Kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một khoảng trống trãi, không hề có bóng người.
Chỉ có vài chú mèo nhỏ đang cong đuôi ăn hạt ở vườn hoa cạnh đó.
Quản Hành nhìn Giang Tố: “Ý cậu bảo… Là mấy con mèo này đáng yêu à?”
Xe bảo mẫu khởi động, vững vàng chạy về phía trước, di chuyển đến địa điểm còn lại của phần quay.
Giang Tố cầm kịch bản lên, thấy cảnh quay được đánh dấu cho ngày mai có vẽ hoa văn, anh cong môi, nói.
“Ai biết.”
*
Sẩm tối ngày hôm sau, xe di chuyển từ khách sạn ở trung tâm thành phố đến địa điểm quay một lần nữa.
Cảnh quay của anh bắt đầu từ buổi tối.
Từ sau khi lên xe, Quản Hành luôn ngồi một bên làm việc, hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa xong, Giang Tố ngẩng đầu hỏi: “Đang làm gì vậy?”
“Chọn diễn viên cho một người bạn cũng làm người đại diện của tôi.” Quản Hành nói: “Mà nói thật, con gái ngày nay xinh thật đấy.”
Anh thờ ơ: “Vậy à.”
“Chứ sao nữa, tôi biết cậu cũng mệt mỏi vì ngày nào cũng gặp nhiều diễn viên nữ nhưng không thể không nói, hơn 95% các diễn viên nữ trong giới chúng ta đều rất đẹp. Mà trong giới này đẹp cũng không phải thứ gì quá quý hiếm, trừ những người ngoại hình nổi bật, vừa gặp đã không thể quên được thôi.”
Không biết phải trả lời làm sao, im lặng một hồi, Giang Tố bình thản nói: “… Cũng như nhau.”
“Cái gì mà cũng như nhau? Mỹ nữ mà cũng như nhau à? Cậu đang nói gì —” Quản Hành đang định phản bác nhưng nghĩ ngợi một phen lại nói: “Nhưng mà cũng đúng, trong mắt cậu chắc là giống nhau hết, thợ trang điểm chỉ có mấy kiểu đó, phong cách ăn mặc cũng quanh đi quẩn lại. Một trai thẳng như cậu nhìn thoáng qua chỉ thấy đẹp nghìn bài một điệu là đúng rồi.”
Quản Hành nói: “Nhưng đẹp nghìn bài một điệu cũng là đẹp, cậu không thích mấy kiểu đó à?”
“Tôi không thích.”
Anh trả lời dứt khoát như vậy khiến Quản Hành cứng họng.
Quản Hành không phục: “Vậy cậu thích mẫu người thế nào?”
Quả thật anh có suy tư.
Vì vấn đề này từ lúc ra mắt đến nay, nếu không bị hỏi mười ngàn lần thì cũng bị hỏi qua tám ngàn lần rồi.
Không phải là anh không trả lời được nhưng đẹp là một cảm giác của con người, rất khó để anh có thể cụ thể hóa gu thẩm mỹ của mình, như thể bắt anh hình dung một thần tiên chưa từng thấy trước đó vậy.
Vì vậy một lúc lâu sau, anh thẳng thắn nói: “Không trả lời được.”
Quản Hành: “…”
Lúc xe bảo mẫu đến địa điểm quay, ngoài trời đang độ hoàng hôn.
Bầu trời nhuốm đẫm sắc vàng cam, những đám mây trùng điệp thay nhau nổi lên, lúc sáng lúc tối.
Anh mở cửa cửa, không biết thời tiết hôm nay thế nào, khô khốc mà lại có gió mạnh phả thẳng vào mặt. Anh mới đi xuống nửa cầu thang thì nghe có người nói lớn: “Thẩm Thính Hạ!”
Vì vậy giây phút ấy, anh đã dừng bước và ngước mắt lên.
Cô đang đứng trên một vùng cỏ dại mênh mông, ánh nắng chiều cách đó không xa dường như thiêu đốt cả bãi cỏ, cô đứng trong ánh lửa sục sôi, bất kể là hoàn cảnh thế nào, cô vẫn có thể vượt qua hết thảy, dù giấy pha màu trong tay bị gió thổi bay, dù tóc có dính thuốc màu, đuôi tóc nhem nhuốc màu xanh hồng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô quay đầu lại sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng.
Cô vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc, khoảnh khắc quay đầu ấy dường như đem đến cảm giác sinh mệnh rực cháy.
Khiến anh liên tưởng đến một số hoa cỏ và cây cối, bất kể là hoàn cảnh ra sao, chúng vẫn sinh trưởng một cách kiên cường.
Cô đem đến cho người đối diện cảm giác như vậy, bất kể là hoàn cảnh thế nào hoặc xuất thân ra sao, bất kể bảo cô vẽ lên da hay vẽ lên thân cây, cô vẫn sẽ ngẩng cao đầu từ nơi gian khổ nhất.
Bất kể là phế tích hay hài cốt cũng có thể trở thành chất dinh dưỡng cho sự sinh trưởng của cô.
Cũng vào thời khắc này, anh bỗng có câu trả lời.
Quản Hành đứng sau lưng anh hỏi: “Sao lại không đi nữa?”
“Sức sống.” Anh nói.
Một câu nói không đầu không đuôi, Quản Hành sửng sốt.
“Gì cơ?”
Anh quay đầu, đưa ra câu trả lời cụ thể hóa cho câu hỏi kia.
“Tôi thích, vẻ đẹp giàu sức sống.”
*
Sau khi quay về sảnh của phòng nghỉ, Thẩm Thính Hạ mới phát hiện một nửa tóc của mình đã bị dính màu.
Một diễn viên phụ bên cạnh đã quen thân với cô kinh ngạc trêu: “Cô xem tóc cô này, có cần đi tắm không?”
“Không kịp đâu.” Cô nhìn thời gian, lắc đầu an ủi bản thân: “Xem như hôm nay nhuộm màu xanh hồng vậy.”
“Đạo diễn cũng thật là, muốn có là phải có ngay.” Diễn viên phụ kia nói nhỏ: “Thử thách ai thế chứ? Sợ bộ phận hậu kỳ không xử lý được nên mới bắt cô vẽ mắt xoáy trên thân cây đó, phí công cô vẽ quá. Cô nhìn dáng vẻ hài lòng của ông ấy kìa, chắc chắn sau này sẽ bắt cô vẽ tiếp? Vậy mà cô cũng vẽ thật à?”
Cô khẽ thở dài, nghiêm túc cảm thán: “Chứ sao, vậy mới nói tiền không dễ kiếm.”
Đổi lại là cái nhéo má từ người đối diện, đối phương bảo đừng nghiêm túc như vậy, trông đáng thương lắm.
Vào phòng của Giang Tố, cô lại bắt đầu vẽ hoa văn cần sử dụng cho cảnh quay, may mà tô tem hôm nay không quá khó. Quần áo anh mặc là dáng có ống tay áo dài, chỉ cần vẽ một phần lộ ra ngoài ở bàn tay là được.
Thật ra chỉ cần vẽ nửa bên vì phần còn lại ẩn trong ống áo tay và sẽ không thấy được nhưng cô mắc chứng cưỡng bách nhẹ nên vẫn vội vội vàng vàng vẽ hết toàn bộ.
Mới vẽ xong, Giang Tố đã bị đạo diễn gọi đi gấp gáp cứ như chỉ quay muộn một giây là kinh phí sẽ cháy hết vậy.
Cô cũng không nhàn rỗi, tổ B sắp kết thúc phần quay của họ nên cô cần đi vẽ bổ sung.
…
Khi làm xong việc đã bảy giờ tối.
Cô ăn qua loa hai thanh protein xem như đã giải quyết bữa tối, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ thì bất ngờ phát hiện cửa phòng Giang Tố mở toang, bên trong còn có tiếng nói chuyện náo nhiệt.
Quan sát một hồi cô mới biết nhóm Bốc Duệ Thành đến.
Hình như khi gặp lại các bạn học ở trường trung học trực thuộc, anh lại trở về dáng vẻ cậu thiếu niên Giang Tố.
Anh nghiêng người dựa ra lưng ghế, đa số thời gian chỉ ngồi nghe họ bày trò nói cười. Tay anh khoác lên thành ghế, theo thói quen xoay xoay túi khăn giấy.
Cô tức khắc cảm thấy thảng thốt.
Những lần nhìn anh cách dãy hành lang dài đằng đẵng năm ấy dường như đã trôi qua rất nhiều năm rồi.
Bốc Duệ Thành nhắc đến một chủ đề mới: “… Đừng nói nhảm nhí nữa, cậu ta còn lên kế hoạch kết hôn trước năm 25 tuổi đấy, các cậu nhìn cậu ta bây giờ đi, chẳng thích ai, không thích yêu xa, mà yêu cầu cũng cao, nhìn có giống người có thể kết hôn không?!”
“Nhìn vẻ mặt hai cậu chắc là không tin chứ gì, tin tớ đi, nếu không tin thì tự hỏi cậu ta đi. Cậu ta rất nghiêm túc, lập ra mục tiêu cuộc sống nữa, tôi còn khó tin hơn mấy cậu đây này.”
“Thật không?” Có người nhìn về phía Giang Tố: “Cũng có thấy cậu cố gắng gì đâu?”
Giang Tố cạn lời, bật cười: “Còn chưa gặp được thì cố gắng chỗ nào?”
“Cái này thì dễ, thích kiểu gì, để tớ giới thiệu cho!”
Giang Tố chưa trả lời thì Bốc Duệ Thành đã bắt đầu lên tiếng: “Có quỷ mới biết cậu ta thích kiểu gì, tớ mà biết cậu ta thích kiểu gì thì đâu để cậu ta ế chỏng ế chơ đến bây giờ?”
Nói đoạn, Bốc Duệ Thành nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên thay đổi chủ đề, nửa thật nửa giả nhảy dựng lên.
“Cậu ta thích cái người đã cứu mạng con chó của cậu ta đấy.”
Giang Tố: “…”
Mọi người trong phòng còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thính Hạ bỗng không nhịn được bật cười.
Bốc Duệ Thành lanh mắt, lập tức phát hiện ra cô, lập tức đứng lên tìm kiếm sự đồng tình: “Thấy sao, em gái mặc váy trắng, em cũng đồng tình với ý kiến của tôi đúng không?!”
Cô chỉ đang nghĩ có rất nhiều buổi sáng và buổi chiều, anh ấy cũng vì một hai câu nói mà bị đánh dữ dội không ít lần.
Cô không đi sâu vào nội dung cụ thể, chỉ nghe giọng điệu ấy và cảm thấy hoài niệm.
Cô nói: “Tôi thấy anh nói chuyện rất hài hước.”
Giọng cô khẽ, vang đến phòng nghỉ của Giang Tố càng nhỏ hơn nhưng Bốc Duệ Thành rất lắm chuyện, biết cách đọc môi. Người trong phòng mới vừa hiểu được thì anh ấy đã nghĩ xong cách đáp lại, tuyệt đối không thể bầu không khí im lặng.
“Chứ sao nữa?” Anh tự hào vỗ ngực, bắt đầu khoe khoang với đám bạn của mình: “Thấy chưa, lại được khen rồi, đừng hâm mộ quá nha.”
Dường như vất vả lắm mới tìm được một tri âm tri kỷ, anh ấy nhiệt tình mời cô vào phòng ngồi nói chuyện chung nhưng cô nói lát nữa còn có việc và lịch sự từ chối. Lúc rời đi, cô còn nghe Bốc Duệ Thành đang tự tâng bốc bản thân, bảo tính cách của mình được nhiều cô gái thích, hết cách rồi.
Nhóm bạn ở lại chơi không lâu đã ra về, vì sau đó Giang Tố có cảnh quay đêm nên anh bảo họ về phòng khách sạn của mình nghỉ ngơi trước.
Bốc Duệ Thành thấy lạ, đã làm được gì đâu mà sao lại ra lệnh đuổi khách rồi?
Lúc sắp tạm biệt nhau, Giang Tố lấy thẻ phòng ra, lúc đưa cho Bốc Duệ Thành, giọng anh rất lạnh nhạt.
“Sau này không có gì thì bớt đến thăm đoàn đi.”
Bốc Duệ Thành: ?