Trên bàn cơm, trên mặt Mộc Quốc Hồng hiện lên vẻ vui sướиɠ rõ ràng, " Hiếm khi nhà chúng ta có song hỷ lâm môn, mọi người uống cạn một ly đi!"
Mọi người đều cầm ly lên, tiểu Mộc Yên lấy ly rượu trong tay Dung Lạc ra, làm hắn hơi run lên, nhưng cũng không ngăn cản động tác của cô. Mộc Yên đưa Bích Loa Xuân nóng cho hắn, cô mỉm cười nhìn hắn, vô cùng thân thiết nói bên tai Dung Lạc, "Rượu sâm banh rất lạnh, uống trà nóng đi. Vị giác của anh không tốt, vừa mới uống thuốc xong."
Dung Lạc được cô săn sóc cảm thấy nghi hoặc, bỗng nhiên nhớ lại hôm nay lúc uống thuốc cô cũng ở bên cạnh, liền hiểu được cô vì sao biết vị giác của hắn không tốt.
"Đinh, đinh, đinh..."
Ly thủy tinh trong suốt va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy liên tiếp không ngừng.
Sở Hoán sâu sắc quan sát Mộc Yên và
Dung Lạc đổi ly, tất nhiên hiểu được chén trà Bích Loa Xuân kia là cố ý chuẩn bị cho ai. Nội tâm nhịn không được châm chọc: Mới gặp mặt vài lần, liền có thể đón ý hùa theo thói quen của hắn!
Rồi sau đó mới nhớ đến chuyện hai người sẽ kết hôn, đôi mắt hắn hiện lên một tia suy sụp, bất quá rất nhanh đã biến mất không thấy.
"Về sau mọi người chính là người một nhà, nhất định phải ở chung thật tốt!" Vẻ mặt Hứa Nhã Như hòa ái dễ gần, trước sau như một bà đều thiên vị Sở Hoán, không ngừng gắp đồ ăn cho hắn."Sở Hoán và tiểu Cẩm luôn ở nước ngoài, lâu rồi không về nhà, ăn nhiều một chút!"
"Cám ơn dì Hứa." Lễ phép cám ơn, trước đây Sở Hoán được gia chủ cùng các trưởng bối cực kỳ yêu thích.
Thời điểm Dung Lạc dùng cơm luôn im lặng, tư thế sử dụng dao nĩa cực kỳ tao nhã, lúc ăn cơm, cũng ít phát ra thanh âm gì.
Mộc Cẩm nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi đối diện, không tự chủ được bị khí chất trên người hắn hấp dẫn. Trong lòng thầm nghĩ: Bên ngoài đồn đãi, Dung gia Đại thiếu gia lạnh lùng tao nhã, luôn cự tuyệt người bên ngoài. Vậy mà hắn lại có thể cùng cô ngồi ăn chung một bàn, Mộc Cẩm cảm thấy quả thật có chút khó hiểu. Một người đàn ông như vậy sao lại đồng ý kết hôn với Mộc Yên? Tuy rằng cô rất chán ghét Mộc Yên, nhưng đối với người đàn ông trước mắt sắp trở thành em rể của mình thật sự làm cho người ta không thể chán ghét, thậm chí cô còn có chút hâm mộ Mộc Yên có thể...
Rốt cục cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
Mộc Cẩm xấu hổ bĩu môi, ý thức được mình đang nhìn chằm chằm Dung Lạc, kích động vội vàng uống ly rượu trong tay. Cũng vừa vặn chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Mộc Yên, trong lúc nhất thời bởi vì chột dạ há mồm uống một ngụm rượu lớn, vì uống quá mau nên bị sặc.
"Khụ khụ, khụ khụ..."
Mộc Cẩm ho nhẹ, ly rượu nghiêng qua, đổ lên váy, cô ta có chút chật vật, hai gò má đỏ lên.
"Tiểu Cẩm chậm một chút." Hứa Nhã Như lo lắng thầm oán, một bên vỗ nhẹ lưng Mộc Cẩm, một bên giải thích nguyên nhân cô luống cuống, "Biết con ăn cơm với gia đình nên kích động, nhưng cũng không thể uống rượu nhanh như vậy."
Mộc Cẩm bởi vì mất mặt trên bàn cơm, có chút tức giận. Ngẩng đầu, cô vừa lúc chống lại tầm mắt trêu đùa của Mộc Yên, nhất thời tức giận không thể cứu vãn."Nhìn cái gì, không phải do cô làm hại sao?"
Tiểu Mộc Yên không nói lời nào, nhưng nụ cười bên môi càng thêm rực rỡ.
"Cười cái gì mà cười, nhìn tôi xấu mặt cô rất đắc ý sao?" Mộc Cẩm nổi giận đùng đùng.
"Tiểu Cẩm!" Mộc Quốc Hồng lên tiếng, nghiêm khắc lạnh như băng, cho thấy lúc này ông ta rất giận. “ Chiều con không có nghĩa là con có thể cố tình gây sự. Nhìn con xem còn bộ dáng chị cả nữa sao!"
"Con không phải chị của cô ta"
"Con câm miệng cho ta!" Hứa Nhã Như trừng, xoay người cười nhìn Mộc Quốc Hồng, "Tiểu Cẩm không hiểu chuyện cũng không phải một ngày hai ngày."
"Không cần nói giúp cho nó, dạy nó thành cái dạng này cũng có công của bà."
Hứa Nhã Như nhất thời cứng đờ, bà biết lần này Mộc Quốc Hồng thật sự tức giận, cũng không nhắc lại nữa.
Trong lúc nhất thời bầu không khí phòng ăn có chút nặng nề, mọi người đều im lặng ăn cơm, chỉ có Mộc Yên vẫn mỉm cười.
"Ba thích ăn cá hấp quế." Tiếng nói ngọt ngào của cô đánh vỡ sự yên lặng, Mộc Yên gắp một khối thịt bò đặt vào trong đĩa của Mộc Quốc Hồng chậm rãi nói, "Chị không phải cố ý, ba không nên tức giận."
"Vẫn là con hiểu chuyện." Vừa lòng nhìn Mộc Yên, vẻ nghiêm túc trên mặt Mộc Quốc Hồng cũng dần dần biến mất không thấy."Còn không cám ơn em gái của con?"
Bị trừng mắt nhìn, khóe miệng Mộc Cẩm run rẩy, cô cũng sợ lại làm ba tức giận, đành phải không kiên nhẫn nói, "Cám ơn."
"Không sao."
Sau đó, Mộc Cẩm lại nghe được giọng nói của Mộc Yên, “ Em không cần chị giả bộ tốt bụng."
Vẫn cười ngọt ngào như trước, Mộc Yên nhẹ giọng nói, "Em cũng không phải vì chị." Mộc Yên cũng không phải vì cô ta, cô chị gái này thật thích tự mình đa tình!
"Tiểu Yên a, không phải con thích gà hầm nhất sao? Ăn nhiều một chút." Hứa Nhã Như tiếp tục sắm vai từ mẫu, tự gắp cho Mộc Yên, cũng chuẩn bị gắp cho Dung Lạc một ít.
Chiếc đũa của bà ta còn chưa đυ.ng đến đĩa của Dung Lạc đã bị một chiếc đũa khác ngăn lại.
Không hiểu nhìn Mộc Yên ngăn cản bà gắp rau cho Dung Lạc, trên mặt Hứa Nhã Như giận tái đi. Bà còn chưa mở miệng Mộc Cẩm đã sớm không chịu nổi, "Cô rốt cuộc là có ý gì?"
Không để ý tới Mộc Cẩm đang tức giận, Mộc Yên thật có lỗi nháy mắt mấy cái, áy náy mười phần nhìn Hứa Nhã Như, "Cám ơn ý tốt của dì Hứa, bất quá Dung Lạc có bệnh bao tử không có thể ăn những đồ thực vật có tính kí©h thí©ɧ như vậy. Dì rộng lượng như vậy, hẳn là sẽ không trách cứ con lỗ mãng ngăn cản đi!"
Lời nói uyển chuyển mà tinh xảo, Hứa Nhã Như đương nhiên hiểu được nếu lúc này trách cứ Mộc Yên sẽ trở nên luống cuống. Bà ta thu hồi đũa lại xấu hổ cười, "Tiểu Yên nói gì vậy, do dì không nghĩ đến Dung Lạc lại có bệnh bao tử."
"Dì Hứa khách khí." Tiếng nói lạnh lùng vang lên, đây là câu đầu tiên Dung Lạc nói trong bữa tối này.
"Tiểu Yên thật đúng sự rất biết cách săn sóc tỉ mỉ Dung thiếu gia!" Khẩu khí châm chọc, ánh mắt Mộc Cẩm đầy hàm ý xẹt qua Sở Hoán.
"Đây là việc em nên làm không phải sao?" Mộc Yên mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Dung Lạc.
Không chỉ một lần nhíu mày, Sở Hoán thầm nghĩ: Thì ra cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm vợ người khác. Không còn dây dưa với mình nữa không phải tốt lắm sao? Như vậy hắn có thể hoàn thành kế hoạch mà không có vướng bận gì. Nhưng vì sao trái tim lại đau đớn kịch liệt như vậy?
Hớp một ngụm rượu sâm banh, cảm giác thiêu đốt nóng rực trong cổ họng Sở Hoán vô cùng chua sót.