Chương 14: Nói chuyện trước khi ngủ

Cái gọi là làm việc tốt thường khó khăn. Trần Kha cuối cùng cũng cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của những lời này rồi.

Cuộc sống trong u cốc từ khi bị bắt thua cờ cùng luyện kiếm mỗi ngày lại trôi đi, thủy triều dâng lên, thời khắc cửa đá mở ra cũng sắp đến. Tính ra cũng chỉ là chuyện mấy ngày, cho nên mấy ngày này Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny đều đặc biệt chú ý đến tiếng vang của hồ nước.

Hôm nay nghe được chút tiếng động khác thường, đang nghĩ ngợi, có phải là đã đến lúc rồi hay không, lại phát hiện không hiểu sao lại không vui một chút, nhưng tâm tình vui vẻ vẫn thật lâu không thể bình lặng. Chẳng những bản thân mình như thế, Trịnh Đan Ny gánh vác trọng trách một giáo lại càng như thế.

Ban đêm, khi Trần Kha như lúc thường đi đến, ngồi xuống khoảng đất trên một cái đài cách giường đá của Trịnh Đan Ny không xa chuẩn bị ngủ, Trịnh Đan Ny đột nhiên mở miệng, hơn nữa còn là…

“Thi Lương Ngọc, ngươi cho rằng con người của Trần Kha như thế nào?”

Thế nhưng lại nghe được tên mình vào lúc này, Trần Kha cả kinh trong lòng, tâm lập tức tĩnh lại, cợt nhả mà nói một câu khen tặng:

“Loại người này tự nhiên là còn lâu mới bằng được một góc của Giáo chủ.”

Trịnh Đan Ny không kiên nhẫn mà nhíu mày.

“… Trả lời nghiêm túc một chút.”

Trần Kha thầm lắc đầu than thở trong lòng.

Có người thậm chí còn hư vinh đến mức ngay cả lời khen tặng cũng phải nghe nguyên bộ a.

Vì thế cô càng liều mạng vỗ mông ngựa.

“Giáo chủ anh minh thần võ, võ công cái thế, tài đức vẹn toàn, ngạo thị quần hùng, đừng nói là một Trần Kha, cho dù có ngàn ngàn vạn vạn Trần Kha cũng không thể vượt qua Giáo chủ sáng rực như trăng. Toàn bộ mấy ngàn đệ tử trên dưới Ma giáo phải tích phúc đến ba đời mới may mắn có được một vị Giáo chủ như Trịnh Đan Ny. Ma giáo hướng về Giáo chủ, không, là toàn bộ võ lâm đều hướng về, quả thực chính là vinh quang hạng nhất, kiêu ngạo lớn nhất a.”

Trịnh Đan Ny nghe được những lời này khóe miệng hơi hơi co rúm, ngay cả huyệt Thái dương cũng giật giật đến mức có chút phát đau.

Nàng thầm thở dài trong lòng không nói gì, yên lặng mà tự hỏi bản thân sao mình từng trông cậy sẽ từ miệng người này nghe được những lời nói đứng đắn chứ?

“Được rồi.”

Khi Trần Kha thiếu chút nữa mà so sánh nàng thành dáng dấp giống như Phật Tổ phổ độ chúng sinh, Trịnh Đan Ny rốt cuộc không chịu nổi mà chặn lời.

“Trần Kha còn trẻ đã kế nhiệm Thí Kiếm Môn, võ công nổi danh cao cường có thể so sánh với sư phụ của hắn, lại trò giỏi hơn thầy. Thực ra ta hy vọng có thể đánh một trận tỷ thí với hắn.”

Trần Kha sửng sốt.

“Nhưng Giáo chủ đây không phải là đến giậu đổ bìm leo, đoạt mệnh người khác sao?”

So với việc bản thân mình được vị Giáo chủ tâm cao khí ngạo này ‘kính nể’ cô càng kinh ngạc hơn vì Trịnh Đan Ny thế nhưng lại có thể vừa tiểu nhân, vừa quân tử, tức là… Ngụy quân tử.

Nhưng rõ ràng phán đoán của cô là sai lầm, bởi vì vị Giáo chủ này thực sự là một người vô cùng nhỏ nhen.

Chỉ nghe thấy giọng nói thanh nhã kia không mặn không nhạt mà chậm rãi nói:

“Nhưng với một kỳ tài luyện võ năm mười mấy tuổi đã có thể đánh bại Chưởng môn Võ Đang, ta tự nhiên biết rằng mình không đánh lại hắn. Nếu không thể dùng lực, cũng đành chơi đùa một chút dùng vài ba mưu kế đê tiện hạ lưu.”

Nghe đối phương vô cùng thản nhiêm thừa nhận sự đê tiện của chính mình, Trần Kha mặc cảm mà nhéo nhéo mặt mình, trong lòng thầm than thở không biết là da mặt của đối phương rốt cuộc dày đến mức nào.

“Trần Kha liên tiếp từ chối lời mời của các môn phái chính pháp, không cùng đám người rắn chuột mang theo khẩu hiệu trừ ma kia đến gây chuyện với giáo ta, ngươi nói là vì sao?”

Trịnh Đan Ny đột nhiên chuyển chủ đề câu chuyện.

Không biết lời này của đối phương là có ý gì Trần Kha đành phải cẩn thận trả lời:

“Bởi vì ngại phiền toái?”

Mà đáp án chính xác từ miệng của người thật nói ra này chỉ đổi lại được một tiếng hừ lạnh khinh thường.

“Ngươi cho rằng ta tin một kẻ sau khi sư phụ đi về cõi tiên, một mình nắm giữ quyền to, còn trẻ đã kế nhiệm một đại môn phái chính là hạng người cà lơ phất phơ như thế sao?”

Trần Kha ho khan, may mắn đối phương không có nhìn thấy mạt đỏ ửng trên mặt mình lúc này.

“Có lẽ sư phụ của cô cũng không phải là đã đi về cõi tiên, mà là dưới sự xúi giục của tình nhân, bỏ lại Thí Kiếm Môn trên dưới có hơn ngàn đệ tử để đi tiêu dao khoái hoạt, thăm thú các loại danh lam thắng cảnh đi? Mà lúc ấy Trần Kha có tư chất nhất là bị ép phải lên kế nhiệm?”

Trịnh Đan Ny âm thầm nhoẻn miệng, thì ra bị ép lên vị trí môn chủ như thế, bảo sao Trần Kha trước nay chưa từng mặn mà với chính sự trong Thí Kiếm Môn, nếu không với tin tức của Ma giáo đều đã hiểu rõ Trần Kha rồi đi.

Nhưng người trước mắt vẫn là không thể kể đúng chuyện của Trần Kha như vậy, Trịnh Đan Ny nghĩ thật lâu sau mới phản hồi:

“Ngươi thực sự hẳn là nên đi làm thuyết thư đi.”

Trần Kha biết đối phương cũng không xem lời cô là thật cười khổ, sau đó giả bộ oán giận oán thán bóp cổ tay nói:

“Nếu không phải năm đó cha ta cực lực ngăn cản, ta đã sớm là tiên sinh thuyết thư nổi tiếng toàn thành rồi. Đáng tiếc a đáng tiếc.”

Trịnh Đan Ny biết người kia lại bắt đầu lừa gạt, từ chối cho ý kiến mà hừ lạnh một tiếng:

“Vừa rồi ta đã nói đến chỗ nào?”

Trần Kha cung kính mà đáp lại chi tiết.

“Vừa rồi Giáo chủ chỉ hừ lạnh, cũng không nói lời nào.”

“…Thi Lương Ngọc.”

Ba chữ kia nói ra nhẹ nhàng nhưng lại tràn ngập lãnh ý.

Trần Kha suy nghĩ một chút, sửa lời nói:

“Ngươi thực sự hẳn là nên đi làm thuyết thư đi.”

Trịnh Đan Ny im lặng xoay người nhặt một viên đá nhỏ ở dưới giường đá lên.

Khóe mắt Trần Kha vừa nhìn thấy động tác này của đối phương liền vội vàng cười làm lành sửa lời nói:

“Vì sao Trần Kha không tham dự việc thảo phạt Ma giáo?”

Nhưng viên đá vẫn xé gió bay đến, chỉ là đánh thẳng sang bên cạnh đầu của Trần Kha. Như vậy đã xem như là xuống tay lưu tình.

Sau khi thản nhiên nằm xuống giường đá, Trịnh Đan Ny tiếp tục nói:

“Thi Lương Ngọc, trước kia ngươi cũng xen lẫn trong đám nhân sĩ chính đạo kia đến quấy rối giáo ta phải không.”

Trịnh Đan Ny nói vô cùng vân đạm phong khinh, nhưng Trần Kha nghe vào lại thấy cổ họng phát khô.

Chẳng lẽ là đợi đến lúc này rồi mới tính sổ sao?

Trần Kha vội vàng ngồi dậy cúi đầu ôm quyền.

“Tiểu nhân lúc ấy chính là nhất thời hồ đồ, mới có thể cả gan đến mạo phạm quý giáo. Mong rằng Giáo chủ khoan dung đại lương, sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

“Ta là người dễ nổi giận như vậy sao. Chỉ là muốn hỏi một chút, nếu ngươi từng tham dự việc đó, có biết nguyên nhân thực sự mà chính phái tìm đến Ma giáo gây rối không?”

Trịnh Đan Ny có phải loại người hẹp hòi hay không, cô tự nhiên là hiểu rõ, nhưng về phần nguyên nhân thực sự của việc thảo phạt Ma giáo, Trần Kha chưa bao giờ tham gia loại chuyện phiền toái này hoàn toàn không biết.

“Chẳng lẽ không phải là vì trừ hại cho võ lâm?”

Câu này ở trong cuộc tụ hội của chính phái có thể coi là hợp tình hợp lý, mà hiện tại nói ra nghe vào dù sao cũng cảm thấy có chút chói tai. Dù sao trước mặt cô chính là Giáo chủ Ma giáo, nói thẳng người khác là ‘Hại’ cũng thật sự là quá thất lễ, rất bất kính.

Nhưng mà khi Trần Kha đang chuẩn bị nói gì đó để cứu vãn, lại nghe thấy Trịnh Đan Ny không chút để ý mà tiếp tục nói:

“Ngươi thật sự cho rằng chỉ là vì lý do ngu xuẩn này sao?”

Không đợi cô trả lời, hừ lạnh một tiếng, Trịnh Đan Ny khoan thai nói ra sự thực khiến tim người khác băng giá.

“Cái khẩu hiểu diệt ma trừ hại của đám bạch đạo chính phái này, thực ra chỉ là mưu lợi cho bản thân. Chỉ vì từ mấy năm trước phạm vi kinh thương của Ma giáo mở rộng, ảnh hưởng đến việc làm ăn của các môn phái chính phái, cho nên bọn họ mới phải lấy lý do thảo phạt Ma giáo, tính toán nuốt trọn khối thịt béo bở có tên là Ma giáo này đi. Trần Kha sợ là đã nhận thấy được điểm chính, mới không muốn liên quan đến vũng nước bẩn thỉu này thôi. Mấy năm sau đó, cũng có chút nguyên nhân khác mà bọn chính phái đó phải lên núi tìm ta mỗi năm một lần, nhưng cái chúng cần ta đều cho, còn điều đơn giản ta cần thì mấy năm rồi bọn chúng vẫn chưa thể làm được.”

Trần Kha ngạc nhiên, bất kể là với chuyện chính phái thảo phạt Ma giáo, hay là bản thân mình không hiểu sao lại được đánh giá cao quá độ mà nghe những điều này. Bất thình lình cũng không biết nên tiếp lời thế nào. Trịnh Đan Ny dường như đang cao hứng.

“Nếu là ngươi, ngươi chính là người có địa vị và võ công cái thế như Trần Kha thì lý do gì khiến ngươi không giương cờ chính nghĩa?”

Sao mà biết nếu quá, Đại ma đầu Ma giáo không những võ công cao cường mà bộ óc cũng xuất chúng. Trần Kha nghe đến đây như thể đang bị Trịnh Đan Ny xé áo xem lưng, dù vậy vẫn nên nghĩ một chút trả lời thật lòng.

“Ban đầu ta cảm thấy bọn chúng là tự gây phiền toái, chính phái có 2 mặt của chính phái. Gọi Ma giáo chẳng qua chỉ là cách bọn người chính phái cho rằng ta không giao thương với họ thôi.”

Trịnh Đan Ny ồ một tiếng, sau đó im lặng ý bảo Trần Kha nói tiếp.

“Khi ta đến Ma giáo đúng là không khác gì khi đến các môn phái chính đạo khác, chỉ sợ người chính đạo mang danh anh hùng lại làm chuyện hại nước hại dân. Cái đó mới đáng thảo phạt đi.”

Trịnh Đan Ny có vẻ rất hài lòng, so với nhiều năm trước đây ý nghĩ đã trưởng thành rất nhiều, nhưng đối với cuộc nói chuyện đêm nay vẫn giống như đêm đó.

“Vậy bây giờ ngươi cảm thấy là người thế nào?”

Trần Kha đột nhiên có chút đề phòng, nếu nhưng nói ra vẫn chọc giận Giáo chủ nho nhen này, chỉ sợ không còn thấy mặt trời.

“Ta đã nói rồi a, Giáo chủ cao cao tại thượng, ta kính phục mười vạn phần. Không, cả thiên hạ kính nể Giáo chủ tram nghìn vạn lần.”

Trịnh Đan Ny mím môi, vẫn hiểu sao người kia mỗi khi nói về mình lại đặc biệt dối lòng. Trịnh Đan Ny trong mắt người kia là kiểu người nghe không lọt tai sẽ gϊếŧ hay sao?

Cảm xúc mênh mông, vì thế sau khi Trịnh Đan Ny kết thúc buổi nói chuyện trước khi đi ngủ khó có được này, Trần Kha vẫn là thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.

Cô nghĩ đến bản thân mình gặp phải chuyện ly kỳ là hồn phách rời khỏi thân thể, cô nghĩ đến bản thân hiện tại đang ở ngay bên trong cánh cửa nhà mình, cô nghĩ đến chuyện nước triều rút xuống, tảng đá mở ra.

Tất cả suy nghĩ quẩn quanh trong đầu, hại cô đột nhiên thật muốn… tìm một người để tâm sự, tùy tiện nói gì đó cũng tốt, tùy tiện là người nào cũng được, thậm chí tìm đối tượng nói chuyện phiếm là Giáo chủ Ma giáo tính tình lạnh lùng kỳ quái này. Hiện tại Trần Kha đột nhiên hiểu được vì sao đêm nay Trịnh Đan Ny lại đột nhiên nói chuyện với mình. Thì ra đều là ôm tâm tình giống nhau a.

“Giáo chủ.”

“Hử?”

Đáp lại mình là một tiếng ‘hử’ dường như cũng không có chút gì là buồn ngủ, nhưng Trần Kha lại không phải đám người chính phái có bí mật âm hiểm linh tinh gì đó để nói ra, hơn nữa điều cô muốn nói lại không thể nói. Cái gì mà linh hồn rời thể? Nếu không tốt sẽ bị coi như thành kẻ điên, tệ hơn chắc sẽ bị Trịnh Đan Ny mặt không đổi sắc mà vung một kiếm đến.

Đang nghĩ ngợi, lúc nghĩ rốt cuộc là phải nói cái gì, vừa lúc nhìn thấy bầu trời phía trên cốc toàn là sao.

Trần Kha lập tức hưng phấn mà chỉ một ngón tay lên trời.

“Giáo chủ ngài xem, sao thật đẹp a. Khi còn bé ta thường cùng đám sư đệ đồng môn đếm sao đó.”

Trịnh Đan Ny hắc tuyến.

“… Vậy ngươi đếm đi.”

Cánh tay của Trần Kha giơ lên cao cứ thế cưng ngắc tại chỗ.

“Giáo chủ nói đếm là chỉ…”

“Bắt đầu đếm từ một hai ba. Trước khi đếm xong thì không được phép ngủ.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cứ thế nói ra.

Trần Kha lập tức nhăn mặt lại.

“Giáo chủ…”

“Đếm.”

“… Tuân mệnh.”

Xem ra Giáo chủ Ma giáo này thật sự là một chút tâm tư ngây thơ đơn thuần cũng không hề có.

Sau khi thầm thở dài thật sâu trong lòng, Trần Kha đành phải nhận mệnh mà bắt đầu đếm sao.

Vì thế dưới một trời sao sáng đẹp tuyệt trần trong u cốc, chỉ thấy một người đang rầu rĩ đếm sao, còn một người thì bình yên đi vào giấc ngủ.