Chương 5: Vô Khẩu y sư

Đang lúc Trịnh Đan Ny khoan thai sửa lại vạt áo, tiếng gõ cửa vừa vặn vang lên.

Hai mắt Trần Kha lập tức sáng ngời.

“Yên tâm đi, ta sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.”

Mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy tiểu nhị đang ôm chăn bông rất dày đứng ở ngoài cửa.

“Đến đưa chăn bông sao?”

Trần Kha mang theo gương mặt hòa ái mỉm cười.

Biết được phòng này có một công tử rất đẹp mặt lạnh khó hầu hạ, tiểu nhị vốn đã chuẩn bị tinh thần mà đến, không ngờ rằng nhìn thấy đầu tiên lại là một gương mặt hiền lành như thế, cõi lòng trở nên ấm áp, nhiệt tình đáp:

“Đúng vậy. Thật có lỗi, đêm nay người đến tiểu quán tìm chỗ ngủ trọ nhiều quá, đành để hai vị công tử chịu thiệt ở chung một phòng.”

Nói xong hắn nghiêng người qua, liền nhìn thấy Trịnh Đan Ny đang lạnh lùng ngồi trên giường. Tiểu nhị lớn lên ở nơi nhỏ bé này, nào đã từng gặp một vị công tử tuấn mỹ như vậy, giống hệt một khuynh quốc mỹ nhân, lập tức nhìn đến ngây người. Chờ sau khi phục hồi tinh thần lại, nghĩ ra vẫn còn Trần Kha vẻ mặt hiền lành ở đó, liền lấy thêm can đảm, nói vào giúp trải chăn đệm ra, cũng muốn gần gũi vị Giáo chủ Ma giáo hơn chút, nhưng không ngờ lại bị Trần Kha cản lại.

“Ngươi cảm thấy chúng ta cần dùng thêm một phần chăn gối nữa sao?”

“Nhưng đây là do vị công tử áo trắng đặc biệt dặn dò lấy đến.”

Tiểu nhị tỏ vẻ khó hiểu.

Trần Kha vuốt cằm, ánh mắt hơi tối nhìn về phía tiểu nhị:

“Có lẽ là do công tử nhà ta nhầm. Nên biết rằng…”

Câu nói tiếp theo càng có thêm thâm ý.

“Công tử nhà ta và ta vẫn luôn ngủ cùng một giường.”

Tiểu nhị lần này dù có đần độn hơn cũng có thể nghe ra ngụ ý của Trần Kha, huống gì bộ dạng Thi Lương Ngọc đúng là rất thu hút, tuy không quá đẹp nhưng thân thể đều đặn câu dẫn, dù có cải nam trang cũng dễ dàng nhận ra thân nữ tử.

Mặt tiểu nhị nháy mắt đỏ bừng, mồm miệng không rõ nói một câu ‘Đã quấy rầy rồi’, liền định xoay người rời đi, lại bị Trịnh Đan Ny sắc mặt càng lúc càng xanh lạnh giọng gọi lại.

“Đem chăn gối vào.”

Thanh âm không giận tự uy. Tiểu nhị cảm thấy thân thể mình giống như bị một sợi dây kéo về, đi thẳng tắp đến bên cạnh Trịnh Đan Ny, sau khi buông chăn nệm xuống giường liền vội vã rời đi.

Trần Kha nhìn bóng dáng tiểu nhị vội vã rời đi, thở dài tiếc hận, mới đóng cửa gỗ lại, xoay người liền đối diện với tầm mắt lạnh lùng của Trịnh Đan Ny.

Theo như cô đã tính toán, tiểu nhị ôm chăn quay về, chỉ còn lại một phần chăn gối thì, Trịnh Đan Ny cũng sẽ đành phải nhường ra một phần giường, nhưng hiện tại xem ra là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

“Vì sao muốn được ngủ trên giường, ngươi nghĩ ta ngay cả thanh danh cũng không cần?”

Trong thanh âm thanh nhã mang theo ý cười lạnh lùng.

Trần Kha đành phải cười gượng đáp lại.

“Đại trượng phu làm việc lớn không để ý chuyện vặt vãnh. Đều thân là nam trang thì cùng ngủ một giường có xa lạ gì?”

“Ngươi luôn cho rằng ta hẹp hòi không phải sao?”

Trịnh Đan Ny khẽ liếc Trần Kha. Đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia lạnh lẽo rét buốt.

Trần Kha đành phải chân chó chụp lên mông ngựa:

“Giáo chủ một thân quý khí, cho dù hiểu lầm, cũng sẽ chỉ cho rằng ta là nam sủng của Giáo chủ. Danh dự của Giáo chủ tuyệt đối sẽ không bị tổn hại.”

“Như vậy cũng đã đủ vũ nhục rồi.”

Một câu trước đó còn khiến Trần Kha cảm thấy áy náy, nhưng câu tiếp theo Trịnh Đan Ny nói ra liền khiến cho cảm giác tội lỗi của cô biến mất hầu như không còn:

“Bằng ngươi cũng xứng làm nam sủng của ta sao?”

Trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường, tuy rằng Trần Kha cảm thấy có chút oan khuất, nhưng ngẫm nghĩ lại thì, bộ dạng của Thi Lương Ngọc này tuy không có khiếm khuyết gì mấy, nhưng lại ẻo lả câu dẫn rẻ tiền, quả thực không thể làm nổi nam sủng của Giáo chủ tuyệt sắc tuấn mỹ, vì thể liền trở lại bình thường.

Sau đó cô vẫn đành phải ngủ ở dưới giường. Vốn Trịnh Đan Ny định lệnh cho cô trải chăn đệm, nhưng thấy ống tay áo dính nước mưa cùng hai bàn tay của cô, liền kêu tránh sang một bên, tự mình trải ra.

Nếu đã thấy cô bị ướt như vậy, nên để cho cô tắm rửa trước mới đúng, nhưng vị Giáo chủ Ma giáo này dường như không hiểu cái gì gọi là thương cảm, khi nhìn thấy cô đang lục lọi trong hành lý lấy ra một bộ y phục sạch sẽ thì liền ra tay trước nói:

“Ta đi tắm rửa trước.”

Trần Kha ai oán vò vò ống tay áo của mình, khiến cho Trịnh Đan Ny không hề có thứ cảm xúc gọi là thương cảm nhìn thấy cô bị ướt như thế, lại chỉ phun ra ba chữ lạnh lùng:

“Vò cho sạch.”

Trần Kha bắt đầu hoài nghi ngôi vị Giáo chủ Ma giáo này của nàng có phải là dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì đạt tới được không. Nếu không loại sinh vật máu lạnh này sao có thể thu phục quần chúng chứ?

Tuy rằng mùa hè rất nóng, nhưng trận mưa này cuốn đi không ít hơi nóng, lại thêm một trận gió lạnh, Trần Kha bị ướt vẫn cảm thấy rất lạnh, nhưng dù có lạnh đến mấy cũng phải chờ sau khi vị Giáo chủ Ma giáo này tắm xong mới có thể vào tắm. May mắn chính là, chốc lát sau Trịnh Đan Ny không biết vì chuyện gì mà rời đi, đến tận lúc tiểu nhị mang nước tắm đến vẫn chưa có quay về.

Cũng không thể để cho nước tắm ấm áp cứ nguội không như vậy đi.

Trần Kha vui sướиɠ vội vàng cầm lấy quần áo, đang muốn cởi y phục ẩm ướt trên người xuống, không ngờ đúng lúc này cửa mở ra.

Trịnh Đan Ny nhẹ nhàng đi tới nheo mắt lại, cười nhạt nhìn về phía Trần Kha đang muốn vào tắm:

“Ta nhớ rõ ra đã nói muốn tắm trước.”

Tốc độ Trần Kha mặc lại quần áo vào so với bất cứ thứ gì đều nhanh hơn, cuối cùng thắt chặt đai lưng, thần thanh khí sảng nói:

“Không phải cũng là nữ nhân sao, công tử nhìn thân thể ta không chớp mắt cũng không xấu hổ.”

Trịnh Đan Ny không quản, đang nghiêm túc dùng ánh mắt để đuổi Trần Kha ra ngoài.

“Vừa rồi ta chỉ là muốn thử độ ấm của nước hộ công tử thôi, nếu quá nóng sẽ làm hại đến thân thể quý giá của công tử thì thật không tốt.”

Trịnh Đan Ny khoanh tay thong thả bước đến bên cạnh thùng tắm, ngón tay trắng nõn như ngọc khua vào trong nước.

“Ta cảm thấy độ ấm của nước như vậy là vừa rồi.”

Trần Kha cười ha ha ngại ngùng chạy ra xa về phía cửa ra vào.

“Vậy công tử cứ từ từ dùng đi.”

Trịnh Đan Ny lại cười mà không nói, nhưng khi thấy Trần Kha đã lui đến ngoài cửa, trong thoáng chốc cô định đóng cửa lại, đột nhiên cười vô cùng xán lạn nói:

“Có điều nếu ngươi đã lo rằng nước quá nóng, hay là ngươi dùng nước ta đã tắm qua để tắm rửa đi.”

“…”

Trần Kha bắt đầu nghĩ bản thân trước kia luôn thoái thác không tham dự việc thảo phạt Ma giáo thật sự là rất không nên.

Cuối cùng Trần Kha vô cùng trung thành nghĩ muốn giúp Giáo chủ kiểm tra nước ấm đành phải dùng nước Giáo chủ đã dùng qua để tắm. Vốn thân thể ướt mưa đã lạnh lại phải nhảy vào trong nước lạnh buốt, cảm giác này quả thật rất khổ sở, cho nên Trần Kha vội vàng lau người rồi đi ra, sau đó cố ý không lau khô tóc, làm cho sàn nhà vương đầy nước.

Sắc mặt Trịnh Đan Ny quả nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

“Vì sao còn không mau lau khô tóc đi?”

Trần Kha cố gắng vẩy vẩy tóc mình mấy cái:

“Bởi vì thật sự lưu luyến hương thơm trên cơ thể của công tử. Thật không hổ là công tử, cho dù nước đã tắm qua đều thoảng mùi hương thơm ngát, khiến người khác say mê không thôi.”

Trịnh Đan Ny thản nhiên nhìn lướt qua Trần Kha đang cố gắng làm ướt sàn nhà:

“Sớm biết vậy vừa rồi sẽ không gọi tiểu nhị bưng nước tắm đi, để cho ngươi bơi trong đó hết đêm nay.”

Trần Kha cười giả lả gật đầu liên tục:

“Đáng tiếc, đáng tiếc quá đi.”

Nhìn Trần Kha nói mát vô cùng tự nhiên như vậy, Trịnh Đan Ny chỉ có thể lạnh lùng trừng mắt liếc đối phương một cái, sau đó khoanh tay đứng lên.

Có lẽ do đường đi dài và mang vác nặng nề, Trần Kha vừa nằm xuống đã ngủ say. Trịnh Đan Ny ngồi trên giường điều chỉnh chân khí, lúc mở mắt ra gương mặt ngáy ngủ của ‘Thi Lương Ngọc’ nếu chịu khó nhìn cũng có chút khả ái.

Trịnh Đan Ny đẩy hơi dài trong bụng lên, vừa hay đem gương mặt tinh anh của Trần Kha ghép vào gương mặt trước mắt. Sau đó bỏ ra hành lang chấp tay phía sau nhìn trăng đầy tâm sự.

Ban tối là đệ nhất y sư của Ma giáo Vô Khẩu đã đến tìm nàng. Y sư là chân truyền đời thứ 6 của Hoa Đà thần y, lại có khinh công bậc nhất thiên hạ, quãng đường 3 người nàng mất mấy ngày rời đi thì ông ấy chỉ lộn nhào mười mấy cái đã đến.

“Vô Khẩu lão nhân, vất vả cho ông rồi.”

Người kia đúng như tên gọi, không thích nói chuyện, hai tay ôm quyền cúi người chào Trịnh Đan Ny. Sao đó lấy ra một lọ thuốc đưa cho nàng. Trịnh Đan Ny nhìn thấy liền nhận, đôi mắt to theo dõi cử động liên tục của Vô Khẩu y sư.

“Ý ông là thuốc này có thể điều khí trợ giúp tăng nhanh công lực?”

Vô Khẩu gật đầu.

Trịnh Đan Ny lần nữa xem xét, lại cau mày hỏi.

“Ngộ nhỡ dục tốc bất đạt lại hại thân thì phải làm sao?”

Cũng giống như mọi lần, lão nhân đầu trắng dùng hai ngón trỏ kéo chân mày Đan Ny trở về vị trí trước, sau đó ung dung khua tay múa chân giải thích.

“Ta vẫn chưa thể xác định suy đoán kỳ quái của lão có đúng hay không. Nếu Thi Lương Ngọc không phải thật sự tráo hồn thì từng đó chân khí truyền cho cô ta, ta sẽ tìm lão để đòi.”

Vô Khẩu lão nhân trề môi dưới, liên tục lắc đầu. Chỉ tay lên trời cao rồi lại hạ ở trước ngực trái Trịnh Đan Ny, vẽ trên không trung chữ ‘ái’.

Trịnh Đan Ny trừng mắt,

“Ta thấy lão đúng là không nên nói chuyện, nhất định sẽ bị diệt khẩu. Trở về được rồi.”

Lão Vô Khẩu cười, ôm quyền cúi chào Giáo chủ và bật lên không trung biến mất.

Trịnh Đan Ny nhìn lọ thuốc trong tay, trong lòng vẫn mong mọi chuyện đang trong dự đoán.

Đi thêm một ngày đường qua chợ, Trịnh Đan Ny ghét chỗ đông người lại vì cái gì mà đi chậm thư thái. Trần Kha kéo hành lý trên lưng trở lại vị trí, cái cổ hiếu kỳ cứ nhìn bốn hướng tìm vui. Cơ trưởng lão vốn chỉ là phong nền cũng nhìn theo Trần Kha, trông giống như là đang trông trẻ.

“Ta nói này Thi tiểu thư, cái cổ của cô nếu cứ xoay trái xoay phải thêm vài lần chắc chắn sẽ lìa người.”

Trần Kha tỏ vẻ khinh thường, bản môn chủ cũng đã luyện qua võ công tuyệt thế, lời doạ trẻ của nhà ngươi nói doạ là doạ sao. Có điều vấn đề hành lý vẫn là nan giải của Trần Kha, dẫu biết Đại ma đầu họ Trịnh kia đang cố ý nhưng vẫn kiếm tìm sự trợ giúp vẫn tốt hơn chết dưới đống núi này.

“Thật có lòng quan tâm ta đi. Cơ trưởng lão có thể thì phụ ta chia sẻ chút hành lý đi nha.”

“Không được.”

Trần Kha vốn biết lời hồi đáp, thực sự chẳng có kỳ vọng gì. Tuy nhiên lời sau đó của hắc y nhân cũng coi như có chút lợi cho cô đi.

“Nhưng ta cũng lo cô mệt mỏi khó ngủ, nếu cô nhận ta sẽ cho cô một lọ thuốc bổ.”

Trần Kha đột nhiên tán dương thân thể ‘Thi Lương Ngọc’ chắc chắn là tên mặt trắng này cũng bị thân hình này cuốn hút, chung quy vẫn có nhân tính hơn Đại ma đầu ma giáo đó.

“Mỏi, rất mỏi nha. Ta cảm ơn Cơ trưởng lão ca ca.”

Trịnh Đan Ny đang đi thư thái liền sựng lại, tay siết cán quạt chấp ra sau, nhấc chân thêm lần nữa liền nhanh gọn rời chợ. Trần Kha vì bắt kịp nhịp độ của nàng mà dùng sức gấp đôi sảy chân đuổi theo.

Đến một quán trọ mới, Trần Kha lập tức ngồi xoã xuống rào thở hổn hển.

“Mệt chết ta rồi công tử.”

Trịnh Đan Ny liếc qua gương mặt ẩm ướt mồ hôi của Trần Kha, người ưa sạch sẽ vừa nhìn đến đã khó chịu, dứt khoát đá chân Trần Kha đang chắn cửa đi vào.

Trần Kha đau rít khẽ răng la oai oái, Cơ trưởng lão đứng bên cạnh khẽ lắc đầu thương tiếc rồi cũng đi vào. Trần Kha hé môi chửi nhép hai tên quái đản máu lạnh ma giáo các người.

“Chờ ta trở lại nhất định sẽ chi viện bọn nhân sĩ võ lầm tiêu diệt các ngươi a.”

Vẫn là các chia phòng đó, cách Trần Kha được tắm cũng như lần trước, có điều lần này Giáo chủ kia cho chút lưu tâm hơn, chính là để cho tự cô mang nước đi đổ. Phòng bọn họ ở tầng 3, Trần Kha cả ngày mệt nhọc, còn phải lên xuống cả chục lần đổ nước, mệt đến mức đi không còn thẳng lưng được nữa.

Vừa lên đến phòng đã thấy Trịnh Đan Ny thư giãn nằm dài trên giường vuốt tóc, dáng điệu nằm nghiêng nhàn nhạt nhìn Trần Kha đắc ý vô cùng. Đối với lúc bình thường dáng vẻ này hẳn đã làm Trần Kha nhìn đến ngây người, nhưng Trần Kha hiện tại quá mệt, không còn sức, không quan tâm nhiều, nhanh chóng tung chăn ra sàn nằm lên thở dốc.

Trên gương mặt thanh tú như ngọc liền vẽ lên nụ cười hài lòng.