Chương 1: Sống lại

Mắt phượng mặt phấn vẫn ra dáng khuyển nữ, mi gian lộ ra là dạng rù quến lưu manh hoàn khố, nhìn gương mặt xa lạ trong gương đồng, Trần Kha không chỉ hít sâu một lần.

Có điều đêm đó khi cô đúng lúc đi uống rượu ngắm trăng trở về nhìn thấy hai kẻ trộm ngu ngốc lẻn vào Tàng Trân Các nhà mình, đang định tốt bụng nhắc cho một già một trẻ này rằng trân bảo thực ra đều được cất giấu ở một phòng khác bên cạnh, dù biết sẽ khiến cho sư phụ đang tiêu dao khoái hoạt cùng sư đệ tức chết mới thôi, nhưng như thế nào Trần Kha lại bị sấm sét bổ trúng đầu.

Cho nên nói luyện được võ công cái thế có ích lợi gì, cuối cùng ngoại trừ việc số khổ bị bắt lên làm Chưởng môn ra, chính là bị thiên tai cùng tai họa bất ngờ ập xuống trước mắt khiến mình chết trẻ. Trước khi mất đi ý thức, thứ cuối cùng đập vào trong mắt chính là một gương mặt dầu trơn mặt phấn, mà sau khi tỉnh lại lấy gương đồng đến nhìn vào, cũng là gương mặt yếu loạn lạc.

Trần Kha kinh ngạc đẩy người ở trong gương đồng trước mặt, lại phát hiện cái tên xa lạ thế nhưng lại chính là mình. Thở dài, đem nhan sắc này ra làm sao đặt lên cùng bàn cân với chính chủ Trần Kha cô được.

“Thi tiểu thư, Giáo chủ đang chờ ngươi.”

Một nữ tử mặc hắc y đứng cạnh cửa lạnh lùng nói. Tuy rằng tạm thời còn gọi cô một tiếng ‘Thi tiểu thư’, nhưng trong giọng nói mang theo sự khinh bỉ lại hiện rõ không thể nghi ngờ.

Bị khinh bỉ là chuyện đương nhiên. Thi Lương Ngọc, là nhi nữ của Môn chủ một môn phái nhỏ trước đây ở trong bạch đạo, bởi vì việc lão cha hạ độc hại chết Môn chủ tiền nhiệm bị bại lộ, hiện tại bị người trong bạch đạo gắt gao đuổi gϊếŧ, chó cùng rứt giậu liền mang theo một dàn thân tín đến nương nhờ chỗ Ma giáo. Giáo chủ dường như cũng không có ý muốn thu lưu đám đệ tử chạy trốn này, chỉ miễn cưỡng mà bỏ lại một câu: “Nếu như dâng lên được bảo vật thì sẽ suy nghĩ một chút.” Kết quả, có tin đồn là Thí Kiếm Môn của Trần Kha có thanh bảo kiếm đệ nhất thiên hạ liền chạy đến theo dõi.

Sau khi Trần Kha tỉnh lại, cũng không thể làm gì khác mà tiếp nhận việc mình sau khi bị sấm sét đánh trúng liền đi vào thân thể này, cô còn thực sự nói chuyện cùng với Thi lão cha khi thấy con gái vàng ngọc tỉnh lại thì vô cùng vui mừng.

“Thực ra mấy việc bắt người cướp của ở trong thôn trang nhỏ cũng có thể làm rất vui vẻ, làm sao cha lại chấp nhất với địa vị như vậy chứ. Mỗi ngày mang theo một đám cẩu nô tài đi ức hϊếp thôn nữ cùng cụ già, thần khí cỡ nào, oai phong cỡ nào đâu. Chúng ta vẫn là nên thoái ẩn về làm ruộng đi.”

Lúc ấy vẻ mặt Thi lão cha giống như là nhìn thấy quỷ vậy. Xem ra môt già một trẻ này không thể nào hiểu được tâm tính cầu an ổn của Trần Kha, giống như cô không thể hiểu vì sao hai người này vì lại muốn vị trí môn chủ đến mức đi đầu độc người ta.

Vị trí Chưởng môn của Trần Kha là bị trù tính nên mới ngồi lên, hơn nữa từ sau khi ngồi lên vị trí này, chuyện duy nhất cô dốc tâm làm chính là bồi dưỡng đệ tử có thể kế nhiệm. Về phần đại nghiệp diệt trừ Ma giáo gì đó, năm trước cô lấy lý do bị gãy xương ngón tay mà từ chối, năm trước của năm trước là bị dị ứng phấn hoa, năm trước của năm trước của năm trước là năm đó bị bà dì gọi….

Mặc ai cảm thấy cô vô lý, cô lại cho rằng hàng năm luôn rầm rộ kêu gọi muốn tiêu diệt Ma giáo, nhưng cả một đám nhân sĩ bạch đào luôn không tiêu diệt thành công thì kêu gọi nữa làm cái gì. Đến khi nào thì cô mới không cần lấy mấy cái cớ thối nát này để bọn họ đừng có phái đệ tử lên núi nữa cầu viện chứ?

Có điều…

Thật sự là người tính không bằng trời tính. Hiện tại cô đổi hồn thay xác nhưng đã xông vào hang hổ, còn đi vào trung tâm của Ma giáo.

“Thi tiểu thư, Giáo chủ đang đợi ngươi.”

Đệ tử Ma giáo lạnh lùng thúc giục.

Chẳng những đi vào hang hổ, bây giờ còn được đi gặp lão hổ nữa.

Lại thầm hít sâu một hơi, Trần Kha từ giữa đám y phục lộng lẫy lấy ra một bộ y phục màu lam tương đối mộc mạc, sau khi mặc vào thì đi theo đệ tử Ma giáo ra ngoài.

Bước chân phù phiếm, xem ra chủ nhân trước của thân thể này căn bản chỉ là một cái gối thêu hoa (kẻ vô dụng). Tuy rằng cho tới bây giờ cô chưa từng vì võ công có một không hai của mình mà cảm thấy kiêu ngạo, nhưng hiện tại loại cảm giác giống như mãnh thú bị mất đi vuốt sắc này khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái. Tuy rằng chiêu thức vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng, nhưng hiện tại không có nội lực, nhớ chiêu thức thì có ích lợi gì chứ?

“Lương Ngọc.”

Khi đi đến một hành lang gấp khúc làm bằng đá thì, Thi lão cha được một đệ tử Ma giáo khác dẫn tới vẻ mặt buồn bã đến nắm tay cô. Giáo chủ tìm bọn họ đến hỏi chuyện, e rằng là muốn trách cứ không có công còn làm hỏng việc. Cũng khó trách lão già béo đến mức có ba cằm này lo lắng.

Tuy rằng thật sự không có quan hệ, nhưng khi nhìn đến bộ dáng buồn bã của lão giả này, Trần Kha vẫn động lòng mà nắm lấy tay ông.

“Cha người đừng lo lắng. Nếu như thật sự không được thu nhận, chúng ta liền nói thực ra chúng ta đến đây là muốn tìm công việc rửa chén thôi, chắc sẽ có cách để được ở lại.”

Lão già kia ngạc nhiên.

Sau đó bốn người liền đi đến trước một cánh cửa bằng gỗ đào.

“Giáo chủ, đã mang người đến.”

“Cho vào.”

Thanh âm thanh nhã dễ nghe. Vốn nghĩ rằng Giáo chủ Ma giáo là một lão già điên đầu tóc lộn xộn, Trần Kha không khỏi ngẩn người, sau khi được đệ tử Ma giáo nhắc nhở mới nhấc chân bước vào.

Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một tấm bình phong, thân ảnh cao ráo phía sau bình phong tỏa ra khí tức lạnh lùng.

“Thi Trung bái kiến Giáo chủ.”

Thi lão cha khép na khép nép hành lễ.

Thấy thế Trần Kha cũng vội vàng hành lễ nói:

“Thi Lương Ngọc bái kiến Giáo chủ.”

Thanh âm thanh nhã từ sau bình phong truyền đến.

“Thi tiền bối cùng ái nữ vừa phải chịu một phen nguy hiểm rồi.”

Ôi ma mị, Trần Kha thề là gay óc chạy khắp người.

“Có thể làm việc vì Giáo chủ, chẳng ngại lên núi đao xuống biển lửa, Thi Trung quyết không chối từ.”

Thi lão cha vỗ mông ngựa (nịnh hót) mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, chỉ là ngữ khí đột nhiên biến đổi.

“Đáng tiếc chỉ vì trận sấm sét kia đến đột ngột, hai cha con Thi Trung không thể lấy được bảo kiếm.”

Càng nói tiếp thì giọng càng nhỏ. Người ở phía sau bình phong chậm rãi đi qua đi lại.

“Bản tọa đúng là đã nói dùng điều kiện dâng trân bảo lên để suy nghĩ đến việc nhận hay không nhận các ngươi, nhưng là….”

Đối phương cố ý dừng lại một chút, hại Thi lão cha sắc mặt càng thêm trắng bệch.

“Hiện tại thứ bản tọa muốn có lại không phải là bảo kiếm.”

“Xin bạo gan hỏi là thứ gì vậy?”

Thanh âm của Thi lão cha bắt đầu run rẩy.

“Là tin tức.”

Sau khi phun ra ba chữ kia, Ma giáo Giáo chủ vẫn giấu mặt sau tấm bình phong chậm rãi bước từng bước thong thả từ đằng sau tấm bình phong đi ra. Bạch y thắng tuyết, tóc đen như mực, Giáo chủ Ma giáo mà bạch đạo tiến đánh nhiều năm như vậy vẫn chưa bắt được không ngờ lại là một mỹ nhân da trắng môi hồng.

Trần Kha nhất thời nhìn đến ngây người, trong lòng không khỏi buồn bực nhân sĩ bạch đạo có phải là bởi vì nhìn thấy bộ dạng Giáo chủ người ta đẹp quá, cho nên mới không xuống tay được?

“Bản Giáo chủ muốn biết chính là sống chết của Môn chủ Thí Kiếm môn Trần Kha.”

Tên của mình đột nhiên được nói ra từ miệng của người kia. Việc này khiến cho Trần Kha nhất thời hồi phục vạn vạn tinh thần.

“Lúc ấy sấm sét đánh xuống, ta liền mất đi ý thức, thật sự không biết là Trần Kha sống hay chết.”

Đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn về phía Trần Kha. Cô vội vàng cúi đầu ôm quyền.

“Xin nghe thêm lời giải đáp của cha ta.”

Giáo chủ nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nói tiếp.

“Nghe đệ tử hồi báo, ở trong Tàng Bảo Các không tìm thấy thi thể của Trần Kha, nhưng Thí Kiếm Môn mấy ngày nay không thấy Môn chủ xuất hiện cũng là sự thật, hơn nữa đêm khuya cùng ngày hôm đó, Trần Kha thế mà không đi ngủ, còn vừa vặn xuất hiện ở Tàng Bảo Các, việc này xem ra thật sự kỳ quái.”

Dưới chiếc đầu đang cúi xuống, Trần Kha khẽ động mắt, thực ra không có chút kỳ quái nào. Cô sở dĩ đêm khuya mới ra ngoài uống rượu là vì rượu kia trộm tới từ chỗ sư bá, quang minh chính đại mà uống thì quá ngang ngược, mà vừa vặn đi vào Tàng Bảo Các chẳng qua vì bên Tàng Bảo Các có một cái lỗ chó rất tiện ra vào. Tuy rằng đường đường là một Chưởng môn lại chui lỗ chó thì có chút khó coi, nhưng mang theo một vò rượu ngon lướt qua mấy bờ tường cao mấy thước mà nói, cô sợ rằng sẽ làm vỡ vò rượu. Có điều nếu như cô biết đằng trước sẽ có một tia sét đánh nhầm người tốt thì… cô nhất định sẽ lựa chọn đường khác xa hơn chút là chui qua lỗ chó của Bách Hoa Viên.

Khi Trần Kha còn đang thầm nuối tiếc trong lòng, Giáo chủ khoanh tay chậm rãi bước đi thong thả nói rằng:

“Trần Kha là kỳ tài, võ công tuyệt thế. Bản tọa vẫn luôn nghĩ muốn mở rộng thế lực phía tây, thế nhưng Thí Kiếm Môn của hắn lại chắn ở bên đó. Nếu như hắn thật sự bị sét đánh mất mạng, bản tọa có thể an tâm.”

Giáo chủ nói xong ngừng lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía hai cha con đang cung kính cúi đầu.

“So với bảo kiếm, hiện tại bản Giáo chủ càng muốn biết được tin tức Trần Kha sống hay chết.”

Ngụ ý, đã được thể hiện rất rõ ràng. Trần Kha cảm thấy tia buốt lạnh dọc sống lưng. Có điều, Giáo chủ Ma giáo sao cũng chưa biết thân phận Trần Kha là nữ nhi vậy.