Chương 7: Tỉnh

Cẩm Thu bưng canh giải rượu vào cửa, khi thấy nàng đã tỉnh thì buông mâm thức ăn, bưng bát trà đi qua: "Hôm qua cô nương đã đồng ý với Cẩm Thu không uống nhiều, nhưng lại trộm uống sạch một bình."

Chúc Thính Hàn nhận lấy: "Mẫu thân không vui sao?"

"Chủ mẫu không biết ngài uống trộm rượu, tối hôm qua là Chúc ca nhi ôm ngài trở về."

Nàng vui vẻ: "Ca ca đã về rồi sao?"

"Đêm qua Thế tử và gia chủ từ trong cung trở về muộn, vì vậy liền ở lại trong phủ. Thế tử còn nhắc nhở, tiểu thư tỉnh lại cần phải nhanh chóng chuẩn bị, hôm nay ngài phải vào cung, nếu như bị chủ mẫu ngửi thấy mùi rượu trên người ngài, đến lúc đó hắn không có bao che cho ngài được đâu."

Chuyện tiến cung không dám chậm trễ, Chúc Thính Hàn uống canh giải rượu Cẩm Thu bưng tới, sau đó đi tắm rửa thay quần áo, mãi cho đến giờ Thân, mới có tỳ nữ đến gọi.

Bên ngoài đình viện, chỉ có một công tử văn nhã cầm quạt lông vũ đang chờ ở đó.

Chúc Thính Hàn hai tay cầm bộ cung phục nặng nề lên, liếc nhìn những người xung quanh, rồi chậm rãi đi ra phía sau hắn.

Nhưng dường như hắn đã sớm nhận ra, khi nàng lén lút đến gần, hắn đột nhiên quay lại làm nàng giật cả mình.

Đầu quạt lông chạm vào trán nàng, gõ vài cái:

"Tiểu tặc từ đâu tới, không muốn sống nữa à."

Chúc Thính Hàn một tay bụm trán, ngu ngơ gọi một câu: "Ca ca!"

Chúc Văn Vũ cất quạt đi, ngẩng đầu lên rồi cụp mắt nhìn nàng: "Thì ra là tiểu mao tặc nhà ta, khó trách tay chân vụng về như thế."

"Huynh nói ai tay chân vụng về?"

"Chẳng phải là muội sao, muội đi mà trâm cài tóc kêu lách cách thế kia, muốn người khác không phát hiện cũng khó."

Chúc Thính Hàn giả vờ tức giận, nâng tay lên như muốn đánh hắn, lại bị Chúc Văn Vũ bắt lấy cổ tay nhỏ giọng nhắc nhở:

"Đến rồi đến rồi. . ."

Xa xa trông thấy Tuyên Dung mặc cung trang tóc búi cao, đang cùng Chúc Kỵ chầm chậm tới. Hai người vốn đang đùa giỡn lập tức dừng lại, nghiêm chỉnh đứng thành hàng.

Không thể trễ giờ được, sự qua tâm giữa cha mẹ huynh muội sau một thời gian dài xa cách chỉ có thể được thực hiện trên xe ngựa.

Chủ đề luôn không thể tách rời khỏi quan hệ thông gia của hai gia đình Yến Chúc sau một tháng, Chúc Thính Hàn nhìn thái độ của phụ mẫu, bọn họ đều là cực hài lòng với mối hôn sự này, chỉ có Chúc ca bên cạnh là mặt mày đen thui, nhiều lần khinh thường xì một tiếng, khiến bầu không khí có chút khó xử.

Xe ngựa của tướng phủ thuận lợi đi tới bên ngoài Hi Hòa điện, sau khi xuống xe, Chúc Văn Vũ và nàng đi theo sau lưng cha mẹ, đột nhiên cúi người ghé vào tai nàng nói:

"Nếu muội muốn đào hôn, ca ca nhất định toàn lực tương trợ."

Đào hôn.

Nghe được hai chữ này, trong lòng Chúc Thính Hàn giật nảy lên, kinh hãi nhìn hắn.

Nàng thậm chí còn không dám nghĩ về điều đó.

Nếu nàng đào hôn thì không chỉ là đào hôn, mà là kháng chỉ bất tuân, vậy thì cả nhà nàng phải chịu bao nhiêu tội. Cho dù nàng không có ý định này, nhưng lỡ như bị người nghe thấy, cũng có khả̉ năng tai vạ đến nơi.

Nói xong, Chúc Văn Vũ nhíu mày, hành động như một người không có việc gì làm, khiến trái tim Chúc Thính Hàn đập thình thịch, hồi lâu không thể ổn định được.