Chương 9: Chúc nhầm

Hầu hết mọi ánh mắt trong điện đều tập trung ở đây.

Chúc Thính Hàn ở bên ngoài một lúc lâu, nàng có chút không thích ứng tràng diện này, vì vậy nàng giật giật tay áo, cung phục trên người phức tạp và nặng nề, khiến vai nàng mỏi nhừ lại vô tình thu hút vô số ánh mắt, làm nàng chỉ có thể nghiêm mặt ngồi thẳng tắp.

Ngay sau đó liền có người nịnh nọt sáp tới, nói hai bọn họ trai tài gái sắc, thật là xứng đôi.

Không ai thích để ý đến những lời nịnh nọt có chủ ý này, gật đầu cảm ơn liền ứng phó được, nhưng người nọ lại có ý dây dưa không bỏ:

"Đã sớm nghe nói nhị vị là thanh mai trúc mã, rễ tình đâm sâu, bây giờ rốt cuộc đã tu thành chính quả. . ."

Tay Chúc Thính Hàn vừa cầm ly rượu lên run một cái, nửa chén rượu đổ ra ngoài, nhỏ giọt xuống giữa ngón tay nàng.

Đoán chừng đối phương là một quan viên mới vừa mới được thăng chức, muốn đến trước mặt bọn họ vuốt mông ngựa, kết quả vuốt không trúng, chỉ nghe bát quái, không đúng người, tin đồn của nàng và Yến Vọng lại gắn lên trên người Yến Kỳ.

Dù tính tình nàng có yếu ớt thì cũng không nhịn nổi nữa, nàng nhìn sang Yến Kỳ --- hắn nhận khăn lụa tỳ nữ đưa tới, coi như căn bản không để ý người nọ nói gì, nắm lấy cổ tay của nàng, cầm trong tay cẩn thân lau tay cho nàng.

Ngón tay chạm vào làn da, trong tự nhiên lộ ra một vài động tác thân mật, nhất thời làm cho Chúc Thính Hàn có chút bối rối, không biết nên ứng đối ra sao.

Bàn tay nàng rụt lại: "Muội tự lau được rồi."

Hắn không nói một lời, hai ngón tay dễ dàng móc lấy cổ tay nhỏ bé của nàng vào trong tay mình, không cho nàng thành công rút ra.

Hắn như là đang chăm sóc ngọc tỉ chung vàng, thận từng li từng tí, lau cho đến khi nó sạch sẽ không còn một hạt bụi mới mới trả về chỗ cũ.

Người nọ nhìn nhìn mới tự cảm thấy mình nói sai, cầm chén rượu xoay người làm lễ, cuối cùng nói một câu "Chúc mừng đại hỉ", bồi chén rượu liền thành thành thật thật trở lại chỗ ngồi của mình.

Chúc Thính Hàn vội vàng rút tay về, cảm thấy khắp nơi đều có người kỳ quái, nhất là người bên cạnh này, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe hắn nói lời nào.

Nàng không khỏi bắt đầu hoài niệm thời gian thời gian ở chùa Khang Tuyền, nhớ váy lụa nhẹ nhàng linh hoạt, lúc ở chung với người khác cũng không cần phải phí sức như vậy.

-

Các trưởng bối ngồi trên bàn, chờ hoàng đế đọc một bài phát biểu chúc mừng để thông báo khai tiệc, đám vũ nữ bước vào điện, tỳ bà vũ khúc tấu vang, khiến trong điện náo nhiệt hẳn lên.

Trong tiếng đàn sáo, mọi người lần lượt tiến lên chúc mừng, nàng không biết mình đã nghe những lời chúc mừng, mà động tác thêm rượu của thị nữ cũng chưa từng dừng lại.

Bóng dáng bên cạnh vẫn thẳng tắp, tửu lượng của hắn rất tốt

Đếm không hết mấy câu "Bách niên hảo hợp", Yến Kỳ thống khoái uống rượu, thấy người bên cạnh không có phản ứng gì thì quay đầu nhìn sang.

Chúc Thính Hàn nhéo nhéo cái chén, vốn dĩ còn muốn lấp liếʍ một hồi, nhưng bây giờ lại phải cầm chén rượu lên, thành thật nhận lời chúc phúc của những người khác.

Cuối cùng, khi nàng đặt chén rượu trên tay xuống, nàng mượn lực vịn mép bàn, ánh mắt của nàng hơi mông lung, có vẻ như đã say.

Không biết là nàng hoa mắt hay là thế nào, nàng nhìn thấy người bên cạnh cong khóe miệng, nở nụ cười như có như không, khiến nàng sững sờ một lúc ———

Ai, đẹp nhất thiên hạ, đủ phong lưu, khiến người ta lóa mắt.

Uống rượu đã say, hoàng đế bắt đầu buôn chuyện, hỏi Chúc Kỵ: "Ngươi có hài lòng người con rể mà trẫm tìm cho ngươi không?"

Chúc Kỵ cười ha ha hai tiếng: "Thần không hài lòng lắm. "

Hoàng đế chỉ vào Yến Kỳ, có chút tự hào: "Đứa cháu này của trẫm, có văn có võ, chính là rường cột nước nhà, toàn bộ kinh thành cũng tìm không ra vị thứ hai có thể so sánh với hắn, ngươi vậy mà không hài lòng."

"Bệ hạ lời nói này, giống như là a Hằng của chúng ta không xứng vậy." Hoàng hậu ôn nhu nhìn qua, cười nói, "Nếu không phải phi vị trữ quân sớm đã định ra, ta thật không nỡ để A Hằng gả cho người khác. . ."

Nghe vậy, Chúc Thính Hàn không khỏi nhìn sang phía đối diện, thấy thái tử nở nụ cười đạo đức giả, cùng Thái tử phi chán nản đang cúi đầu bên cạnh.