mọi con đường đều thay đổi, hơn nữa lại rất khó có thể nắm bắt, cho nên cuối cùng người chơi cờ sẽ luôn cảm thấy đầu óc choáng váng.
Dung Tề cố gắng trấn tĩnh lại, cờ đen truy kích, cờ trắng chạy, cờ đen chuyển hướng, cờ trắng đi theo, cờ đen chạy, cờ trắng chặn đường, Dung Lạc thận trọng, những quân cờ thay phiên nhau truy đuổi, rốt cục Dung Tề không còn chỗ để đặt cờ nữa, bởi vì dù đặt như thế nào, cũng đều sẽ thua.
Nhanh chóng giãn chân mày ra, Dung Tề tán thưởng: "Kỹ thuật đánh cờ cờ của A lạc quả nhiên lợi hại!"
"Anh họ cũng rất lợi hại, là đối thủ giỏi nhất mà tôi từng gặp!"
Mắt Dung Tề sâu thẳm, quả thật là đối thủ giỏi nhất, nhưng không chỉ đơn giản là bàn cờ mà thôi.
"Một quân cờ được đặt xuống, mạnh mẽ áp chế đối phương, chiêu nào cũng sẽ lấy mạng đối phương, em nói đúng không, A Lạc?" Cầm quân cờ đen trong tay suy ngẫm, trong lời nói của Dung Tề đầy thâm ý.
" Thật ra tôi coi trọng cách tích góp từng chút một hơn, dù sao dục tốc thì bất đạt mà."
"Ôi chao? Đừng có gấp gáp phủ nhận như vậy, nếu chúng ta cơ hội chơi cờ lần nữa, đến lúc đó anh nhất định sẽ cho A Lạc biết cái gì là áp chế đối phương, chiêu nào có có lực đòi mạng” Quân cờ đen trong tay Dung Tề rơi xuống bàn, tiếng vang bén nhọn chói tai.
"Tôi mỏi mắt mong chờ."
"Nếu cơ thể A Lạc khôi phục tốt, anh cũng có thể yên tâm trở về." Miệng Dung Tề đột nhiên nhếch lên, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời. Anh cười nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh nói lời tạm biệt, "Mộc tiểu thư, hẹn gặp lại." Mắt lúc sáng lúc tối làm cho Mộc Yên nhíu mi. Vừa ngẩng đầu liền đυ.ng phải ánh mắt của Tô Mặc, mắt người thiếu niên đầy thâm ý, Mộc Yên biết ý của anh là muốn mình "Cẩn thận."
Ván cờ này cũng cho A Cửu mở rộng tầm mắt, anh thu dọn bàn cờ, đi chuẩn bị cơm trưa.
Mùa hè gió thổi lướt qua mái tóc đen như ngọc của Dung Lạc, anh cứ ngồi như vậy làm cho người khác cảm thấy yên tĩnh, nhàn nhã và đẹp đẽ.
"Nhìn cái gì?" Vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy Mộc Yên thơ thẩn, như không hề tồn tại, cực kỳ đáng yêu.
"Nhìn anh." Không hề lảng tránh, cô lớn mật nhìn thẳng vào anh.
"Sao?" Anh cười ôn nhã, lại làm cho Mộc Yên liên tục nhíu mi."Vậy nhìn thấy thế nào?"
"Cảm giác không rõ lắm, cũng không hiểu lắm."
"Cho nên phải luôn ở bên cạnh tôi thì mới hiểu được." Dung Lạc nhìn cô.
"Vậy nếu vẫn không hiểu thì sao?" Mộc Yên vừa dứt lời liền bị ôm vào ngực.
Mềm nhẹ hôn lêи đỉиɦ đầu thơm ngát của cô, bên tại cô là giọng nói gần như nỉ non nức nở của Dung Lạc: "Vậy hãy ở bên cạnh tồi mãi mãi đi."
Nhà họ Lâm.
Chu Phinh Đình ngồi trên sô pha trong phòng khách hơi lo lắng, tuy rằng lần này Lâm Uyển muốn cô đến đây chơi, nhưng cô lại sợ gặp mẹ của Lâm Uyển là Dung Li.
" Phinh Đình đến sao?" Cả hai mẹ con cùng đi ra làm cho Chu Phinh Đình bất ngờ, sau đó chỉ có thể nở một nụ cười cứng ngắc.