Chương 56

Nhậm Ngạn Đông chưa hề nghĩ đến bản thân có ngày lại bị mất kiểm soát đến vậy. Anh đã rất tự tin với khả năng kiềm chết cao dù bất luận trong tình huống nào.

Thế nhưng đêm nay trước mặt Thịnh Hạ, mọi ký ức và tính ích kỷ cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu của anh giờ phút này vô hình như không chỗ nào che giấu được. Anh muốn đem chính mình quấn quanh cô thật vững chắc.

Thịnh Hạ trong tay còn đang cầm kem nên không dùng sức đẩy anh được. Cô đành phải cắn anh, nhắc nhở anh đang vi phạm quy định. Lý trí của Nhậm Ngạn Đông bị một lần cắn của cô mà tỉnh giấc. Anh sẽ không ép cô nếu cô không muốn.

Thịnh Hạ nhẹ giọng uy hϊếp anh: "Nếu anh để kem trong tay em bị rớt, cả ngày mai anh không được yên đâu."

Nhậm Ngạn Đông hỏi câu mang tính suy luận xíu: "kem so với anh quan trọng hơn sao?"

Thịnh Hạ lời nói mang ý cười: "lời này của anh không nên hỏi, hỏi là tự rước lấy nhục."

Biểu tình trong ánh mắt của cô vừa có kiêu ngạo, lại mang theo một chút ương ngạnh, làm anh vừa giận cũng vừa yêu.

Khẩu khí Nhậm Ngạn Đông cười, thêm chút thanh lãnh, dù anh chỉ đang cười nhẹ nhưng người bình thường cũng vô lực chống đỡ.

Anh làm cô động tâm, nháy mắt rất nhiều để lấy bình tĩnh như lúc đầu.

Thịnh Hạ một lòng nghĩ đến ăn kem: "anh buông tay, kem tan rồi."

Nhậm Ngạn Đông vẫn chưa buông cô ra, anh vẫn luôn dùng ngón cái cọ sát nhè nhẹ gương mặt cô và cùng cô đối diện.

Trước kia ánh mắt anh luôn bình tĩnh, sâu thẳm, làm cô lạc lối không thoát ra được. Ngay lúc này Thịnh Hạ dường như không hiểu sao anh không đơn giản nói ra yêu cầu của mình. Sau đó cô chợt như thông suốt nhưng lại giả vờ không rõ.

Phòng ngủ rơi vào không khí trầm mặc vài giây, Nhậm Ngạn Đông thấp giọng nói: "Hỗ trợ đi."

Thịnh Hạ cười cười: "Giúp cái gì?"

Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: "em nghĩ sao?"

Biểu tình gương mặt của Thịnh Hạ nghiêm túc tự hỏi, bỗng nhiên như là nghĩ ra: "anh muốn viết chữ, muốn em hỗ trợ vẽ tranh bên cạnh sao?". Trên mặt Nhậm Ngạn Đông khá bình tĩnh, nhưng ngực anh bị nghẹn đến khó chịu.

Thịnh Hạ nhìn đáy mắt anh mà phát hiện trong đó chỉ luôn hiện diện dáng vẻ bướng bỉnh của mình.

Nhậm Ngạn Đông biết cô sẽ không dễ dàng buông tha anh.

Lúc trước khi anh thổ lộ, cô đã nói nếu rơi vào lại tay cô thì anh sẽ thật sự rất thảm. Hiện tại thời khắc này đúng là cô đang thực hiện hình phạt để sửa chữa anh, hành hạ anh đến khổ sở nhất.

Anh chống trán mình vào trán cô, hy vọng một tia may mắn, lại lần nữa trưng cầu ý kiến cô: "hửm?"

Thịnh Hạ giơ kem lên đặt trước mắt anh: "Trong một lúc nữa nó sẽ bị tan, không ăn được."

Nhậm Ngạn Đông: "còn có tủ lạnh."

Thịnh Hạ lại kiên trì: "em chính là muốn ăn kem trong hai hộp này."

Cuối cùng, Nhậm Ngạn Đông không thể cưỡng cầu mà buông cô ra, còn nhắc nhở thêm: "Chỉ có thể ăn một hộp."

Không đến hai mươi phút, Nhậm Ngạn Đông từ phòng tắm đi ra, anh dùng khăn lông lau tóc. Biểu tình trên gương mặt đã tươi sáng hơn, thần khí sảng khoái chút. Anh tắm nước lạnh một hồi mà độ ấm mới tăng lên được một phần mười.

Trong lúc này, Thịnh Hạ ngồi một góc ở sô pha ăn kem vị dâu tây và táo. Trước kia cô không dám ăn kem có quá nhiều béo và đường. Nhưng từ khi Nhậm Ngạn Đông tự tay làm kem cho cô thì mỗi ngày cô đều phải ăn một hộp. Cô cũng không biết do mình thích kem không quá béo hay do vì kem được anh làm.

Khi cửa phòng tắm mở ra, động tĩnh không nhỏ. Thịnh Hạ nghe tiếng nhìn theo và dương cằm hướng về phía Nhậm Ngạn Đông. Tầm mắt anh từ trên mặt cô chuyển qua hủ kem trên đôi tay với mười ngón tay tinh tế mềm mại của cô.

Thịnh Hạ thấy anh nhìn chằm chằm vào tay mình nên cô cười và cầm đưa lấy tay cho anh.

Nhậm Ngạn Đông đang mặc áo sơmi màu đen, chỉ cài đơn giản mấy cúc áo khiến cho cô liếc mắt một cái, vẫn chưa rời mắt.

Anh lau tóc xong thì đem khăn lông cất vào phòng tắm. Khi anh đi ra thì Thịnh Hạ vẫn còn đang ăn kem ngon mãi trong hai mươi phút chưa xong.

Anh nhìn thời gian, đã không còn sớm: "Đừng ăn nữa, lên lầu ngủ đi."

Thịnh Hạ mỉm cười: "em ngủ ở đây." Cô chỉ giường anh: "sau này em thích thì ngủ nơi này, hai phần ba giường là của em, anh không được lấn sang."

Nhậm Ngạn Đông: "... Thịnh lão đại, xin thương xót anh chút đi, đi lên ngủ."

"Nếu là lão đại, thì nói cái gì chính là cái đó." Cô đưa kem cho anh, "Không muốn ăn nữa, anh cất vào tủ lạnh đi, em đi đánh răng."

Nhậm Ngạn Đông không có cách phản bác khi Thịnh Hạ tùy hứng kiêu ngạo và khıêυ khí©h anh nhất. Trước kia đã thế thì hiện tại anh càng không thể ý kiến.

Anh cất kem vào tủ lạnh, cầm thuốc ra sân hút.

Ban đêm độ ấm không có, gió lạnh thổi làm nhiệt độ lạnh đi không ít.

Nhậm Ngạn Đông chỉ châm lửa hút đến một phần ba điếu thuốc. Sau đó anh trở lại phòng khách rót một ly nước ấm trước khi vào phòng ngủ.

Thịnh Hạ đang nằm chơi trên giường, trên cổ tay đang đeo đồng hồ của anh, chơi rất vui vẻ đến khóe miệng còn giương nụ cười chưa tan. Nhậm Ngạn Đông nhất thời nhìn đến thất thần, quên bước vào.

Thịnh Hạ cảm giác được có người đang đứng ở cửa khi anh quay đầu nhìn lại, cô hướng sang anh tiếp tục nụ cười trêu chọc.

Nhậm Ngạn Đông thu hồi tầm mắt, đóng cửa, đem ly nước cho cô, "Uống chút nước ấm trước khi ngủ."

Mũi Thịnh Hạ ngửi ngửi: "Hút thuốc sao?"

"hút vài điếu."

"Hôm nay bắt đầu ngừng hút được không?" Cô cố ý cường điệu nhấn mạnh: "Là hoàn toàn một lần hút cũng không hút."

"Có thể." Anh không chút do dự đáp ứng ngay.

Thịnh Hạ lấy Thẩm Lăng ra trêu chọc anh: "Thẩm Lăng nói bỏ thuốc đã nhiều năm vậy mà anh ta đáp ứng vợ thế nào? Chỉ còn thiếu cái quỳ xuống để thề, kết quả lại thế nào?"

Thẩm Lăng trộm hút thuốc bị vợ phát hiện mà bị đuổi ra khỏi phòng ngủ.

Thời gian đó Thẩm Lăng đích xác có bỏ thước nhưng không tới hai tháng thì bật lửa đã trở lại, thuốc cũng trộm giấu ở trên người.

Nhậm Ngạn Đông: "anh không phải cậu ta, anh không giống bất ai." Anh xoay người đi vào phòng giữ quần áo, nhìn một loạt áo sơmi trong tủ vài giây, chọn một áo sơmi màu trắng.

Thịnh Hạ đi theo nhìn, hỏi anh, "Còn chưa ngủ sao?"

Nhậm Ngạn Đông cầm áo sơmi đi ra, giương mắt: "em còn chưa ngủ, sao anh dám ngủ?"

Thịnh Hạ: "em cảm giác anh lạ thế nào?"

Nhậm Ngạn Đông không nói tiếp, đi đến mép giường đem cô kéo đến ôm vào trong ngực.

Thịnh Hạ bị kéo mất đi trọng tâm, dựa vào trên người anh: "anh làm gì vậy?"

Nhậm Ngạn Đông đem cái áo sơmi của anh đắp lên trên người cho cô che đi váy ngủ. Anh nghiêm túc thắt từng nút áo.

"Ngủ." Anh đem một cái gối đầu khác chỉnh cho ngay lại. Thịnh Hạ bắt tay trả lại đồng hồ cho anh sau đó ngáp một cái.

Khi Nhậm Ngạn Đông tắt đèn, mành che quang phòng ngủ không kéo lên làm cho hình ảnh từ ánh sáng cửa sổ chiếu qua mành tầng sa mờ mờ ảo ảo, có thể thấy rõ hình dáng.

"Nằm yên vị, đừng nghiêng sang bên này, em mà như vậy thì anh không thể ngủ." Anh kéo chăn đắp trên bụng cô.

Thịnh Hạ tựa như không nghe thấy, chút động rồi lại yên.

Nhậm Ngạn Đông không còn biện pháp nào chỉ có thể nằm kề sát mép giường, để tránh đυ.ng tới chân cô.

Tiếng hít thở lẫn nhau toát lên trong phòng yên tĩnh. Bỗng nhiên, một tiếng mềm nhẹ chuyển động, tiếp đó là âm thanh nũng nịu xuyên qua tai anh.

"Tam ca, ngủ ngon."

sống lưng và cánh tay của Nhậm Ngạn Đông đều không tự giác lại cứng đờ.

Cô đã lâu thật lâu không kêu anh một tiếng "tam ca" như vậy. Điều này làm anh hoảng hốt, giống như quay lại thời điểm bọn họ không chia tay mà cũng nhắc nhở anh ngay thời khắc này cô đã rời đi quá lâu.

Bởi vì tiếng xưng hô "tam ca", buồn bực của Nhậm Ngạn Đông từ lúc trước khi ngủ đều tan thành mây khói. Anh biết rõ đây là kỷ xảo nhỏ của Thịnh Hạ đối phó dỗ dành anh nhưng tự anh cũng cảm thấy vui vẻ chịu đựng.

Sáng sớm hôm sau, Nhậm Ngạn Đông giống như ngày thường dậy lúc 6 giờ. Thịnh Hạ ngủ rất sâu, tóc cô lúc ngủ đều rối loạn.

Cô đâu chỉ là chiếm hai phần ba giường mà đã lấn hết phần anh thiếu chút nữa liền ngã xuống.

Nhậm Ngạn Đông đem tóc rối vuốt từ khuôn mặt đến sau tai, sau đó đắp chăn đàng hoàng cho cô. Lúc này anh mới đi bơi khoảng hai mươi phút thì di động reo chuông.

Anh chưa nghe vội đến mãi tiếng chuông vang lần thứ ba thì anh bơi đến bờ với tay sang cầm di động, là điện thoại của Lệ Viêm Trác.

"Chuyện gì?"

Lệ Viêm Trác: "sản phẩm công ty xảy ra vấn đề, trong một đêm tin tức ồn ào thành tin tức đầu trang không ngừng trên các trang mạng báo tài chính, các kênh khác cũng đang đưa tin."

Nhậm Ngạn Đông nhíu mày: "là sản phẩm nào vậy?"

Lệ Viêm Trác: "là sản phẩm vừa ra mắt năm nay của Lệ thị." Cũng là sản phẩm điện tử cao cấp nhất Lệ thị, chủ yếu linh kiện lấy chính là từ công ty thiết bị CE của Nhậm Ngạn Đông.

Hiện giờ, tập đoàn Viễn Đông cũng bị đưa lên thành tiêu điểm.

Sáng sớm, Viêm Trác chưa tỉnh hẳn đã bị thư ký điện thoại báo cáo nên vội vàng gọi sang cho Ngạn Đông.

Xem xong, anh ta cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy nhưng dù trong lòng có nghi ngờ cũng không có gì làm chứng cứ nên anh không nói với Nhậm Ngạn Đông.

"trước tiên cậu nhìn tin tức kỹ sau đó tôi quay sang công ty điều tra tìm hiểu."

Nhậm Ngạn Đông: "uhm."

Khi cúp điện thoại, Nhậm Ngạn Đông lên bờ, cầm áo khoát tắm dài mặc vào, vừa đi hướng vào biệt thự vừa điện thoại cho Hướng thư ký. Hiện tại mới là 6 giờ rưỡi sáng của ngày mới, ánh mặt trời còn chưa chiếu rọi tới.

Hướng thư ký mới vừa tỉnh dậy, chưa kịp xem tin tức hôm nay. Sau khi cô nhận được Nhậm Ngạn Đông điều lệnh liền vội vã đọc các trang báo mạng.

Nguyên nhân gây ra là một vị khách nam trung niên mua sản phẩm điện tử này, đã sử dụng một tháng. Kết quả mấy ngày hôm trước khi sử dụng thì xuất hiện nổ màn hình tuy người không bị thương nhưng bị dọa không nhẹ.

Lúc sau khách hàng đi đến cửa hàng đại lý bán sản phẩm này để nói chuyện phải trái thì người phụ trách luôn thoái thác trách nhiệm. Người chủ không chấp nhận vấn đề phát sinh từ sản phẩm.

Khách hàng này chỉ có thể xin giúp đỡ từ phía truyền thông vì hiện tại đó là quyền lợi duy nhất người đó có thể sử dụng được.

Tin tức này theo cách báo chí tường thuật lại nhưng sự thật như thế nào thì hiện tại thư ký cũng không rõ.

Nhậm Ngạn Đông trở lại phòng ngủ ngay lúc Thịnh Hạ vừa tỉnh, cô lười nhác vươn vai, "anh vận động xong rồi à?"

"uhm." Nhậm Ngạn Đông đi vào phòng tắm, anh cũng không quan trọng cửa mở hay đóng, để hờ nghe tiếng cô nói chuyện.

Thịnh Hạ: "anh mới rời giường chút thôi mà? Bơi nhanh như vậy xong rồi à?"

Phòng tắm truyền đến âm thanh vòi hoa sen mở ra, vang theo tiếng Ngạn Đông nói: "sản phẩm cùng Lệ thị hợp tác xảy ra chút vấn đề, anh đi gấp vào công ty mở họp."

Thịnh Hạ không ngủ nướng, xốc chăn lên, đem áo sơmi của anh thay ra, mặc vào váy ngủ của mình. Cô cầm áo sơmi của anh đi vào phòng giữ quần áo.

Cô duy nhất sẽ làm một việc nhà đó là ủi áo sơmi cho Nhậm Ngạn Đông.

Khi ủi xong, Thịnh Hạ bắt đầu xem tin tức có liên quan đến sản phẩm của Lệ thị. Các loại phỏng đoán tất cả đều liên lụy đến tập đoàn Viễn Đông.

"Nhậm tổng." Cô hướng vào phòng tắm gọi anh.

"hửm?"

"tại sao không có truyền thông xã hội đăng tin?"

"Đó là chuyện tập đoàn Lệ thị nên làm."

Thịnh Hạ tiếp theo xem, Tập đoàn Lệ thị cũng tuyên bố giải thích thanh minh, công bố cả chứng cứ văn bản.

Nguyên nhân do từ sản phẩm điện tử hay từ người khách hàng đều tồn tại điểm đáng ngờ. Phía Lệ thị giao cho bộ phận có thẩm quyền kiểm tra chất lượng. Nếu là nguyên nhân từ sản phẩm thì Lệ thị phụ trách bồi thường nhưng hiện tại kiểm tra chất lượng chưa có kết quả.

Thịnh Hạ xem xong toàn bộ tin tức, hỏi Nhậm Ngạn Đông: "Hiện tại rốt cuộc là cửa hàng đại lý của Lệ thị khinh thường khách hay sự thật vẫn là khách hàng bên kia che giấu điều gì đó?"

"Cái này trước mắt không kết luận gì được." Nhậm Ngạn Đông nói, từ phòng tắm bước ra thấy cái áo sơmi đã được ủi thẳng đặt ở trên ghế cạnh giường. Anh thuận tay cầm lấy mặc vào.

"Mắt thấy cũng không nhất định đó là sự thật."

Thịnh Hạ buông di động, cầm đồng hồ đến cho anh: "Nhưng liên lụy đến Viễn Đông, hơn nữa hiện tại giai đoạn này rơi vào thời điểm gần hoàn thành việc Lệ thị thu mua CE. Chuyện này em cảm giác không giống trùng hợp."

Đương nhiên, cô chỉ mong là trùng hợp.

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, lấy đồng hồ trong tay cô. Cánh tay dài của anh kéo cô vòng sát trong ngực, ánh mắt anh ý bảo cô giúp đỡ cài cúc áo sơmi trong khi anh bắt đầu đeo đồng hồ.

Hôm nay Nhậm Ngạn Đông lo lắng vụ tin tức này nên Thịnh Hạ không muốn cùng anh so đo, nghiêm túc cài cúc áo cho anh, hỏi anh có tính toán gì không.

Nhậm Ngạn Đông: "Đã nói Hướng thư ký đi điều tra."

Anh rũ mắt nhìn người trong lòng ngực mình "Nói suy nghĩ của em đi."

Thịnh Hạ: "Nếu là Tập đoàn Lệ thị nói dối, vấn đề kia thật ra không nghiêm trọng, truyền thông xã hội và bộ phận chăm sóc khách hàng sẽ bồi thường đúng chỗ là giải quyết xong. Còn sự thật sản phẩm đúng là có vấn đề, thì cũng là cảnh báo nhưng có thể xem là một tin xấu."

Nhậm Ngạn Đông đã đeo đồng hồ chỉnh chu, đôi tay anh đặt ở bên hông cô nhưng anh vẫn để cô nói chuyện sát trong ngực mình.

Thịnh Hạ: "Nếu Tập đoàn Lệ thị công khai thành thật, vị khách hàng kia hình như có thể sẽ được thương lượng, có lẽ, vị khách hàng này vốn dĩ đã thương lượng qua, từ đầu đến cuối đều họ đã có mục đích tính toán riêng."

Cô lại tiếp theo phân tích là ai khơi mào việc này, có hai khả năng. Một là bên trong nội bộ Tập đoàn Lệ thị vì ngăn cản Lệ Viêm Trác thu mua CE nên Lệ Viêm Việt liền làm ra chuyện này.

Bất quá loại phương pháp mổ gà lấy trứng này, Lệ Viêm Việt trừ phi bất kể hậu quả mới làm cách như vậy.

Hai là do Dư Trạch vì trả thù Nhậm Ngạn Đông.

Nếu chuyện này là việc làm của Dư Trạch thì anh ta còn dùng cách người trong giới giải trí hay tạo tai tiếng lăng xe. Người phóng viên bên kia đã được soạn sẵn bản thảo. Cô cảm giác như là có Lỗ Phàm nhúng tay vào vì lời nói sắc bén, logic hợp lý, kiên quyết trong lập luận.

Cô hỏi: "Lỗ Phàm hiện tại còn ở trong nước không?"

Nhậm Ngạn Đông: "Không." Hướng thư ký trước đó đã báo cáo chuyện Lỗ Phàm đã từ chức, trở về công ty cũ ở Manhattan. Gần đây anh cũng không chú ý qua nữa.

Thịnh Hạ: "Vậy anh hãy xem hết các khả năng em phân tích mà điều tra, có thể ra manh mối."

Cô sửa áo sơmi Nhậm Ngạn Đông hoàn chỉnh: "Muốn thắt cà vạt không?"

Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: "em còn muốn túm nữa không?" Anh nói: "Không túm thì không cần thắt."

Thịnh Hạ dùng ngón tay búng mạnh cằm anh, suy xét một phen sau đó quyết định: "Không túm, về sau đổi phương thức khác hành anh."

ánh mắt Nhậm Ngạn Đông bất đắc dĩ chủ động cúi đầu đưa cho cô trút giận, Thịnh Hạ ở trên môi anh cắn hai cái, Nhậm Ngạn Đông buông cô ra: "anh đi công ty." Lại nói câu: "Buổi tối sẽ không đi xã giao."