Chương 3: Đồng hành

Thâm ý trong câu nói kia của Trịnh Đan Ny khiến cho Trần Kha trộm đổ mồ hôi. Trước tiên mặc kệ người kia làm sao đoán ra được điều này, cô đành phải ra chiêu sách ứng phó.

“Ta chưa từng nhìn thấy gương mặt người kia.”

Đối phương cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ là ánh mắt có chút thâm trầm, lại quay lại chủ đề lúc trước.

“Vậy ngươi nói xem Trần Kha là người như thế nào.”

Trần Kha tránh né vấn đề chính mà trả lời.

“Lúc ấy ta chỉ liếc mắt nhìn một cái mà thôi.”

“Cho dù là liếc mắt một cái, cũng là tận mắt nhìn thấy, có thể nói được gì thì cứ nói đi.”

Trần Kha nghiêng đầu trầm tư.

“Có mắt, có mũi, có miệng, có tai…. Có khi nào là một nữ tử khí phách sáng sủa không?”

‘Rắc’ một tiếng trầm đυ.c vang lên phía sau. Chỉ thấy một trong mấy khối đá vừa rồi còn được Giáo chủ yêu thích đã bị chém thành hai nửa.

Ngón tay thon dài như bạch ngọc vung lên trước mắt. Tươi cười như hoa, lại lạnh lẽo như băng.

“Bản tọa đương nhiên biết một người lớn lên có dáng dấp như thế nào. Trần Kha là nữ nhân..ngươi còn định nói gì?”

Sao lại không tin Trần Kha nữ tử, không lẽ là vì bộ dạng cải nam trang lúc cô đánh nhau với lão ngoan đồng Võ Đang đó sao.

Trần Kha cũng muốn trả lời hẳn hoi, dù sao trả lời vấn đề về bản thân không có gì khó hết, nhưng thân phận Thi Lương Ngọc lại không thể trả lời được.

Lúc ấy cô đứng ở một nơi bí mật gần đó quan sát, thậm chí còn không nói được một câu nào với một già một trẻ đầu trộm đuôi cướp kia, đối phương làm sao có thể nói ra được cái gì? Vấn đề rõ ràng như vậy vì sao Trịnh Đan Ny lại kiên trì muốn cô phải nói ra chứ?

Trần Kha không còn cách nào khác đành hít một hơi trong lòng.

“Lúc ấy ta đang ở trong mấy ngày khó chịu trong tháng, thật sự không thể nhìn thấy rõ ràng.”

Trịnh Đan Ny lạnh lùng nhướng mày.

“Trùng hợp như vậy ta tin sao?”

“Loại việc như thế này công tử không thể quản được.Vậy ta hỏi công tử đã gặp qua Trần Kha chưa?”

Trịnh Đan Ny vẫn chăm chăm nhìn Trần Kha, nhưng không đáp. Hắc y nhân đứng phía sau liền lên tiếng.

“Tất niên không, Giáo chủ thân cao cao tại thượng làm sao ai muốn cũng có thể gặp?”

Trần Kha gật đầu:

“Nếu ngươi nói vậy thì ta tin rồi.”

Sau này, cô càng phải giả ngu nhiều hơn mới được.

Thấy không thể lấy được từ miệng cô tin tức nào có ích, Trịnh Đan Ny cũng không lằng nhằng nữa. Tay áo khẽ phất lên, bỏ lại một câu ‘Xuất phát’ rồi xoay người rời đi.

Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút lại phải trải qua chuyện đột ngột như vậy, còn chưa kịp thở ra một hơi hoàn chỉnh, đã bị gọi xuất phát. Trần Kha tất nhiên là vô cùng oán niệm trong lòng, nhưng đây chính là ‘Hổ lạc Bình Dương bị khuyển khi’, huống chi hiện tại cô đã biến thành một con mèo bệnh, không thể tỏ ra uy phong được, khi nhìn lướt qua tảng đá lớn bị chém thành hai nửa, cô vẫn là ngoan ngoãn cõng núi hành lý của ba người lên.

Có điều vất vả mệt nhọc cũng được, nhưng khi mà ngay cả thức ăn cũng chỉ tạm được thì, Trần Kha vẫn là nhăn mặt oán giận ra tiếng.

“Công tử vẫn là nên thay đổi đầu bếp đi.”

Trần Kha ai oán nói xong liền cắn một miếng lương khô tẻ nhạt, mà Trịnh Đan Ny cũng ăn lương khô khó ăn như thế lại thản nhiên trả lời một câu:

“Ta thấy ăn được đấy chứ.”

“Công tử, vị giác của công tử không có vấn đề đóchứ?”

Trần Kha càng thêm ai oán.

Đáp lại cô chính là một cái trừng mắt lạnh lùng.

“Ta cảm thấy công tử là nên trưng cầu ý kiến của chúng ta trước, rồi hãy đi chuẩn bị lương khô.”

“Ngươi có thể chọn cách không ăn.”

Vậy thì đói chết.

Trần Kha bị đe dọa trực tiếp đành phải câm miệng.

Khi đang nghĩ loại bánh bột mì này sao có thể cứng như thế, sao có thể khô như thế, lại nhìn thấy Trịnh Đan Ny ngồi ở đối diện dường như ăn rất ngon miệng. Cái bánh lớn vừa khô vừa cứng từng chút một biến mất giữa đôi môi đỏ mọng duyên dáng, động tác tao nhã, không rơi ra chút mảnh vụn nào. Chỉ cần nhìn thôi liền khiến người khác sinh ra ảo giác là đối phương đang ăn thứ sơn hào hải vị gì đó.

Đôi mắt to long lanh cúi xuống đột nhiên nhìn về phía này, tầm mắt giống như mũi tên đâm về phía cô. Trần Kha lúc này mới nhận ra mình đang dùng ánh mắt rất trắng trợn nhìn người ta.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bởi vì nhìn công tử ăn rất ngon miệng, cảm thấy có thể ăn nhiều hơn một chút, cho nên bất tri bất giác liền….”

“Thi Lương Ngọc.”

Ba chữ kia gọi lên khiến lòng người kinh hãi. Ngay cả Cơ Trưởng lão hắc y thích giả làm phông nền cũng cả kinh, bất an nhìn về phía bọn họ.

Nhận ra mình nói lỡ lời, Trần Kha vội vàng sửa miệng.

“Không, không, là bởi vì nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của công tử khi ăn, liền cảm thấy có thể ăn nhiều hơn, cho nên bất tri bất giác mới nhìn chằm chằm.”

Lần này lời nói không bị chặn ngang, nhưng tầm mắt của đối phương sắp đυ.c ra một cái lỗ ở trên người cô.

“Thi Lương Ngọc, ngươi cảm thấy nếu không đi theo ngươi, khả năng bản giáo chủ có thể lẻn vào Thí Kiếm Phong có lớn hơn không?”

“Giáo chủ võ công cái thế, đa mưu túc trí, cho dù không đi theo tiểu nhân, cũng nhất định có thể thuận lợi lẻn vào Thí Kiếm Phong.”

Trần Kha chân chó mà vuốt mông ngựa, sau đó chuyển đề tài, cố gắng ôm lấy cái mạng cho bản thân.

“Có điều đã có đường đi dễ dàng, cần gì phải chọn con đường khó đi chứ?”

Cô không biết là ai trong nhà mình cấu kết với người bên ngoài, nhưng muốn cô mang theo một hai người lẻn vào Thí Kiếm Phong hoàn toàn không phải là chuyện khó, dẫu sao cô cũng là Môn chủ của Thí Kiếm Môn, chuyện trong nhà người khác có thể không biết, nhưng mật đạo lớn nhỏ thì biết vô cùng rõ ràng.

Nhưng là sau khi nghe được lời của cô, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của người áo trắng vẫn lộ ý cười đến mức khiến tim người khác lạnh buốt.

“Nhưng ngươi khiến cho bản giáo chủ rất giận.”

Cô thừa nhận là mình có chút không biết thu liễm, nhưng tính cách kỳ quái này đã có từ khi ở bụng mẹ, nhất thời không thể thay đổi được, nhưng vẫn chưa đến mức khiến cho người ta muốn ra tay gϊếŧ chết, trừ phi người nọ cực kỳ hẹp hòi…

Liếc mắt một cái nhìn Giáo chủ Ma giáo một thân bạch y thắng tuyết, nhưng bên trong còn đen hơn mực kia, hắn lại cảm thấy câu vừa rồi không phải là đang trần thuật sự việc, mà là đang uy hϊếp.

Cơ Trưởng lão nhẹ giọng nhắc nhở:

“Công tử không thích người khác nói về dung mạo của ngài.”

Trần Kha a một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về ý Cơ Trưởng lão mặt lạnh.

“Bởi vì từng bị kẻ khác đùa giỡn sao?”

“Thi Lương Ngọc.”

Lần này trong thanh âm nhanh nhã tràn ngập sát ý. Cho dù Trần Kha có không đổi được tính cách nói năng làm việc tùy tiện như lúc trước còn võ công cái thế thì, cũng biết nếu nói thêm gì nữa sẽ thật sự gặp phải vận mệnh giống như tảng đá lớn vừa rồi.

Câm miệng, gặm bánh. Một lát sau giữa ba người chỉ còn tiếng cắn nuốt. Sau đó đến lúc lên đường, Trần Kha đi đến bên cạnh Cơ Trưởng lão trộm hỏi:

“Cơ đại ca, trước mặt Giáo chủ còn điều gì cần phải chú ý không?”

Câu trả lời có được là mấy chữ ngắn gọn súc tích.

“Nói năng cẩn thận, đi đứng cẩn thận, ít nói nhảm.”

Xem ra cô có thể học tập Cơ Trưởng lão cách đứng ở bên cạnh Giáo chủ giả làm phông nền.

Trịnh Đan Ny không thích người khác nhắc đến diện mạo của mình, giống như người xấu xí không thích bị nói là xấu, người có dáng vẻ quá khuynh quốc cũng vì vậy mà không thích bị người khác chỉ trỏ. Nguyên lai chính vào nhiều năm trước đây, có một kẻ say rượu đã nói với nàng rằng “Nữ nhân xinh đẹp chính là họa, vô cùng xui nếu va phải”. Về phần Trịnh Đan Ny để tâm câu đó đến mức độ nào, ở trên con đường sau đó, cuối cùng Trần Kha cũng nhìn ra được từ trên một đám người xui xẻo.

Đường núi gập ghềnh hẻo lánh, tất nhiên không thể thiếu sơn tặc chiếm núi xưng vương. Mấy tên sơn tặc bình thường chỉ ức hϊếp người già yếu, nữ nhân cùng hài tử làm sao biết đã chặn đường nhầm Giáo chủ Ma giáo khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật, tất nhiên là tay cầm đại đao, lao tới hô to một câu.

”Đưa tiền hay là muốn mạng!”.

Trần Kha võ công không tốt tất nhiên vẫn là trốn sau một gốc cây lớn nhìn đám người Trịnh Đan Ny thể hiện bản lĩnh, ung dung, dễ dàng. Tuy rằng nói là Ma giáo, nhưng Trịnh Đan Ny nhiều nhất chỉ đánh đối phương ngất xỉu. Đang lúc cô tỏ ra kinh ngạc cùng kính nể với việc này, lại nghe được từ miệng Cơ Trưởng lão vừa lùi lại sự thực khiến người ta sửng sốt.

“Bởi vì công tử ngại máu mấy kẻ đó thối.”

Có điều có thể hưởng thụ ưu đãi như thế này chỉ có mấy sơn tặc hô to luật lệ, về phần mấy sơn tặc không sợ chết mà đùa giỡn mấy câu đều bị đánh cho trọng thương, chỉ còn một hơi tàn thoi thóp, về sau dù có muốn nhấc đại đao tiếp tục đi làm nghề nghiệp này cũng không thể nữa.

Chính là nói đi cũng phải nói lại, nếu không trải qua một tháng này, Trần Kha cũng thật sự không ngờ được trên đời này lại có nhiều người háo sắc như vậy, hay là nên nói Trịnh Đan Ny thật sự đẹp đến mức khiến người ta quên mất đạo lý luân thường?

Nghĩ như vậy rồi, khi đi đường có lúc cô nhịn không được nhiều lần nhìn về phía gương mặt mỹ lệ như ngọc kia, sau đó….lại bị trừng mắt.