Chương 13: Chơi cờ

Cuộc sống trong cốc thực sự là rất nhàm chán. Nguyên nhân chính là vì trong u cốc chỉ có hoa hoa cỏ cỏ làm bạn, hết ăn no liền ngủ, ngủ dậy lại ăn no ra thì không còn việc gì khác, cũng không có những việc giúp mua vui giải trí, cho nên mới có thể tĩnh tâm tập trung luyện võ.

Vì thế từ sau ngày đó bị thử võ công, Trần Kha liền thường xuyên bị Trịnh Đan Ny kéo đi cùng luyện kiếm, có điều hiện tại tốt hơn nhiều. Trịnh Đan Ny biết sự chênh lệch giữa võ công của hai người sẽ không còn ép sát từng bước, nhưng thật ra lại cho Trần Kha một cơ hội rất tốt để luyện võ.

Phải nói đến lọ thuốc Cơ trưởng lão tặng cô quá tốt đi, mỗi lần dùng đều cảm thấy kinh mạch thông suốt, vận khí cũng dễ dàng hơn. Trần Kha cũng từng nghĩ đồ tốt như vậy lại được tên mặt trắng tặng cho, xong cũng than rằng thế gian ai cũng si mê nữ sắc.

“Bọn họ không biết nữ nhân xinh đẹp là một tai họa sao, rất xui xẻo.”

Trừ việc này, Trịnh Đan Ny cũng thường thường tham quan trong cốc, tìm đường để rời khỏi cốc. Tuy rằng Trần Kha ngay từ đầu đã nói ngoài việc chờ cửa đá tự động mở ra để ra ngoài thì không có cách nào khác, hơn nữa phần lớn trong cốc đều là cơ quan, tốt nhất là không nên sờ loạn chạm loạn, nhưng Trịnh Đan Ny trước sau vẫn luôn giữ một tia nghi ngờ với Trần Kha sao có thể ngoan ngoan nghe lời, hơn nữa người nọ vốn tâm cao khí ngạo, cũng không phải là người biết nghe theo lời khuyên bảo.

May mà Trịnh Đan Ny tâm tư thận trọng cẩn mật, không những không chạm vào cơ quan, ngược lại còn tìm được một chút quần áo cùng vật dụng mà tiền bối của Thí Kiếm Môn để lại. Ở trong u cốc mấy ngày cũng chẳng còn cải nam trang, Trần Kha cứ thế mà cột một kiểu tóc gọn gàng, tết nhẹ đuôi tóc. Trịnh Đan Ny lại chao chuốt hơn, dùng cành cây chia làm 6 rồi xem như lược mà chải tóc, lúc xõa nhẹ lúc buộc lên một nửa, nét nữ tính vạn phần.

Y phục của Trần Kha đã sớm nát vào lần đầu tiên luyện kiếm, chịu khổ dưới độc thủ của Trịnh Đan Ny, mà Trịnh Đan Ny yêu thích sạch sẽ mỗi ngày đều phải tắm rửa, giặt quần áo. Thân mình trắng nõn bóng loáng đều bị Trần Kha nhìn thấy hết, vốn là cảm thấy có chút ảo não, tìm được mấy bộ y phục có thể thay đổi này, tự nhiên là vô cùng vui mừng, tuy rằng vẫn không thể tìm đường ra khỏi cốc.

Đương nhiên, Trần Kha cũng được chia cho vài món tương đối cũ kỹ. Đối với kết quả không công bằng này, cô bình tâm tĩnh khí tiếp nhận hết, dù sao cũng vì vậy mà được chia cho một hai món.

Mấy bộ quần áo này đều làm bằng vải xanh rất bình thường. Đã nhìn quen Trịnh Đan Ny một thân áo trắng bông tuyết, hiện tại phải nhìn bộ dáng vị Giáo chủ Ma giáo này ăn mặc bình thường, có chút không được tự nhiên. Trịnh Đan Ny hiện tại thật đúng là giống Hoàng thân quốc thích của Hoàng tộc lưu lạc vào dân gian, nhưng lại có hơn vài phần cảm giác thân thiết, vì vậy mỗi khi nhìn đến vị Giáo chủ g ngoài cười nhưng trong không cười đang uy hϊếp cô, cũng không thấy cổ họng phát khô nữa.

Ví dụ như khi nghe thấy Trịnh Đan Ny cười lạnh nói ‘Thi Lương Ngọc, sự nhẫn nại của ta là có giới hạn’, cô có thể thật sự nghĩ Trịnh Đan Ny đây là đang ở trong thời kỳ tự bạo ngắn, nói rõ ràng thì là một người có tính tình nóng nảy thôi.

Ngoại trừ quần áo, Trịnh Đan Ny còn tìm được một bộ quân cờ. Tuy rằng đối với việc mấy vị tiền bối tự mình chơi cờ gϊếŧ thời gian chỉ cảm thấy quái dị và đáng xấu hổ, nhưng Trần Kha cả ngày bị ép luyện kiếm đến phiền chán khi nhìn thấy bàn cờ vẫn rất là cao hứng.

Có điều sự vui sướиɠ của Trần Kha vào trong mắt Trịnh Đan Ny lại có chút không bình thường.

“Ta còn tưởng rằng kẻ giống như ngươi thế nào cũng không thích đánh cờ.”

Trần Kha bóp cổ tay ra vẻ tiếc nuối. Tâm tư thoải mái nói chuyện, nói đến mức không them suy nghĩ.

“Chỉ tiếc rằng nơi này cây cỏ rậm rạp, lại không thể bắt được một con dế mèn. Bằng không đấu dế mèn với Giáo chủ, không biết là sẽ vui biết bao nhiêu. Con dế của Giáo chủ kêu là ‘Tiểu Ny Ny’, con của ta kêu là ‘Tiểu Kha Kha’. Lúc đấu có thể ra sức hò hét ‘Tiểu Kha’, cắn chết Tiểu Ny’, ‘ Tiểu Ny, đừng từ bỏ, phản công đi’. Thật sự là vừa nghĩ đến đã cảm thấy vui vẻ.”

Trần Kha nói rồi liền đưa mắt nhìn về phía vách đá xa xa, trong mắt lộ ra khát khao với tưởng tượng tốt đẹp, mà Trịnh Đan Ny ở một bên nghe vậy thì gương mặt đang dịu dàng ngày càng xanh mét.

“Ngươi vừa nói gì?”

Trần Kha chớp mắt mấy cái, nghĩ bụng có phải Giáo chủ không biết trò đấu dế không?

“Không được thì thôi.”

“Trọng tâm không phải điều này.”

Trần Kha gãi đầu, không biết Đại ma đầu Ma Giáo lại khó ở chỗ nào, cứ cười giả lã trước.

“Ta nói đùa thôi mà.”

Trong giọng nói thanh nhã lộ ra một chút lãnh ý khiến người khác không thể bỏ qua, sương lạnh trong mắt Trịnh Đan Ny lại dày thêm vài phần:

“Thật ra không cần dùng dế mèn, chúng ta có thể trực tiếp đấu một trận giao tranh sinh tử.”

Trong lòng Trần Kha lộp bộp một chút, quay đầu cười làm lành nói:

“Giáo chủ?”

“Tiểu nhân sao dám tổn thương Giáo chủ chút nào chứ.”

Trịnh Đan Ny cười lạnh.

“Nếu ngươi có thể gây thương tổn được cho ta, ta tuyệt không truy cứu trách nhiệm của ngươi.”

Vấn đề không phải ở chỗ này đâu nhỉ?

“Đã là đấu đánh đố thì phải thắng bại bất phân chơi mới vui. Tỷ thí liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra ai thắng ai thua, có hứng thú gì?”

“Nhưng ta thật sự rất muốn cảm nhận một chút tâm tình của ‘Tiểu Ny’ a.”

Khi Trịnh Đan Ny nói đến hai chữ ‘Tiểu Ny’ kia thì đặc biệt nhấn mạnh.

Trần Kha cười khổ, vội vàng cầm lấy bàn cờ đã bị vứt ở một bên thật lâu.

“Loại biểu diễn thấp kém như thế sao có thể xứng với Giáo chủ cao quý chứ? Chúng ta vẫn là đến đánh cờ đi.”

Trịnh Đan Ny lạnh lùng liếc Trần Kha một cái, nửa ngày vẫn không nói gì.

Khi Trần Kha hoài nghi vị Giáo chủ Ma giáo này thật sự muốn đến một hồi ‘Tiểu Ny đại chiến Tiểu Kha’, đối phương rốt cuộc cũng mở tôn khẩu.

“Vì sao gọi ta là Tiểu Ny?”

“Là gọi con dế mà?” – Trần Kha phải vùng vẩy

“Vậy tại sao lại gọi con dế là Tiểu Ny?”

“Vì nó sẽ đại diện cho Giáo chủ ra trận.”

Nói đến đây Trần Kha bất ngờ sựng lại, xác thực đã biết trọng tâm mà Trịnh Đan Ny đã hỏi là gì. Trịnh Đan Ny mắt liếc Trần Kha, nhẹ nhàng cong môi lên.

“Vậy tại sao đại diện của ngươi không phải là Tiểu Ngọc?”

Thật sự bị hỏi lại. Trần Kha cứng đờ, nhưng vẫn không có chút túng quẫn nào khác thường được biểu hiện.

“Ta mượn khí thế của chủ nhân nơi này. Bất quá chỉ có người họ Trần tên Kha đó mới xứng đánh một mất một còn với Giáo chủ.”

Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha, ý cười cứ ẩn hiện ma mị làm da đầu Trần Kha cứ căng cứng. Hồi lâu sau mới khai kim khẩu.

“Thi Lương Ngọc, sức cờ của ngươi có được không?”

Trần Kha thở phào, vội vàng vỗ ngực, cất cao giọng nói:

“Cô nương thanh lâu cũng chưa từng nói sức cờ của ta không tốt.”

Trịnh Đan Ny cười ảm đạm.

“Vậy là tốt rồi. Sức cờ của bản Giáo chủ không tốt, xin hãy thứ lỗi.”

“…”

Vì thế đây lại là một màn khác tiết mục ‘Tiểu Ny gϊếŧ chết Tiểu Kha’ sao?

Thực ra sức cờ của Trịnh Đan Ny không tồi, nhưng là vẫn kém hơn Trần Kha một chút, có điều so ra vị Giáo chủ này thực sự không lường trước được mình sẽ kém hơn cái tên ‘Thi Lương Ngọc’ này, vì thế liền thật sự biến thành sức cờ không tốt. Mỗi khi Trần Kha muốn ăn quân cờ của nàng, đôi mắt to xinh đẹp kia lại hung hăng trừng cô, vì thế… cờ tốt đành phải biến thành cờ kém, Trần Kha không dám động đến một tốt nào của Trịnh Đan Ny.

Sau khi tâm không cam lòng không nguyện mà thua năm bàn, Trần Kha rốt cuộc không nhịn được nữa, u oán nhìn chằm chằm gương mặt thư thái của người đối diện.

“Giáo chủ, cô cảm thấy thắn như vậy không chút vinh quang sao?”

Trịnh Đan Ny lạnh lùng nhướng mày.

“Ngươi gọi ta là gì?”

“… Giáo chủ.”

Trịnh Đan Ny vừa lòng mà cười gật đầu.

“Vậy ngươi còn cái gì muốn nói nữa?”

“…”

Vậy mà lại dùng quyền thế hϊếp bức người.

Trần Kha cắn răng oán hận trong lòng nghĩ, chờ sau khi cô quay lại thân thể vốn có của mình, nhất định phải gọi toàn bộ đệ tử trong Thí Kiếm Môn đến đánh cờ cùng cô một lần, hơn nữa còn quy định bọn họ đều phải nhường cờ, nếu không sẽ trục xuất khỏi sư môn.

Oán niệm trong mắt Trần Kha quá nặng. Trịnh Đan Ny bị nhìn chằm chằm cảm thấy giống như có mũi nhọn chọc vào lưng nhẹ nhàng thở dài, ngón tay thon dài cầm cờ trắng chậm rãi buông xuống.

“Thi Lương Ngọc, ngươi cảm thấy bản Giáo chủ rất không nói lí lẽ sao?”

Trần Kha cố gồng quai hàm lên nói thầm:

“Có thể nói thật không?”

Trịnh Đan Ny thản nhiên nói:

“Miễn chết.”

Trần Kha không thể tưởng được thế mà lại được cho phép hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức thần thanh khí sảng định tận tình kể hết những nỗi đắng cay trong lòng ra, rồi lại thấy Trịnh Đan Ny chậm rãi mở miệng.

“Nhưng không được chọc ta giận.”

“…”

Khóe miệng Trịnh Đan Ny cong lên, lại ăn một quân cờ đen, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ khó có được.

“Tại sao lại không nói nữa?”

Trần Kha thở dài đáp:

“Giáo chủ, nói thật mà không chọc cô giận dường như là chuyện không thể vẹn toàn đôi bên.”

Trịnh Đan Ny giống như kinh ngạc mà nhướng mày lên.

“Vậy thì thật là đang tiếc.”

Ngoài miệng thì nói đáng tiếc, nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có chút tiếc nuối nào. Trần Kha rầu rĩ tiếp tục thua cờ. Một buổi chiều dần kết thúc, cô liền vô cùng siêu việt thua số bàn vượt quá cả hơn hai mươi năm cuộc đời của cô. Cô là chán nản, tâm tình Trịnh Đan Ny lại thoải mái vui sướиɠ không thôi, nụ cười xán lạn trên gương mặt dưới ánh chiều tà chiếu rọi lại càng có vẻ thêm mị hoặc.

“Thi Lương Ngọc.”

Đây là lần đầu tiên Trịnh Đan Ny dùng ngữ khí rạng ngời như vậy gọi tên cô, không giống như trước kia mỗi lần gọi ba chữ này còn phải thêm vào tiết mục uy hϊếp, nhưng Trần Kha đang thu dọn bàn cờ tâm tình cũng không tốt, thậm chí ngay cả đầu cũng không nâng một chút, chỉ rầu rĩ mà ừ một tiếng.

Trịnh Đan Ny cũng để ý, ý cười bên môi ngược lại càng sâu thêm.

“Ngươi muốn mưu cầu đến chức vị gì ở trong bản giáo đây?”

Trần Kha ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thẳng vào một đôi mắt sáng tràn đầy ý cười dịu dàng.

“Giáo chủ?”

Trịnh Đan Ny nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Ta vốn hứa chỉ cần ngươi mang ta lên Thí Kiếm phong, ta sẽ để cho ngươi cùng phụ thân ngươi gia nhập Ma giáo. Hiện tại tuy rằng bị nhốt trong cốc, nhưng coi như là đã lên Thí Kiếm phong. Ta là người trọng lời hứa, tự nhiên là sẽ thực hiện lời hứa.”

Trần Kha lúc này mới nhớ tới bản thân mình bây giờ là ‘Thi Lương Ngọc’ khát cầu chỗ che chở, vội vàng cười lấy lòng.

“Giáo chủ có thể cho ta chức vị gì, ở đâu?”

Trịnh Đan Ny thản nhiên nói:

“Là phó Đường chủ, cai quản phân đà hoặc chức vị quan trọng nào đó…”

Trần Kha ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được vị Giáo chủ Ma giáo lại quá rộng rãi như vậy, khi đang định uyển chuyển từ chối một chút, rồi lại nghe được giọng nói thanh nhã kia tiếp tục nói:

“Nghĩ cũng đừng nghĩ. Ta sao có thể đem mấy chức vị quan trọng này giao cho một tên đầu chỉ biết đấu dế mèn, là một cái gối thêu có chút thông minh chứ?”

Vẻ mặt Trần Kha cứng đờ.

Khụ khụ, không chỉ không rộng rãi, kẻ đứng đầu một giáo dưới trướng có mấy ngàn đệ tử này tâm mắt còn nhỏ hơn, thế nhưng giờ còn bắn một mũi tên báo thù lại lần trước.

Trần Kha yên lặng thở dài, cúi đầu ôm quyền.

“Vậy Giáo chủ có thể cho ta chức vị gì?”

“Ví dụ như gõ mõ cầm canh, đun nước, đốt hương đêm, giặt quần áo?”

Trần Kha thiếu chút nữa thoát lực ngã xuống đất.

“Giáo chủ, thực ra ta cũng không trông cậy có thể chiếm được một chức vị gì trong Ma giáo, chỉ cầu có ngói che đầu, có cơm xuống bụng là được, thật sự không dám cướp đi việc quan trọng của các đệ tử Ma giáo.”

Trịnh Đan Ny không đổi sắc nhướng mày.

“Ngươi muốn làm sâu gạo?”

“Không dám không dám.”

Trần Kha càng cúi đầu thấp hơn.

“Giáo chủ coi ta như một nam sủng là được rồi.”

Vẻ bình tĩnh trên gương mặt Trịnh Đan Ny bắt đầu tan rã.

“Cả ngày đeo hai chữ nam sủng bên miệng, ngươi chẳng lẽ không hề có một chút cảm giác thấy thẹn nào sao?”

Trần Kha lập tức ngẩng đầu, ngạo nghễ vỗ ngực.

“Vì Ma giáo cùng Giáo chủ, ta cho dù lên núi đao, xuống biển lửa cũng đều khinh thường. Chút tự tôn nho nhỏ có thể cho là gì đâu!”

Đôi mày Trịnh Đan Ny câu vào nhau, bao nhiêu hình tượng đang xây cho một Môn chủ khí phách nào đó cần được nàng sắp xếp lại. Lại có người da mặt dày đến mức dán cái hành vi mất mặt này lên mặt mình làm lý do công khai, Trịnh Đan Ny vô lực mà không thể nói được câu nào, cuối cùng đành phải nhẹ nhàng vung tay lên.

“Thôi, việc này để sau khi ta xuất cốc sẽ chậm rãi suy tính sau. Chúng ta đi luyện kiếm đi.”

Trần Kha tay còn đặt ở trong ngực sắc mặt trở nên cứng đờ.

“Giáo, Giáo chủ, sắc trời sắp tối rồi.”

“Cho nên nhanh chóng bắt đầu đi.”

Nói xong Trịnh Đan Ny nhẹ nhàng ném nhánh cây sang, Trần Kha thuận tay tiếp được, nhưng vẻ chần chừ trên mặt chỉ tăng chứ không giảm.

“Nhưng chúng ta đã hạ cờ cả một buổi chiều, ta thật sự cảm thấy có chút mệt…”

“Ngươi không phải đã nói có thể nên núi đao xuống chảo dầu vì Ma giáo cùng ta sao?”

Trần Kha lập tức bị chính lời nói vừa rồi của mình bật lại, chỉ đành giơ nhánh cây trong tay lên, triển khai tư thế.

“Giáo chủ thỉnh.”

Đồng thời thầm rơi lệ trong lòng mà khóc lóc kể lể nói: Ta tuy rằng là nói lên núi đao xuống chảo dầu, cũng không phải là bị ngươi uy hϊếp thua cờ đến mệt mỏi rồi mà vẫn còn phải luyện võ cùng với ngươi.