Edit: susublue
Bởi vì cửa sổ phòng ngủ mở ra, theo mùi hoa, Mộc Yên quay đầu lại liền nhìn thấy trước cửa sổ có một đóa hoa Tường Vi màu trắng. Nó im lặng nằm trên cửa sổ, tỏa ra mùi hương thơm ngát. Mộc Yên với tay lấy ly nước đặt trên cửa sổ mới phát hiện, thì ra sau biệt thự Nhà họ Dung có rất nhiều hoa Tường Vi dại bám trên tường, bởi vì Dung Lạc thường xuyên mở cửa sổ, nên đám hoa dại này đã vươn vào trong phòng.
"Người trồng những dây Tường Vi này nhất định là người rất yêu hoa." Đặt bao thuốc con nhộng lên bàn, rồi lấy ra mấy viên đặt vào tay Dung Lạc, lúc Mộc Yên lấy ly nước trên cửa sổ xuống lại nhìn thoáng qua đóa hoa Tường Vi đang nở rộ.
"Em thích hoa Tường Vi sao?" Tựa vào đệm lưng, nhìn sườn mặt của cô rồi cầm lấy ly nước.
"Chỉ thấy hoa dại không yếu ớt như hoa được nuôi dưỡng trong nhà thôi. Những thứ quá yếu đuối, tôi không thích." Động tác uống nước của Dung Lạc hơi dừng lại, nhìn cô nhưng không nói gì.
Chính vào lúc này, người hầu A Cửu bưng một chậu nước ấm đến, "Thiếu phu nhân đây là thứ ngài muốn, khăn mặt ở trong ngăn tủ." Vết thương trên người Dung Lạc đã tốt hơn rất nhiều rồi, bác sĩ đã tháo bưng trên đùi và thắt lưng của anh, DIẽndÀnnllequy}sdoon chỉ có vết thương ở ngực là chưa lành thôi. Dung Lạc thích sạch sẽ, lúc ở bệnh viện, mỗi ngày Mộc Yên đều phải giúp anh lau toàn thân bằng nước ấm. Lúc đầu còn có chút xấu hổ, nhưng lâu dần thành thói quen, Mộc Yên cũng không có cảm giác gì nữa.
Hôm nay là ngày thứ hai ở Nhà họ Dung, nhìn thoáng qua thiếu niên đứng bên cạnh, Mộc Yên nói: "Lấy khăn mặt lại đây, lau người cho thiếu gia nhà cậu đi."
"Dạ."
Cô đang định đi ra ngoài, lại bị Dung Lạc năm tôiy kéo lại. Nhìn vẻ mặt Mộc Yên khó hiểu, Dung Lạc híp mắt lại: "A Cửu, cậu ra ngoài đi."
"Dạ, thiếu gia." Thiếu gia sẽ kêu mình ra ngoài, A Cửu cũng đoán được, tuy rằng anh đến Nhà họ Dung không lâu nhưng vẫn biết thiếu gia không thích người khác tới gần.
A Cửu vừa đi ra, Dung Lạc dùng tay trái không bị thương kéo Mộc Yên vào lòng, đặt cằm trên hõm vai cô, thấp giọng nói bên tai cô: "Cơ thể của tôi chỉ có mình em được xem."
"..." Loại cảm giác thân mật này giống như đang đùa giỡn cô vậy, những lời Dung Lạc nói ra thật sự làm cho cô không thể thích ứng, trong một giây, Mộc Yên thậm chí còn hoài nghi rốt cuộc người trước mắt có phải Dung Lạc hay không.
"Tiểu Yên, tôi muốn tắm rửa." Khi anh nói chuyện, hơi nóng phà nhẹ lên vành tai làm hai bên tai của cô đỏ lên, không gian giữa hai người trở nên ái muội.
"Tắm rửa?" Cô kinh ngạc, không tự chủ được hỏi anh thêm lần nữa."Nhưng vết thương của anh..."
Ngón tôiy thon dài như hàn ngọc đặt lên môi cô, cắt ngang lời nói của cô, "Bác sĩ nói có thể tắm được rồi."
"Nhưng vết thương trước ngực còn chưa lành."
Ngón tay đặt trên môi cô nhẹ nhàng cử động, cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi làm mắt Dung Lạc hơi u ám."Cho nên em phải giúp tôi tắm." Khẽ hôn lên vành tai ửng đỏ của Mộc Yên, Dung Lạc lại thấp giọng nói: "Hoặc là, chúng tôi có thể cùng nhau tắm."
"..." Khuôn mặt tươi cười của Mộc Yên đột nhiên đỏ lên. Lỗ tai là chỗ mẫn cảm nhất của cô, hình như Dung Lạc cũng phát hiện được điều này, mới thích nói nhỏ vào tai cô như vậy. Vừa rồi môi anh chạm vào vành tai, làm cho cô nhịn không được run rẩy cả người, cảnh tượng đút anh uống nước ở bệnh viện sẽ không tự giác hiện lên trong đầu cô, môi với răng gắn bó...
Ở trong phòng tắm, tiền xả nước ấm chầm chậm, Mộc Yên giúp Dung Lạc chậm rãi đi vào, ngồi xuống ghế trong phòng tắm.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Tay phải Dung Lạc bị thương, vẫn bị băng không thể cử động, ngay cả quần áo cũng phải nhờ Mộc Yên cởi. Đối với việc cởϊ áσ cho anh mỗi ngày ở bệnh viện cô cũng đã quen, bây giờ làm lại thì cũng bình thường, cô bình tĩnh tự nhiên. Nhưng hôm nay lại quá mờ ám, làm cho vành tai trắng nõn của cô ửng đỏ. Tất nhiên Dung Lạc nhìn ra, anh mỉm cười nhìn từng thay đổi nhỏ của cô, nhìn mãi mà không biết mệt.
Bởi vì bồn tắm rất lớn lại xả nước ấm, nên không khí xung quanh cũng nóng lên, hai má trắng nõn của Mộc Yên cũng bắt đầu đỏ ửng. Cởi từng nút áo, Diễn//dànn]lle;quýdoon bởi vì hoàn cảnh ái muội, bầu không khí ái muội, nên dù Mộc Yên cố gắng bình tĩnh cũng không khống chế được tim đang đập nhanh, rốt cục nút áo cũng được cởi hết, giúp anh vắt áo lên giá treo, quay đầu nói với anh, "Mấy ngày nay cơ thể mới khôi phục lại một chút, sao anh lại không ăn cơm chiều."
Tuy rằng vết thương trên người gần như đã khép miệng, nhưng khuôn mặt Dung Lạc vẫn gầy gò tái nhợt và không có chút máu như trước.
"Vẫn không có khẩu vị, không muốn ăn." Lắc đầu, anh dựa vào tường từ từ nhắm hai mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“ Anh thật là..." Vừa muốn nói gì đó, nhưng bởi vì trượt chân, Mộc Yên lảo đảo ngã vào lòng Dung Lạc, vội vàng ngẩng đầu lên lại bất cẩn hôn trúng môi anh. Nhìn Dung Lạc cười khẽ, Mộc Yên giật mình ngây người, lại quên mất mình còn đang nằm trong ngực anh. Hai tay còn đặt trên người anh, da thịt áp sát vào nhau, nhiệt độ làm phỏng tim cô. Vài giây sau, Mộc Yên vội vàng lui về phía sau, nhưng lại bị Dung Lạc dùng tay trái ôm chặt nên không thể tránh ra.
Động tác nắm cằm cô đầy mờ ám, khóe môi anh nở một nụ cười không đứng đắn: "Thì ra đây là phương pháp Tiểu Yên dùng để đối phó những người không nghe mình nói." Bởi vì hơi nước mù mịt trong phòng tắm, con mắt cũng bị nhiễm hơi nước, như ảo như mộng. Khuôn mặt xinh xắn như ẩn như hiện, chỉ có duy nhất bờ môi mỏng xinh đẹp tuyệt trần là trở nên phấn nộn mềm mại vì hơi nước chung quanh. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên ngực trái của cô, cảm nhận được trái tim của Mộc Yên đang đập loạn nhịp, Dung Lạc nói nhỏ bên tai cô: "Tiểu Yên, tim của em đập loạn quá."
Mộc Yên cả kinh, hoàn cảnh mờ ám như vậy, Dung Lạc ôn nhu như vậy, bỗng nhiên cô không biết nên nói gì để phản đối lại, "Tôi..."
Còn chưa nói được câu nào, môi của cô đã bị áp chế.
"Uhm..."
Khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng của anh, nụ hôn của Dung Lạc rất ấm áp, anh hôn cô dịu dàng lại không mất sự mạnh mẽ, vừa mυ"ŧ vừa liếʍ, ngẫu nhiên khẽ cắn bờ môi non mềm của cô, sự dịu dàng làm cho Mộc Yên nhanh chóng chìm hãm vào trong nụ hôn của anh.