Trong phòng nghị sự, Lý Kiến Thành đứng trên bệ cao, chậm rãi nhìn lướt qua những người bên dưới.
Tướng lãnh Đông cung bên trái, tướng lãnh Tần vương phủ bên phải, hai bên đều ngồi nghiêm chỉnh nhưng vẫn phân chia rành mạch.
Đóng quân Nhạn Môn đã hơn một tháng mà nhân mã hai bên vẫn cứ mạnh ai nấy làm, dù chưa từng xung đột nhưng thế thủy hỏa bất dung cũng hết sức rõ ràng.
Trước kia quyền hành nằm hết trong tay Lý Thế Dân, giờ bị anh xiên ngang một đao, binh quyền bị hớt đi quá nửa, chuyện này châm ngòi bất mãn trong các tướng sĩ dưới quyền Tần vương cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là không rõ trong cái thái độ thù hằn lộ liễu kia, có mấy phần là do Lý Thế Dân khơi mào.
Còn đang mải nghĩ ngợi, Lý Thế Dân vẫn ngồi ngang hàng với anh đã đứng dậy, nói: “Đại ca, bắt đầu thôi.”
Lý Kiến Thành liếc nhìn hắn, sau đó gật đầu, bước đến sa bàn trước mặt, nói: “Đại quân ta đến đây đã được nửa tháng, Đột Quyết cũng quấy nhiễu vài lần, nhưng thiết kỵ đi về như gió, không dễ truy kích, cho nên mấy lần giao chiến vẫn chưa chiếm được thượng phong. Xem ra lúc này chỉ thủ không công cũng chưa phải thượng sách, không biết các vị có cao kiến gì?”
Anh vừa mở lời, hàng bên trái lập tức có người đứng ra nói: “Lần này Hiệt Lợi Khả hãn dẫn đại quân đến Nhạn Môn, xem ra mục đích đã không còn là tài vật như xưa nữa. Nếu đối phương đã không thèm đếm xỉa đến minh ước năm nào thì chúng ta việc gì phải nể nang? Mạt tướng nguyện dẫn quân tập kích đại doanh Đột Quyết, khiến hắn trở tay không kịp!”
Thấy người kia là Vi Đĩnh vẫn theo mình từ nhỏ, Lý Kiến Thành cười cười, đáp: “Tấm lòng son của Vi tướng quân, bản thái tử đương nhiên hiểu rõ. Nhưng tập kích đại doanh Đột Quyết dù có thành công thì e rằng cái giá phải trả cũng quá đắt.” Dừng một chút, lại cố ý nhìn sang bên phải mà hỏi, “Không biết các vị còn có diệu kế gì?”
Nhưng người trong phủ Tần vương chỉ im lặng. Trong lòng Lý Kiến Thành thừa hiểu, nhưng cũng không giận, chỉ nhìn xuống sa bàn: “Nếu các vị không nói gì, vậy bản thái tử có một kế, đó là……”
“Phục kích.”
Hai chữ bâng quơ lại đầy khí phách, chậm rãi truyền đến từ sau lưng.
Lý Kiến Thành dừng động tác trong tay, còn Lý Thế Dân đã chống bội kiếm bên hông tiến lên hỏi: “Kế của thái tử phải chăng là dẫn dụ Đột Quyết xuất binh, sau đó mai phục mà tiêu diệt?”
Lý Kiến Thành hơi nâng cằm, rũ mắt nhìn hắn. Rồi anh nhanh chóng mỉm cười, không nhận cũng không chối, chỉ nói: “Không hổ là Thiên sách thượng tướng.”
Lý Thế Dân cũng cười, lại tiến lên một bước, đến trước sa bàn. Nhưng hắn không đứng sóng đôi với Lý Kiến Thành mà chỉ đứng sau lưng anh, hơi khom lưng xuống.
Một tay chống lên mép sa bàn, Lý Thế Dân chầm chậm nói: “Cách Nhạn Môn năm trăm dặm về hướng bắc có một vùng trũng nằm gần doanh địa Đột Quyết, cũng là một nơi mai phục rất tốt, nhưng không biết thái tử muốn lấy thứ gì để dụ rắn rời hang?”
“Tiền tài lương thảo đều được, chỉ là……” Lý Kiến Thành thoáng ngừng rồi mới tiếp, “Theo như bản thái tử thấy, có lẽ Đột Quyết cần thứ khác.”
“Nếu thái tử nghĩ kế này khả thi, người của Tần vương phủ tuyệt đối sẽ không dị nghị.” Lý Thế Dân vẫn cười, bàn tay giấu sau lưng Lý Kiến Thành vuốt nhẹ lên bả vai anh, xoa một vòng rồi từ từ trượt xuống, cuối cùng đặt hẳn lên eo, vuốt ve khi nhẹ khi mạnh. *Vãi cả tranh thủ =)))))*
Tuy thân thể Lý Kiến Thành khẽ run rẩy, nhưng sắc mặt vẫn không mảy may biến đổi, khiến người ta nhìn không ra bất cứ sơ hở nào, chỉ cười nói: “Nếu Tần vương đã nói thế thì ba ngày sau sẽ mai phục ở đây. Không biết trong phủ Tần vương có người nào thích hợp?”
— Quả đúng là đại ca, tính nhẫn nại cũng thật phi thường.
Lý Thế Dân thu lại ý cười, đáp: “Không cần ai khác, Thế Dân sẽ đích thân làm.”
Lý Kiến Thành lẳng lặng nhìn hắn giây lát, đáp: “Vậy sẽ theo ý ngươi.” Dừng một chút, lại nhìn xuống bên dưới mà nói, “Hôm nay bàn đến đây thôi, các vị hãy lui về.”
Đợi mọi người tản đi hết, trong trướng chỉ còn lại hai người, Lý Kiến Thành mới quay người lại, nhìn thẳng vào Lý Thế Dân: “Ngươi lệnh cho người trong phủ ngậm miệng chỉ để cho ta biết suy tính trong lòng ta đã bị ngươi nhìn ra hết sao?”
“Đại ca nhẹ nhàng gạt đi ý kiến của người khác, rõ ràng trong lòng đã có quyết định, chỉ đợi ai đó mở miệng nói ra mà thôi.” Lý Thế Dân cười bí hiểm, “Ta chẳng qua chỉ thay đại ca nói ra suy nghĩ trong lòng.”
Lý Kiến Thành cười nhạt, đáp: “Ngươi chỉ đang khiêu chiến tính nhẫn nại của ta đó thôi.”
“Nào dám?” Lý Thế Dân bước lên, vén một lọn tóc trước ngực anh, chậm rãi cuốn tròn vào đầu ngón tay mình, “Tính nhẫn nại của đại ca…… Thế Dân đã lĩnh giáo vô số lần.”
Lý Kiến Thành gạt tay hắn ra, hạ giọng nói: “Lần này phụ hoàng phái hai ta nghênh chiến Đột Quyết, trọng trách nặng nề, nếu nội bộ bất hòa thì làm sao bảo toàn được đại cục?”
“Đại cục?” Thầm biết mình đã chạm đến giới hạn của anh, Lý Thế Dân vẫn cười, “Đại ca có biết, đại cục chính là nhược điểm lớn nhất của huynh không?”
Trên thế gian này, thứ có thể khiến anh đổi sắc đại khái cũng chỉ có hai chữ “đại cục” mà thôi. Thật muốn nhìn xem khi không còn giữ được nó, anh sẽ có vẻ mặt thế nào.
Lý Kiến Thành im lặng giây lát rồi hỏi: “Thế Dân, ngươi nghĩ ta không dám gϊếŧ ngươi?”
Lý Thế Dân nghe vậy chỉ bật cười, đặt tay lên vai phải của mình, tiến lại gần anh một bước: “Dĩ nhiên là dám, cảm giác này…… giờ ta vẫn còn nhớ như in.” Dừng một chút, trong nụ cười đã thêm vài phần u ám, “Nhưng ta biết giờ này khắc này, vì cái gọi là ‘đại cục’, đại ca, huynh sẽ không động đến ta.”
Lý Kiến Thành rũ mắt nhìn hắn rất lâu, rồi chỉ chậm rãi mỉm cười.
“Thế Dân, dung túng cho ngươi đến nước này quả nhiên là thất sách của ta.” Thở dài một tiếng, Lý Kiến Thành không tranh cãi nữa, chỉ xoay người phất tay áo bỏ đi.
Lý Thế Dân chống chuôi kiếm đứng yên, ánh mắt chầm chậm lướt qua cần cổ, bả vai, thắt lưng anh, cuối cùng bước vài bước đuổi theo, đưa tay giữ chặt anh lại, dùng sức ấn anh vào tường.
Rõ ràng đã nhìn thấu tâm sự đối phương, nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng hắn không hề khoan khoái, trái lại chỉ có không cam lòng. Hắn ngắm nhìn anh ở khoảng cách cực gần, dường như tham lam muốn thấy vẻ mặt mình mong đợi trong đôi mắt anh.
Nhưng trong mắt Lý Kiến Thành chỉ có mỉa mai, tràn đầy mỉa mai.
Mà vẻ mỉa mai này…… chung quy có ý nghĩa gì? Không có câu trả lời.
Trong khoảnh khắc, Lý Thế Dân đã muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là muốn mà thôi.
“Đại ca, ta muốn bắt sống Đốt Bật hơn bất kì ai khác, điều này huynh hiểu rất rõ.” Im lặng hồi lâu, hắn khẽ cười, hạ giọng nói, “Đại ca, vị trí mai phục ta đã đi thăm dò từ trước, ba ngày sau sẽ dẫn hai ngàn tinh kỵ nấp vào phía bắc vùng trũng. Đợi quân địch hiện thân, ta đi trước chia cắt trận địa chúng, đại ca dẫn đại quân theo sau, nhất định có thể phá địch.”
Lý Kiến Thành chẳng ừ hữ gì, chỉ chậm rãi nhắm mắt, giọng anh nhẹ như một tiếng thở dài: “Trận chiến này hai ta đều phải dốc hết sức mình.”
*****
Ba ngày sau, cách năm trăm dặm về phía bắc Nhạn Môn, Lý Thế Dân phục kích trong góc tối, thấy một đám thanh niên chăn dê chăn bò chầm chậm tiến vào tầm mắt, cuối cùng dừng chân nghỉ ngơi, trong lòng lập tức thấu hiểu rành mạch.
Thì ra “mồi nhử” mà Lý Kiến Thành nói không phải tiền cũng chẳng phải lương, mà là những tráng đinh chăn dê chăn bò này. Nếu không đích thân bước vào đại doanh Đột Quyết, làm sao biết bọn họ cần dân phu người Hán? Nhớ lại chuyện anh vào doanh Đột Quyết làm con tin, Lý Thế Dân bỗng âm thầm bật cười.
— Đốt Bật, dù có là ngươi cũng không tránh nổi mưu kế của đại ca. Mà đến lần này, ta sẽ không để ngươi thoát khỏi mũi thương trong tay ta nữa!
Còn đang suy nghĩ, một đội nhân mã Đột Quyết đã tiến vào tầm mắt. Sau đó, ngày càng thêm nhiều binh lính Đột Quyết phi ngựa đến. Đám tráng đinh hoảng sợ, bỏ lại dê bò thi nhau chạy trốn, hướng chạy chính là mỏm đất bên này.
Lý Thế Dân ra hiệu cho toàn quân chờ lệnh, nhìn xuyên qua cành lá sum suê xuống dưới, dán mắt vào người có vẻ là tướng quân dẫn đầu, lúc này mới đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, rút mạnh rồi hô lớn: “Gϊếŧ!”
Hai nghìn tinh kỵ lao xuống như tên rời cung, bắn vào trận địa đối phương. Lý Thế Dân vẫn đi đầu làm gương như thường lệ, trường thương gạt đám tiểu tốt hai bên ra, nhắm thẳng vào tướng quân trên lưng ngựa.
Đốt Bật vung trường đao, ra sức ngăn một đòn toàn lực của đối phương, cười nói: “Quả đúng là ngươi, Lý Thế Dân!”
Lý Thế Dân ghìm cương ngựa, lui lại vài bước: “Ta vốn không tin ngươi sẽ đích thân ra trận chỉ vì vài gã tráng đinh, nhưng xem ra đại ca quả thực đã nhìn thấu ngươi.”
Nghe hắn nhắc đến Lý Kiến Thành, động tác của Đốt Bật thoáng ngưng, rồi lại nhanh chóng bật cười: “Thân là Khả hãn Đột Quyết, việc phải đích thân làm dĩ nhiên không thể thoái thác, há lại mong cuộc sống an nhàn như hoàng đế của các ngươi?”
“Chỉ là man di, lấy tư cách gì bình phẩm hoàng đế Đại Đường ta!” Lý Thế Dân cười nhạt, lại vung trường thương lao vào.
Hai người giao đấu thêm gần trăm chiêu vẫn không phân thắng bại. Nhưng đến khi hắn tìm được kẽ hở mà lui lại vài bước thì chợt phát hiện, không biết từ bao giờ, nhân mã Đột Quyết xung quanh đã ngày càng thêm đông.
Thấy thần sắc Lý Thế Dân khẽ biến, Đốt Bật lại vung đao tấn công. Khi đao thương hai người chạm nhau, Đốt Bật chậm rãi mỉm cười: “Tần vương đã bao giờ nghĩ, ta và Kiến Thành qua lại nhiều năm, y đã hiểu ta đến thế, lẽ nào ta lại không biết chút gì về y sao?”
Lý Thế Dân đối diện với gã, bỗng nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng không còn đường lui nữa. Lý Thế Dân cắn răng, vứt bỏ tạp niệm trong đầu, lại tấn công lần nữa.
Cùng lúc đó, Lý Kiến Thành vận giáp bạc, áo choàng đỏ rực như lửa, ngồi trên lưng ngựa nhìn sang chiến trường cách đó không xa. Thấy nhân mã Đột Quyết ngày càng đông đảo, vượt qua dự tính, anh siết chặt dây cương trong tay, mơ hồ cảm thấy có điều bất thường rồi lại không thể xác nhận.
Cho đến khi một tiếng “Báo –” vang lên đằng xa, tiểu giáo truyền tin cưỡi khoái mã phi như bay đến, không kịp dừng lại, liền ngã nhào xuống ngựa.
Thấy thần tình hắn hoảng loạn, Lý Kiến Thành nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
“Thưa, thưa điện hạ!” Tiểu giáo kia thở dốc, quỳ xuống nói, “Tiểu khả hãn Đột Quyết dẫn quân tấn công dữ dội vào Nhạn Môn, tình thế nguy cấp!”
Lý Kiến Thành nghe vậy thoáng ngây người, sau đó lập tức hiểu ra. Anh mỉm cười tự trào, nói: “Chúng ta mai phục ở đây, không ngờ đối phương lại tương kế tựu kế, dương đông kích tây.”
Xem ra mình quả nhiên đã coi thường Đốt Bật, tự tin thái quá vào hiểu biết của mình đối với gã.
Thầm biết lần này xuất chinh, nhân mã để lại trong thành chẳng qua chỉ hơn một vạn. Im lặng giây lát, Lý Kiến Thành hỏi: “Đối phương có bao nhiêu quân công thành?”
“Tình thế hỗn loạn, tiểu nhân phụng mệnh vội vàng đến báo tin, nhân số…… tạm thời chưa rõ.”
Nghe hắn nói vậy, Lý Kiến Thành phóng mắt nhìn sang chiến trường. Ngày càng nhiều nhân mã Đột Quyết tụ tập, ào ạt như triều dâng, cơ hồ muốn vùi lấp quân Đường. Giữa đám đông có thể mơ hồ thấy một bóng người vận huyền giáp, trường thương lướt qua, tua hồng nhảy múa, trở thành vệt màu sáng duy nhất giữa đám mây đen nặng nề.
Lý Kiến Thành chỉ lặng lẽ quan sát, rất lâu vẫn chưa dời mắt, cũng không hề mở miệng.
Thấy anh bỗng dưng trầm mặc, Vi Đĩnh đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt anh, có thể mơ hồ cảm nhận những mâu thuẫn do dự trong lòng anh.
Tiến, để viện trợ Tần vương; Lui, để về cứu Nhạn Môn.
Tiến, Nhạn Môn ắt gặp nạn; Lui, Tần vương ắt khó toàn.
Tuy có thể tiến lẫn thoái, nhưng thật ra chính là tiến thoái lưỡng nan. Dù lựa chọn thế nào, cuối cùng vẫn phải giữ một phương bỏ một phương.
Chẳng qua đối với hắn thì có lẽ không cần đắn đo nhiều đến thế. Cho nên sau một thoáng trầm ngâm, Vi Đĩnh nói: “Điện hạ, phải lấy Nhạn Môn làm trọng, nhất định không thể mất……”
Lời còn chưa dứt, Lý Kiến Thành đã kéo cương, quay đầu ngựa mà nói: “Truyền lệnh xuống, toàn quân cấp tốc lui về Nhạn Môn!”
Vi Đĩnh mới đầu còn sửng sốt, sau đó cao giọng hô “Dạ”.
Lý Kiến Thành nếu đã quay lưng thì sẽ không chần chừ thêm nữa, anh vội vã thúc ngựa đuổi theo đại quân trở về, không muốn để cho tâm trí mình tràn ngập bất kỳ ý nghĩ nào khác.
Trong lòng anh chỉ biết nếu để mất Nhạn Môn, tấm bình phong đầu tiên để chống đỡ với Đột Quyết cũng không tồn tại nữa. Một dải sơn hà phảng phất như mở toang cửa chính, không còn gì che chở. Nhạn Môn, dĩ nhiên không thể mất.
— Thế Dân, tự cầu phúc cho mình đi.
Nghe tiếng vó ngựa như sấm rền truyền đến từ phía đại quân, Lý Thế Dân vô thức lùi vài bước rồi quay đầu nhìn, lại bị Đốt Bật đuổi theo sát gót, cười nói: “Nhân mã của Lý Kiến Thành vẫn chưa đến cứu viện như dự tính sao?”
Lý Thế Dân giật mình, nhìn gã chằm chằm bằng ánh mắt thâm trầm, không nói gì cả.
“Tần vương, Kiến Thành đã bỏ ngươi mà đi.” Đốt Bật vẫn cười, cũng cho ngựa đứng yên tại chỗ, không tiến thêm nữa, “Đạo lý thí tốt bảo toàn chủ lực, quả nhiên y luôn hiểu rõ.”
Đang nói dở thì một đội kỵ binh Đột Quyết đã đuổi đến nơi, che chắn trước mặt gã. Lý Thế Dân phóng mắt nhìn quanh, nhưng chỉ thấy những kỵ binh mình mang theo giờ còn lại có vài trăm. Mà giữa trùng trùng vây khốn và xâm thực của kỵ binh Đột Quyết, vẫn luôn có người không địch nổi số đông, liên tiếp ngã khỏi lưng ngựa.
“Lý Thế Dân, xem ra trong lòng Kiến Thành, địa vị của ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế.” Đốt Bật cười nhạo thành tiếng, sau đó thong thả thúc ngựa quay về, “Hôm nay có thể sống sót trở ra hay không còn phải xem vận số của ngươi thế nào.”
Nhìn gã đi xa dần, Lý Thế Dân siết chặt trường mâu trong tay, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Đối với đại ca, rốt cuộc mình đáng là gì?
Đáp án này hắn đã từng khao khát được biết, cũng chưa bao giờ khẳng định chính xác dù chỉ là một ly một hào.
Dù biết rõ Đốt Bật nói thế là cố ý muốn quấy rối tâm tư của mình, nhưng những lời đối phương nói ra hắn căn bản không phủ nhận được. Từng câu từng chữ dường như đều là những lưỡi dao sắc, đâm vào nơi sâu nhất dưới đáy lòng, chớp mắt đã đầm đìa máu chảy.
Tiếng vó ngựa xa dần chính là đáp án của đại ca. Chuyện đã đến nước này, dẫu là khẳng định hay phủ định cũng đều trở nên nhạt nhòa.
“Điện hạ! Chúng tôi thề sẽ liều chết hộ tống điện hạ thoát ra!” Nghe tiếng người hô hoán, Lý Thế Dân quay đầu, chỉ thấy tàn quân của mình đã tụ lại. Bọn họ toàn thân đẫm máu, tay cầm trường mâu, vây thành một vòng tròn xung quanh mình.
Quay đầu đối diện với họ, Lý Thế Dân thu ánh mắt về, kế đó lại cúi đầu nhìn trường thương trong tay.
Lát sau, hắn đột nhiên siết chặt cán thương, múa một đường hoa mỹ. Kế đó, cả người lẫn ngựa xông lên chém gϊếŧ giống như bảo đao rời vỏ!