Nháy mắt chuyển từ thu sang đông.
Nửa năm trôi qua, lại là một năm mùa đông, qua Nguyên tiêu, Ôn Quốc tuyết rơi đầy trời, Ôn Cung hùng vĩ huy hoàng nay tuyết trắng mênh mang, cây cối trong cung rụng lá, đầu cành trọc lốc, thiên địa một mảnh trắng xóa.
Trong thời gian này, Ôn Thái tử dùng ba tháng thuận lợi giải cứu mười vạn Ôn Tả quân, còn lại mấy tháng liền ở biên cảnh chỉnh đốn đại quân, ngủ đông chờ thời cơ, do Tả Tướng quân tùy tiện xuất chiến Tề Quốc, đẩy Ôn Quốc vào nơi bất nghĩa, khiến Ôn Quốc là nước đầu tiên phá đi ước định hòa bình của tam quốc.
Việc hòa thân nửa năm trước đã không chấn an được dã tâm của quân vương ba nước, quan hệ giữa ba quốc gia lần thứ hai tan vỡ.
Ôn Quốc binh lực cường thịnh nhất, Tiêu Quốc và Tề Quốc khá kiêng kỵ, lần thứ hai đạt thành liên minh cùng phòng bị Ôn Quốc tiến công, môi hàn xỉ vong nói để ý đến bọn họ vô cùng rõ ràng, kế hoạch ly gián gây xích mích của Ôn Quốc mấy lần thất bại mà kết thúc.
Tam quốc trong lúc đó mắt nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát ngọn lửa chiến tranh, chỉ thiếu một lý do thuận ý trời.
Nàng thân là Ôn Quốc Tứ hoàng tử, tháng sau là tới sinh thần mười tám tuổi, sau đó sẽ được phong vương, nhưng ở bước ngoặt khẩn yếu nhất, Ôn Thế Chiêu bất luận thế nào cũng không mở miệng thỉnh cầu phụ vương hướng Tiêu Quốc cầu thân được.
Quan hệ giữa tam quốc vốn đang cứng ngắc, nếu nói ra, không thể nghi ngờ chính là chọc giận phụ vương, cho dù phụ vương có sủng ái nàng, loại thỉnh cầu này sẽ chỉ làm phụ vương càng thêm tức giận.
Ngày hôm đó, Ôn Thế Chiêu ngồi ở đình mát mẻ, trên mặt mang theo vẻ ưu lo, ánh mắt tan rã hiển nhiên là đang mất tập trung, trong tay nắm lấy minh hoàng khăn tay, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lấy hai con Phượng Hoàng dưới góc phải, tuyết trắng ngoài đình bay tán loạn, hàn khí lạnh lẽo khiến mặt nàng nhuộm sương mù.
"Ngoài trời lạnh lẽo, Tứ hoàng đệ sao lại trốn đến trong đình của bản cung?"
Nghe được âm thanh của Trưởng tỷ, Ôn Thế Chiêu thu lại tâm tình không yên, quay đầu nhìn Trưởng tỷ bước lên đình, hướng phía nàng mà đi, thở dài nói: "Hết cách rồi, nha đầu kia lại đến, đệ chỉ có thể trốn ở chỗ Trưởng tỷ."
"Ngươi muốn trốn nàng đến khi nào?"
Ôn Ngọc Kỳ đi vào đình, ngồi ở bên cạnh Ôn Thế Chiêu, ánh mắt rơi vào chiếc khăn trong tay nàng, nhàn nhạt cười: "Ta thấy nha đầu kia đúng là rất yêu thích ngươi, nửa năm qua chưa bao giờ từ bỏ."
"Quên đi, nếu không thích cần gì phải đáp lại, vẫn là không muốn đồng thời đến được, miễn cho thương tổn tâm nàng." Ôn Thế Chiêu đối với việc này khá là bất đắc dĩ, từ lần trước leo tường Tôn phủ chạy ra, Tôn Phi Vi nha đầu này cũng không biết bị cái gì, quấn lấy nàng ngày càng khẩn.
"Nhưng lão đệ trốn tránh không gặp, chẳng phải là càng khiến nàng thương tâm?" Ôn Ngọc Kỳ sờ sờ ấm trà, ngón tay lành lạnh, quay đầu phân phó cung nữ thêm trà nóng lại đây, lúc này mới nâng ấm trà lên, rót cho Tứ hoàng đệ một chén trà nóng.
Ôn Thế Chiêu đuôi mày khẽ nhếch: "Trưởng tỷ cũng đừng nói đệ, chính tỷ cũng như vậy mà."
"Ta cùng ngươi không giống nhau."
"Có gì khác biệt?"
"Chính là không giống." Ôn Ngọc Kỳ thuận miệng đáp một tiếng, rõ ràng không muốn trả lời vấn đề này.
"Thái tử phi chờ Trưởng tỷ nửa năm, trong nửa năm này tỷ cũng chưa từng ra mặt gặp nàng." Ôn Thế Chiêu đã hỏi nàng quá nhiều lần, vẫn là nhịn không được tò mò hỏi: "Ân oán giữa Trưởng tỷ và Thái tử phi lại đến mức độ như vậy sao?"
Thanh âm bình tĩnh trả lời nàng, vẫn là bốn chữ rất ngắn: "Không thể cứu vãn, không bằng không gặp."
"Trưởng tỷ thật ác độc, Thái tử phi mỗi ngày đến Trưởng Công chúa phủ tìm tỷ, tỷ đều không gặp, mấy ngày trước là Nguyên tiêu gia yến, vì tránh mặt nàng cũng không tham dự."
Ôn Ngọc Kỳ không nói gì, quá khứ đã qua lại như giấc mộng đẹp, từ Tiêu Vận Thục trở thành Thái tử phi trong chớp mắt ấy, các nàng không thể trở về lúc trước, hay là từ khi nàng rời Tiêu Vận Thục, liền định sẵn không thể quay về.
Nếu không thể quay về, không bằng không gặp, gặp mặt chỉ có thể lưu lại thương thế, nàng trơ mắt nhìn người xưa thân mật không kẽ hở trở thành người nhà, trở thành em dâu, các nàng càng chạy càng xa, nàng vẫn không cách nào đối mặt nàng ấy.
Ôn Ngọc Kỳ cho rằng Ôn Thế Chiêu không biết chuyện, kỳ thực Ôn Thế Chiêu đã sớm phát hiện đầu mối, chỉ là không có đâm thủng mà thôi, trong nửa năm này, Trưởng Công chúa phủ cùng Thái tử phủ hai bên chạy tới chạy lui, kết hợp với việc hai năm trước Trưởng tỷ đã từng rời cung nửa năm, Ôn Thế Chiêu có chút đoán được Trưởng tỷ cùng Thái tử phi có quan hệ không tầm thường.
Rõ ràng gần trong gang tấc, vì ân oán năm đó mà nhất định phải dằn vặt lẫn nhau, Ôn Thế Chiêu thăm thẳm thở dài, quen thuộc vuốt nhẹ hai con Phượng Hoàng kia vài lần, cẩn thận từng li từng tí gấp lại, cất khăn tay vào ống tay áo.
Tình huống này Ôn Ngọc Kỳ thu hết vào mắt, ngược lại cũng đúng là tập mãi thành quen, từ khi Tiêu Công chúa rời đi, Tứ hoàng đệ thường xuyên ngồi một mình nhìn khăn tay đến xuất thần một lúc lâu, như lúc này vậy, mặt mày mơ hồ nổi lên nhàn nhạt thất lạc.
Ôn Ngọc Kỳ hỏi: "Nhớ nàng sao?"
"Hữu duyên gặp gỡ, cũng không biết còn có duyên tái ngộ không." Ôn Thế Chiêu cười cười, giơ tay nâng chung trà lên, nhấp một ngụm trà nóng ấm áp cả người.
Ôn Ngọc Kỳ cười khẽ: "Cái gọi là duyên phận này, đoán không được, không chừng sau một khắc liền đến."
"Có đạo lý."
Ôn Thế Chiêu trong miệng tuy tán thành, nhưng trong lòng rất phiền muộn, cũng không biết cùng nàng duyên phận đến cùng còn lại bao nhiêu, chẳng lẽ thật là hữu duyên vô phận.
Tiêu Quốc cùng Ôn Quốc cách xa nghìn trùng, qua thời gian lâu như vậy, Tiêu Công chúa có còn nhớ nàng?
Ngày đó chính miệng hứa hẹn, Tiêu Công chúa vừa không đáp ứng cũng không từ chối, nhưng tháng sau chính là sinh thần mười tám tuổi của nàng, nàng không mở miệng hướng phụ vương được, vậy hứa hẹn này sao có thể thực hiện?
Ôn Thế Chiêu đè xuống buồn bực trong lòng, đặt chén trà xuống, cau mày hỏi: "Trưởng tỷ, Vương huynh đã rời đi nửa năm, khi nào mới trở về đây?"
"Không chắc được." Ôn Ngọc Kỳ khóe môi run rẩy, khi Ôn Thế Chiêu ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt nhìn sang, nàng liền cúi đầu dịch đi tầm mắt, nhạt tiếng nói: "Biên cảnh Ôn Quốc và Tề Quốc còn phải đề phòng cảnh giác, Vương huynh ngươi là thống soái đại quân, khả năng không về được."
"Nhưng tháng sau là sinh thần của đệ."
"Việc quan hệ tới sự yên ổn của Ôn Quốc, hắn thân là Thái tử phải có trách nhiệm."
"Được rồi." Ôn Thế Chiêu thở dài, "Đệ biết trong lòng Vương huynh chính là thiên hạ, đáng thương Thái tử phi từ khi gả tới chỉ có một mình canh giữ ở Thái tử phủ, ngày ngày lẻ loi, còn bị Trưởng tỷ cự tuyệt ở ngoài cửa."
Ôn Ngọc Kỳ không để ý lắm, cười nhạt nói: "Ngươi không phải thường xuyên đến thăm nàng sao?"
"Dù sao nam nữ khác biệt, đệ không thể thường xuyên đi, miễn cho bị người khác nói lời dèm pha."
Thái tử phi là chỗ đau của Ôn Ngọc Kỳ, nàng không muốn nhắc lại, không chút biến sắc hỏi: "Tháng sau là tới sinh thần ngươi, phụ vương ngoài hạ chỉ phong vương còn hạ chỉ tứ hôn, ngoại trừ nàng, còn có yêu thích nữ tử nào không?"
Ôn Thế Chiêu lắc đầu: "Không có."
Ôn Ngọc Kỳ nhíu lông mày: "Tiêu Công chúa này đến tột cùng có cái gì tốt, đáng để ngươi nhớ mãi không quên như vậy."
"Có rất nhiều chỗ tốt a, đệ kể cho tỷ nghe tỷ liền hiểu nàng ấy rất tốt." Ôn Thế Chiêu nâng đầu ngón tay, đàng hoàng trịnh trọng đáp: "Nàng dung mạo xinh đẹp, biết võ công, cũng biết y thuật, còn có thể thổi sáo nữa."
Ôn Ngọc Kỳ thấy buồn cười: "Trừ cái đó ra, Tôn Phi Vi chỗ nào không sánh được với nàng?"
"Trưởng tỷ làm sao có thể đưa nàng ra so sánh." Ôn Thế Chiêu nhíu nhíu mày, "Không thể nào so được với nàng."
"Các ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng không thể sinh ra cảm tình, Tiêu Công chúa kia cùng ngươi chỉ vỏn vẹn ở chung mấy ngày, lại khiến ngươi nhớ lâu như vậy." Ôn Ngọc Kỳ cảm thán, "Xem ra cái gọi là tình cảm thực sự không công bằng, căn bản không phân tới trước hay tới sau."
Trước mắt như xẹt qua một vệt thiều nhan nhã dung, Ôn Thế Chiêu chậm rãi vung lên khóe môi, khóe môi lại chậm rãi hạ xuống, sau nửa ngày mặt mày ủ rũ: "Trưởng tỷ, đệ có thể như tỷ, thành hôn muộn được không?"
"Sợ là không được."
Ôn Thế Chiêu cuống lên, không hiểu hỏi: "Vì sao Trưởng tỷ có thể, đệ lại không được?"
"Ba vị Vương huynh của ngươi đều là mười tám tuổi đã cưới vợ, ngươi cũng không ngoại lệ, đây là truyền thống xưa nay của Ôn Quốc hoàng tử, phụ vương sẽ không đặc biệt khai ân."
"Vậy làm sao bây giờ, nếu để cho đệ cưới nữ tử không thích, đệ cũng không muốn thành thân."
Ôn Ngọc Kỳ nhìn thấy hết, mặt mày nhẹ nhàng cong cong, nhu ngữ động viên nàng: "Không nên gấp, còn một tháng nữa, rồi sẽ có cơ hội."
"Cơ hội?"
Ôn Thế Chiêu sắp bị ưu sầu mai một, thân phận này của nàng thực sự khó có thể mở lời, lại không thể thẳng thắn thừa nhận, mẫu phi trước khi qua đời luôn luôn căn dặn, không thể để người khác phát hiện thân phận, bằng không chính là tội khi quân, không chỉ có nàng bị thương tổn, Tôn gia cũng sẽ bị liên lụy.
Ôn Ngọc Kỳ mỉm cười gật đầu: "Chờ xem, cơ hội sớm muộn sẽ có."
"Chỉ mong là vậy, mượn chúc lành của Trưởng tỷ." Ôn Thế Chiêu quay đầu nhìn mặt hồ đóng băng.
Trưởng tỷ an ủi cũng không thể làm cho nàng dễ chịu, Ôn Thế Chiêu vẫn lo lắng.
Người trong đế vương gia thân bất do kỷ, ngay cả người bên gối cũng không cách nào lựa chọn.
Mặc dù không thể cưới Tiêu Công chúa làm vợ, nếu là cưới những nữ tử khác, hàng ngày ở chung, hàng đêm cùng giường cùng gối, thân phận của nàng còn có thể che giấu bao lâu, kết cục sau khi bị phát hiện nàng không dám tưởng tượng.
Nhưng Trưởng tỷ nói rất đúng, nàng là Ôn Quốc Tứ hoàng tử, phụ vương sẽ không đặc biệt khai ân, đồng ý cho nàng thành hôn muộn, tháng sau tại yến thượng sinh thần, phụ vương hạ chỉ phong vương tất nhiên cũng đồng thời hạ chỉ tứ hôn.
Ôn Thế Chiêu không vào triều đường, rất nhiều chuyện không rõ ràng, sau năm ngày, triều đình phát sinh kinh biến.
Tam quốc giằng co không xong, Tiêu Quốc nửa năm trước chiến bại tổn hại mấy vạn binh mã, hơn nữa nhiều năm liên tục chinh chiến, hao tiền tốn của, quốc lực kém xa trước đây, hòa thân đã không ngăn cản được chiến tranh, không chiếm được ưu thế, Tiêu Quốc cùng Tề Quốc lần thứ hai thương lượng, lấy phương thức khác, ý đồ khôi phục lại quốc lực.
Tuyết lớn liên tục năm ngày rốt cục cũng ngừng, hôm nay trời có nắng, hàn khí thoáng rút đi, Ôn Thế Chiêu tại tẩm điện ức đến khó chịu, liền ra ngồi ở ghế đá trong viện, một bên tắm nắng một bên nghiên cứu binh thư.
Ôn Thế Chiêu mới vừa lật sách, đột nhiên truyền đến âm thanh kinh ngạc của Tiểu Tường Tử thốt lên: "Điện hạ! Điện hạ!"
Vừa vặn xem đến nhập thần, đột nhiên bị quấy rầy tâm tư, Ôn Thế Chiêu ngẩng đầu nhìn Trần Đồng Tường chạy tới thở hồng hộc, nhíu mày tức giận quát lớn: "Hoang mang hoảng loạn cái gì, lại làm sao?"
"Lần này xảy ra chuyện lớn rồi, Vương thượng hôm nay không biết gặp chuyện gì, trước triều nổi trận lôi đình." Trần Đồng Tường vẻ mặt nôn nóng, gấp đến độ dậm chân, "Điện hạ, Vương thượng truyền triệu, chúng ta mau đi thôi!"