Edit: susublue
Một tuần sau, vết thương của Dung đã khá tốt, nên quyết định đưa Dung Lạc về nhà tĩnh dưỡng. Dù sao hoàn cảnh ở nhà tốt hơn, vả lại cũng có thể chăm sóc tỉ mỉ hơn cho Dung Lạc, hơn nữa bác sĩ tư của Nhà họ Dung, Tạ Thần cũng đã gấp rút trở về từ Los Angeles, nên Nhà họ Dung đã đưa Dung Lạc về nhà không chút do dự.
Bởi vì Dung Lạc ở vườn trà quanh năm, cho nên khi về Nhà họ Dung anh sẽ ở phòng dành cho khách trên lầu ba. Phòng này ngay hướng chiếu sáng, bên trong được sơn màu trắng thuần khiết, sạch sẽ nhưng lại xa cách, giống như con người của anh. Rèm cửa màu kem, cũng chỉ có thiết kế như vậy mới khiến người ta cảm thấy có chút hơi ấm trong phòng.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Đưa Dung Lạc về nhà, điều làm Mộc Yên kinh ngạc là giường của cô lại được đặt trong phòng Dung Lạc, tuy rằng hai giường ngủ không sát nhau, một cái ở phía đông, một cái ở phía tây, nhưng dù sao họ vẫn chỉ mới đính hôn mà đã ở chung khiến cô cảm thấy lúng túng, nhưng năng lực thích ứng của Mộc Yên rất mạnh, Nhà họ Dung cố ý muốn làm như vậy nên cô cũng không có lý do gì để cự tuyệt, đương nhiên việc quan trọng hơn vẫn là chăm sóc Dung Lạc. Nhưng tình huống này lọt vào mắt Dung Ngữ lại khác.
"Chị dâu nhỏ, chị và anh em, trai chưa vợ gái chưa chồng đã ở chung như vậy, chắc sẽ rất kí©h thí©ɧ như tối qua đó, đúng không?"
"Phụt!" Dung Trạch nghe Dung Ngữ nói toạc ra như vậy liền phun hết sữa trong miệng ra. Mộc Yên vẫn bình tĩnh nhai đồ ăn, trên mặt không có một chút biểu hiện dư thừa. Bởi vì lúc sống ở nước ngoài cũng nảy sinh rất nhiều vấn đề, Diẽnda2nlle6quy1n]"đon Dung Diệu Huy và Cố Anh đón họ về nhà xong liền lên phi cơ đi Paris từ sáng sớm, nên trong nhà chỉ có ba anh em Nhà họ Dung và vị thiếu phu nhân chưa qua cửa Mộc Yên. Đương nhiên, bởi vì vết thương của Dung Lạc còn chưa bình phục, nên chỉ có ba người là Mộc Yên, Dung Ngữ, Dung Trạch cùng nhau ăn sáng.
"Dung Ngữ, dù sao em cũng là con gái, lúc ăn cơm có thể đừng nói về những chuyện thô tục như vậy được không." Cố gắng suy nghĩ kỹ, Dung Trạch muốn tìm một câu nói hợp lý để giáo dục em gái của mình một chút.
"Biết rồi." Dung Ngữ gật đầu. Thấy vậy, Dung Trạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng nha đầu điên kia lại không ngại học hỏi kẻ khác thêm một câu: "Anh hai, ý của anh là sau khi ăn sáng xong thì có thể tiếp tục đề tài này đúng không?"
Nhìn vẻ mặt Dung Ngữ hưng phấn mà khóe miệng Dung Trạch co rút vài cái, nếu không phải chị dâu nhỏ đang ngồi đây, anh thật sự muốn kéo con bé này tới bệnh viện kiểm tra DNA, để xem thử có phải ba mẹ mình nhặt được cô ở ven đường không, nếu không một đứa con gái thô lỗ như vậy sao có thể là em gái của anh được. Bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng Dung Trạch vẫn quyết định im lặng ăn bữa sáng như Mộc Yên, hoàn toàn xem nha đầu thô tục kia đang cằn nhằn như người vô hình.
Tuy nói rằng trong nhà ăn to chỉ có một người tôi nói huyên thuyên, nhưng giọng nói lại rất lớn, từ lúc bắt đầu bữa ăn đến giờ vẫn chưa dừng nói, nhưng cũng bởi vậy mà nhà ăn lại trở nên ầm ĩ. Hơn nửa ngày trôi qua, Dung Ngữ mới phát hiện không có ai để ý đến mình, lấy tay quệt miệng sau đó nhìn chằm chằm Dung Trạch với vẻ mặt hèn mọn, từ từ nói: "Anh hai, sao anh không để ý tới em? Giả bộ thục nữ sao."
"Khụ khụ... Khụ khụ..."
Nghe thấy hai chữ "Thục nữ", Dung Trạch lại nghĩ ngay tới tiền sử đen tối của mình, lập tức quýnh lên, xúc động đến nỗi bị sặc sữa. Không chịu nổi nữa, anh buông chén xuống, đứng lên hét vào mặt Dung Ngữ: "Dựa vào cái gì mà nói anh như vậy, Dung Ngữ, bộ dáng của lão tử còn mạnh hơn trâu, đen hơn than đá, có chỗ nào giống thục nữ!"
"Phụt!" Dung Ngữ im lặng một giây rồi cười ha ha không chút hình tượng, "Ha ha, ha ha, anh hai, em chỉ nói sự thật thôi, sao anh lại dễ xấu hổ như vậy chứ?"
"Dung Ngữ em lập tức câm miệng cho anh!"
Biết lúc này không thể chọc vào Dung Trạch nữa, Dung Ngữ cúi đầu ngoan ngoãn giả bộ thục nữ, Diễn=đ@ffnlle//;quýdoon nhưng cô vẫn cảm thấy buồn cười. Cô nhớ rõ trước kia Dung Trạch vừa trở thành người đại diện, trong buổi giao lưu người hâm mộ, diễn viên chính có chuyện không thể ra mặt nên tổ kịch bất đắc dĩ phải tìm một người để thế thân, chọn tới chọn lui lại chọn trúng Dung Trạch, mà Dung Trạch lại là người trượng nghĩa, sau khi đạo diễn kể lại tình huống kịch cho anh, anh lập tức đồng ý, lúc hoá trang xong mặt anh đen lại, bởi vì anh thay người ta diễn vai tiểu thϊếp trong phủ Vương gia. Lúc ấy anh thở hổn hển hỏi đạo diễn: "Nhiều người như vậy, vì sao lại chọn tôi?"
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Biên kịch trốn sau đạo diễn nhát gan nói: "Cả tổ chúng tôi đều là nam, muốn tìm một người có khí chất " thục nữ " cũng chỉ có anh." Bốn chữ " Khí chất thục nữ’ này đã đả kích Dung Trạch làm anh ngây ngẩn cả người. Bởi vì anh em Nhà họ Dung trời sinh đã có làn da trắng nõn, cho nên nguyên nhân vì sao họ lại để Dung Trạch " giả bộ thục nữ" không cần nói cũng biết. Sau này không biết tại sao Dung Ngữ lại biết, luôn lấy chuyện này ra làm trò cười.
"Được, anh, em không nói nữa, ha ha ha... Thật sự buồn cười đến nỗi không dừng lại được, anh đừng tức giận như vậy được không?" Nhưng vì Dung Ngữ cười không nhịn được, mặt Dung Trạch cũng càng lúc càng đen.
"Anh, em sai rồi! Ha ha ha..."
Nhìn chằm chằm cô nhóc đang cười đến sắp thở không nổi, Dung Trạch nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu tổ tông, còn nói anh như vậy nữa, sau này em làm anh của anh đi!"
Mộc Yên vẫn im lặng nhìn hai anh em Dung Trạch, Dung Ngữ sung sướиɠ đấu võ mồm, Dieinxdaanfllequysdoon khóe miệng cô cũng nhếch lên. Tình cảm của hai anh em bọn họ thật tốt. Đột nhiên cô cảm thán Mộc Yên cảm thấy đây mới thật sự là không khí gia đình, cũng là thứ mà cô chưa từng cảm nhận được.
Ăn xong bữa sáng, Dung Trạch đến công ty, Dung Ngữ đến trường, lúc ra khỏi cửa hai người vẫn cãi nhau.
Trong phòng ngủ lầu ba, cửa sổ lớn được mở ra, gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi tấm rèm trắng bay lên.
Dung Lạc dựa vào tấm đệm lưng màu trắng, ngưng thần đọc một quyển sách. Bởi vì tay phải bị thương, nên anh đành dùng tay trái lật sách. Nghe thấy có người vào, anh ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Yên, đồng thời khóe môi cũng nở một nụ cười.
"Hôm nay cảm thấy thế nào?" Cô hỏi anh đồng thời cũng ngửi thấy mùi hoa.