Quyển 1 - Chương 37: Bảo vệ (1)

Edit: susublue

Hôm nay nắng rất ấm, trời xanh thăm thẳm không hề âm u.

Mộc Yên đùa nghịch chậu hoa bách hợp trước cửa sổ, cho đến khi nghe thấy tiếng ve kêu khe khẽ ngoài cửa sổ, cô mới biết thì ra mùa hè đã đến.

Trời tháng sáu, không khí đã bắt đầu khô nóng.

Mộc Yên ngồi trước giường bệnh, cầm khăn thấm nước nhẹ nhàng lau cánh môi tái nhợt khô nứt của Dung Lạc.

Môi anh rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với đàn ông bình thường.

Động tác Mộc Yên mềm nhẹ thấm ướt môi Dung Lạc, ở chỗ khô nứt, động tác càng thêm cẩn thận. Bởi vì cô biết anh nhất định rất đau.

Đảo mắt đã qua ba tháng, giống như tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

Lúc tỉnh táo lại, mới phát hiện đây là sự thật.

Tai nạn xe cộ đêm mưa hôm đó, đến nay giống như vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt cô, diẽnndaanlequysdonn mới suy nghĩ một chút cũng đã khiến cả người run rẩy. Cũng may cô may mắn, chỉ bị gãy xương bánh chè ở hai chân, và bị trầy da một chút.

Ngày đó, tiểu hộ sĩ truyền nước biển cho cô có nói, bị tôii nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy mà chỉ bị thương nhẹ đúng là cô rất may mắn.

Nhưng hai người đi cùng cô lại không may mắn như vậy, Chu Hàn chết tại chỗ.

Nhưng mà, Dung Lạc...

Ba tháng trôi qua, cho tới giờ anh vẫn chưa tỉnh lại.

Buông khăn ra, Mộc Yên khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không chút máu của anh.

Bác sĩ nói, "Nếu hết tháng này mà anh vẫn chưa tỉnh lại, có khả năng vĩnh viễn sẽ..."

Tai nạn xe cộ lần này, gần như hủy diệt cơ thể Dung Lạc, cơ thể anh vốn đã suy yếu, sau khi bị thương nặng, toàn bộ các bộ phận đều bị thương tổn, cho dù anh có thể tỉnh lại, cũng sẽ vĩnh viễn sống chung với đau đớn.

Nhưng, hiện tại anh vẫn chưa tỉnh lại...

Vươn tay kéo giãn mày nhăn của anh ra, cô biết anh rất đau, cho dù là hôn mê cũng có cảm giác.

Mỗi một lần bệnh tình nguy kịch bị đẩy đi cấp cứu, làm cho cô gần như bị chìm vào bóng đêm mờ mịt.

Chưa từng quá kỳ vọng cái gì, lúc này co chỉ hi vọng anh tỉnh lại, trên thực tế, thật sự cô rất sợ hãi, tuy rằng ngoài mặt vẫn trầm ổn như trước.

Nhìn cô nắm tôiy Dung Lạc nằm trên giường bệnh, Dung Trạch chần chờ một chút, mới khép cửa lại. Anh không muốn quấy rầy bọn họ.

Khi nhận được tin anh cả gặp chuyện không may, anh điên cuồng chạy tới bệnh viện, diiendannlequysdonn nhìn thấy thi thể Chu Hàn lạnh như băng bị chùm vải trắng, lòng anh sinh ra một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có.

Sau này, anh mới biết anh cả và chị dâu nhỏ đều bị thương rất nặng.

Trong ba tháng này, anh và Mộc Yên nhìn Dung Lạc bị đẩy vào phòng giải phẫu vô số lần.

Cho tới hôm nay, Dung Trạch đã cảm thấy mỏi mệt, mà khi anh nhìn bóng lưng nhỏ gầy ngồi trước giường bệnh, cảm thấy sự kiên cường của cô đã vượt qua sức tưởng tượng anh.

Cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, thậm chí cũng không hề kêu đau một câu, im lặng ăn cơm, im lặng dưỡng thương.

Miệng vết thương khép lại rất nhanh, thậm chí nhanh hơn người bình thường, tuy rằng không nghiêm trọng như Dung Lạc, nhưng có thể khôi phục trong vòng một tuần, thật sự là kỳ tích.

Sau khi cơ thể khôi phục, Mộc Yên càng ngày càng ít nói, phần lớn thời gian đều ở trong phòng bệnh với Dung Lạc, mỗi ngày đều chăm sóc anh.

Trong phòng bệnh, Mộc Yên nắm bàn tay lạnh lẽo của Dung Lạc, tay kia thì giúp anh điều chỉnh chăn.

Đột nhiên, cô cảm thấy ngón tay anh cử động.

Giống như bị điện giật, cô quay đầu lại nhìn.

Dụi dụi mắt, nhìn ngón tay vẫn như trước không nhúc nhích, Mộc Yên cười khổ: Là cô bị ảo giác rồi.

Cũng không quá lâu, ngón tay lại cử động mạnh hơn, lần này không phải là ảo giác.

Bởi vì cô nhìn thấy, người nằm trên giường bệnh đã mở mắt, đang ở mỉm cười nhìn mình.

Ánh nắng giữa trưa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu thẳng vào khóe môi tái nhợt của anh, Mộc Yên giật mình sững sờ đứng tại chỗ, quên mất mình đang muốn làm gì.

Cô ngơ ngác ngồi trên ghế, đến khi Dung Lạc vươn tôiy gian nan xoa mái tóc dài của cô, Mộc Yên mới hồi thần lại.

"Anh tỉnh rồi, tôi đi tìm bác sĩ."

Vội vàng đứng lên, cô hơi mất trọng tâm đυ.ng đầu vào ngăn tủ trước giường.

Dung Lạc nắm tôiy cô nhẹ nhàng dùng sức, tuy rằng sức lực rất nhỏ, nhưng Mộc Yên không tránh khỏi.

"Ngoan, không cần lo lắng." Bàn tay lạnh lẽo cố hết sức chạm vào cô khuôn mặt gầy yếu của cô, biết cô vẫn bị hoảng sợ do vụ tai nạn, anh mềm nhẹ an ủi, diẽndndanflequydonn một lần lại một lần. Chú ý tới đôi mắt thâm đen, anh cảm thấy rất đau lòng.

Mộc Yên không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn anh, không có động tác gì nữa.

——

Giữa trưa hai ngày sau.

Mộc Yên ở nhà nấu cháo trắng, chậm rãi đổ vào bình giữ ấm. Bác sĩ nói, Dung Lạc chỉ có thể ăn một ít đồ ăn lỏng, cô liền tự mình làm cho anh.

Lái xe đã đợi ở bên ngoài, cô ngồi vào trong xe, ý bảo lái xe có thể đi.

Lái xe trẻ tuổi gật đầu, bỗng nhiên cô nhớ lại người thanh niên vẫn luôn trầm mặc đứng sau lưng Dung Lạc.

Lễ tang của Chu Hàn do Nhà họ Dung tổ chức, ngày đó cô cũng đi, nghe Dung Vũ nói anh là cô nhi, 13 tuổi đã bắt đầu làm việc cho Nhà họ Dung.

Nhắm hai mắt lại, Mộc Yên nặng nề thở dài.

Lúc đi vào phòng bệnh, cô nhìn thấy Dung Lạc đang ngủ say.

Sắc mặt anh tái nhợt như trước, ngẫu nhiên nhăn mày cho thấy anh ngủ cũng không an ổn.

"Khụ khụ... Khụ khụ..."

Ho khan như vậy đột nhiên làm cô nhớ tới, Mộc Yên buông bình giữ nhiệt trong tay, vội vàng đi về phía Dung Lạc.

Anh kiềm chế ho khan, lông mi ở trên gương mặt tái nhợt nhẹ nhàng run run. diiexndanllequydonn Ánh mắt anh vẫn đạm mạc như trước, giống như đau đớn như vậy cũng không tác động quá nhiều đến cảm xúc của anh, cho đến thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, trong mắt anh mới có ánh sáng.

"... Khụ, em đến rồi."

"Có phải lại bắt đầu đau bụng hay không?" Mộc Yên nâng anh dậy giúp anh tựa vào đầu giường, vỗ nhẹ sau lưng anh.

Nhìn anh đau đớn run run, cô nhíu mày, "Muốn tìm bác sĩ không?"

"... Khụ khụ khụ, khụ khụ..." Gắt gao giữ chặt tay cô, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng."... Chờ, khụ... Qua một lát là tốt thôi!"